Bác sĩ Lâm nghe xong câu trả lời này, chỉ cảm thấy lạnh cả người…
Tuy rằng cô ta cũng vì tiền mà làm không ít chuyện trái với lương tâm, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người như Đường Huyên, ngay cả em gái ruột của của mình cũng muốn làm hại.
Không lấy mạng, mà lại muốn tử cung.
Đường Huyên hài lòng với biểu hiện hoảng sợ của bác sĩ Lâm, xoay người rời khỏi tầm mắt của bác sĩ Lâm. Sau đó, bác sĩ Lâm tháo thiết bị ghi hình đang gắn trước ngực mình, chỉ đợi Lục Triệt bước vào quán cafe, ngồi trước mặt cô ta.
“Chẳng qua chỉ là năm trăm nghìn tệ, đã có thể mua được linh hồn của cô, thực sự rẻ mạt…”
“Tiền…”
“Cô nghĩ rằng cô còn có thể đem tiền đi sao?” Lục Triệt đặt chiếc túi trước mặt mình, hơn nữa lấy đi chiếc máy quay: “Loại tiền dơ bản này, vẫn là nên quyên góp từ thiện đi, giúp cô tích đức.”
“Vậy… Vậy tôi có thể đi rồi đúng không?” Bác sĩ Lâm chỉ tay vào cửa lắp bắp hỏi.
“Tùy ý.” Lục Triệt nói được thì làm được, hoàn toàn không để đối phương khó xử. Mà đối phương hiển nhiên là bị dọa đến choáng váng, cho nên không nghĩ tới Lục Triệt có được đoạn video này, đối với cô ta mà nói là phải đối mặt với gì.
Bác sĩ Lâm đứng dậy bước đi, dường như rất sợ Lục Triệt hối hận, mà Lục Triệt nhìn thấy bóng dáng bác sĩ Lâm rời đi, chỉ âm thầm nhếch môi bí ẩn.
Trên đời này, có hàng vạn cách trừng phạt con người ta, mà Mặc Đình chỉ cần sử dụng một trong số đó…
Bây giờ đã là hai giờ ba mươi phút chiều, sau khi ông cụ nhà họ Đường gặp mặt bạn bè, ông bạn bỗng nhiên bị bệnh phong thấp, ông cụ nhà họ Đường mảy may không biết tình hình đã bị đối phương đưa đến bệnh viện Kiều Khang, mà sau khi vào cổng bệnh viện, ông ấy mới nhìn thấy bóng dáng Hạ Ngọc Linh.
“Đây… Đây là xảy ra chuyện gì?” Ông cụ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
“Cha, có một số chuyện cha cần phải nhìn rõ.” Hạ Ngọc Linh đi tới bên cạnh ông cụ, đồng thời cảm ơn các cổ đông: “Chú Dư, cảm ơn chú.”
“Chuyện nhỏ, vậy mấy người nói chuyện, tôi đi trước đây.”
Hạ Ngọc Linh gật đầu, nhìn theo đối phương rời đi, mà ông cụ lại kéo bà ấy hỏi: “Con muốn cha nhìn rõ cái gì?”
“Cha, lát nữa cha sẽ biết.” Nói xong, Hạ Ngọc Linh đưa ông cụ nhà họ Đường đi vào bệnh viện, còn trực tiếp đi vào phòng họp của bệnh viện Kiều Khang.
Thực ra, đừng nói đến ông cụ, chính Hạ Ngọc Linh giờ phút này cũng rất muốn biết rốt cuộc Mặc Đình giở trò gì.
Nhưng nếu Mặc Đình đã có sắp xếp, vậy thì bà ấy liền dựa vào kế hoạch mà làm, trong phòng họp có một phòng nghỉ, mà Hạ Ngọc Linh và ông cụ bây giờ đã ngồi bên trong.
Rất nhanh, trong phòng họp truyền đến có tiếng nói chuyện: ” Mặc tổng của Hải Thụy sao bỗng nhiên lại tìm tôi?”
Người trợ lý của viện trưởng đứng khép nép bên cạnh anh ấy, nhẹ nhàng trả lời: “Bởi vì trước đây bà Mặc đã phẫu thuật thành công ở bệnh viện của chúng ta, Mặc tổng muốn cảm ơn.”
Vị viện trưởng bốn mươi tuổi chăm chú gật đầu: “Không tồi, không phải do người dưới quyền làm sai, bao giờ người mới đến?”
“Mời ngài chờ, đang trên đường rồi.”
Nghe được cuộc nói chuyện của hai người trong phòng họp, ông cụ nhà họ Đường lờ mờ đoán được Mặc Đình 2 Số T2 0B 9 2 DƯ T~ Thi:: ` muôn cho ông ây biết về chuyện của Đường Ninh, dường như tạm thời vẫn chưa đem chuyện này và Đường Huyên liên quan đến nhau.
“Nếu là chuyện của Tiểu Ninh, sao không để chúng ta nghe ở bên ngoài?”
“Cha, tin tưởng sắp xếp của Mặc Đình, thằng bé làm như: vậy nhất định là có dụng ý.” Hạ Ngọc Linh vội vàng trấn an.
Trên thực tế, thái độ của ông cụ nhà họ Đường đối với Mặc Đình là vừa yêu thích lại vừa kiêng dè, vì người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, sẽ khiến người ta không tự kìm hãm được mà cảnh giác.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng trong phòng họp cũng có tiếng bước chân, cuối cùng Hạ Ngọc Linh và ông cụ chọt nghe thấy giọng nói của Mặc Đình vang lên trong phòng họp.
“Xin chào viện trưởng Kiều.”
“Mặc tổng đại giá quang lâm, không thể từ xa tiếp đón, vẫn mong thứ lỗi.”
Mặc Đình cong môi hờ hững, phía sau có Lục Triệt và hai vệ sĩ, sau đó ngồi trước mặt viện trưởng: “Hôm nay tôi đến là có chuyện của vợ tôi muốn hỏi ý kiến trưởng khoa.”
“Tôi nghe nói cô ấy phẫu thuật ở bệnh viện, nghe nói phẫu thuật vô cùng thuận lợi.”
Nghe xong những lời này, Mặc Đình khẽ cười lên, làm cho viện trưởng Kiều cảm thấy được nguy hiểm mà lại không Sao nói rõ.
Bởi vì ông ta ý thức được, thấy sắc mặt của Mặc Đình, anh ấy không giống như là đến để cảm on, bởi vì hai mắt có con dao sắc bén…
“Chuyện này, trước tiên chúng ta không nói đến.” Nói xong Mặc Đình ra hiệu Lục Triệt đem ra hai báo cáo siêu âm B và đưa chúng ra trước mặt viện trưởng: “Tôi muốn hỏi viện trưởng Kiều, ông có thể giúp tôi giải đáp thắc mắc này không? Tại sao cùng là một mục kiểm tra mà kết quả kiểm tra ở hai bệnh viện lại có sự khác biệt lớn như vậy.”
Sắc mặt của viện trưởng Kiều liền thay đổi, lập tức nhìn hai bản báo cáo, trên báo cáo đều viết tên Đường Ninh, một bản đến từ Kiều Khang, một bản đến từ Thịnh Kinh, nhưng kết quả của hai bản báo cáo lại khác hoàn toàn nhau.
Tuy rằng cô ta cũng vì tiền mà làm không ít chuyện trái với lương tâm, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người như Đường Huyên, ngay cả em gái ruột của của mình cũng muốn làm hại.
Không lấy mạng, mà lại muốn tử cung.
Đường Huyên hài lòng với biểu hiện hoảng sợ của bác sĩ Lâm, xoay người rời khỏi tầm mắt của bác sĩ Lâm. Sau đó, bác sĩ Lâm tháo thiết bị ghi hình đang gắn trước ngực mình, chỉ đợi Lục Triệt bước vào quán cafe, ngồi trước mặt cô ta.
“Chẳng qua chỉ là năm trăm nghìn tệ, đã có thể mua được linh hồn của cô, thực sự rẻ mạt…”
“Tiền…”
“Cô nghĩ rằng cô còn có thể đem tiền đi sao?” Lục Triệt đặt chiếc túi trước mặt mình, hơn nữa lấy đi chiếc máy quay: “Loại tiền dơ bản này, vẫn là nên quyên góp từ thiện đi, giúp cô tích đức.”
“Vậy… Vậy tôi có thể đi rồi đúng không?” Bác sĩ Lâm chỉ tay vào cửa lắp bắp hỏi.
“Tùy ý.” Lục Triệt nói được thì làm được, hoàn toàn không để đối phương khó xử. Mà đối phương hiển nhiên là bị dọa đến choáng váng, cho nên không nghĩ tới Lục Triệt có được đoạn video này, đối với cô ta mà nói là phải đối mặt với gì.
Bác sĩ Lâm đứng dậy bước đi, dường như rất sợ Lục Triệt hối hận, mà Lục Triệt nhìn thấy bóng dáng bác sĩ Lâm rời đi, chỉ âm thầm nhếch môi bí ẩn.
Trên đời này, có hàng vạn cách trừng phạt con người ta, mà Mặc Đình chỉ cần sử dụng một trong số đó…
Bây giờ đã là hai giờ ba mươi phút chiều, sau khi ông cụ nhà họ Đường gặp mặt bạn bè, ông bạn bỗng nhiên bị bệnh phong thấp, ông cụ nhà họ Đường mảy may không biết tình hình đã bị đối phương đưa đến bệnh viện Kiều Khang, mà sau khi vào cổng bệnh viện, ông ấy mới nhìn thấy bóng dáng Hạ Ngọc Linh.
“Đây… Đây là xảy ra chuyện gì?” Ông cụ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
“Cha, có một số chuyện cha cần phải nhìn rõ.” Hạ Ngọc Linh đi tới bên cạnh ông cụ, đồng thời cảm ơn các cổ đông: “Chú Dư, cảm ơn chú.”
“Chuyện nhỏ, vậy mấy người nói chuyện, tôi đi trước đây.”
Hạ Ngọc Linh gật đầu, nhìn theo đối phương rời đi, mà ông cụ lại kéo bà ấy hỏi: “Con muốn cha nhìn rõ cái gì?”
“Cha, lát nữa cha sẽ biết.” Nói xong, Hạ Ngọc Linh đưa ông cụ nhà họ Đường đi vào bệnh viện, còn trực tiếp đi vào phòng họp của bệnh viện Kiều Khang.
Thực ra, đừng nói đến ông cụ, chính Hạ Ngọc Linh giờ phút này cũng rất muốn biết rốt cuộc Mặc Đình giở trò gì.
Nhưng nếu Mặc Đình đã có sắp xếp, vậy thì bà ấy liền dựa vào kế hoạch mà làm, trong phòng họp có một phòng nghỉ, mà Hạ Ngọc Linh và ông cụ bây giờ đã ngồi bên trong.
Rất nhanh, trong phòng họp truyền đến có tiếng nói chuyện: ” Mặc tổng của Hải Thụy sao bỗng nhiên lại tìm tôi?”
Người trợ lý của viện trưởng đứng khép nép bên cạnh anh ấy, nhẹ nhàng trả lời: “Bởi vì trước đây bà Mặc đã phẫu thuật thành công ở bệnh viện của chúng ta, Mặc tổng muốn cảm ơn.”
Vị viện trưởng bốn mươi tuổi chăm chú gật đầu: “Không tồi, không phải do người dưới quyền làm sai, bao giờ người mới đến?”
“Mời ngài chờ, đang trên đường rồi.”
Nghe được cuộc nói chuyện của hai người trong phòng họp, ông cụ nhà họ Đường lờ mờ đoán được Mặc Đình 2 Số T2 0B 9 2 DƯ T~ Thi:: ` muôn cho ông ây biết về chuyện của Đường Ninh, dường như tạm thời vẫn chưa đem chuyện này và Đường Huyên liên quan đến nhau.
“Nếu là chuyện của Tiểu Ninh, sao không để chúng ta nghe ở bên ngoài?”
“Cha, tin tưởng sắp xếp của Mặc Đình, thằng bé làm như: vậy nhất định là có dụng ý.” Hạ Ngọc Linh vội vàng trấn an.
Trên thực tế, thái độ của ông cụ nhà họ Đường đối với Mặc Đình là vừa yêu thích lại vừa kiêng dè, vì người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, sẽ khiến người ta không tự kìm hãm được mà cảnh giác.
Sau một lúc im lặng, cuối cùng trong phòng họp cũng có tiếng bước chân, cuối cùng Hạ Ngọc Linh và ông cụ chọt nghe thấy giọng nói của Mặc Đình vang lên trong phòng họp.
“Xin chào viện trưởng Kiều.”
“Mặc tổng đại giá quang lâm, không thể từ xa tiếp đón, vẫn mong thứ lỗi.”
Mặc Đình cong môi hờ hững, phía sau có Lục Triệt và hai vệ sĩ, sau đó ngồi trước mặt viện trưởng: “Hôm nay tôi đến là có chuyện của vợ tôi muốn hỏi ý kiến trưởng khoa.”
“Tôi nghe nói cô ấy phẫu thuật ở bệnh viện, nghe nói phẫu thuật vô cùng thuận lợi.”
Nghe xong những lời này, Mặc Đình khẽ cười lên, làm cho viện trưởng Kiều cảm thấy được nguy hiểm mà lại không Sao nói rõ.
Bởi vì ông ta ý thức được, thấy sắc mặt của Mặc Đình, anh ấy không giống như là đến để cảm on, bởi vì hai mắt có con dao sắc bén…
“Chuyện này, trước tiên chúng ta không nói đến.” Nói xong Mặc Đình ra hiệu Lục Triệt đem ra hai báo cáo siêu âm B và đưa chúng ra trước mặt viện trưởng: “Tôi muốn hỏi viện trưởng Kiều, ông có thể giúp tôi giải đáp thắc mắc này không? Tại sao cùng là một mục kiểm tra mà kết quả kiểm tra ở hai bệnh viện lại có sự khác biệt lớn như vậy.”
Sắc mặt của viện trưởng Kiều liền thay đổi, lập tức nhìn hai bản báo cáo, trên báo cáo đều viết tên Đường Ninh, một bản đến từ Kiều Khang, một bản đến từ Thịnh Kinh, nhưng kết quả của hai bản báo cáo lại khác hoàn toàn nhau.
/1589
|