“Nhìn thấy rồi, 30 năm.” Hàn Hinh Nhi nói với giọng thẳng thắn: “Có lẽ anh cần một người trợ lý ổn định, nhưng tôi không thể cả đời này chỉ làm một cô trợ lý được, tôi có cuộc sống và kế hoạch của tôi.”
“Hàn Hinh Nhi, có phải em cảm tháy, tôi cả đời này đều sẽ xoay quanh em không? Tôi cũng có tính kiên nhẫn…”
Hàn Hinh Nhi dừng bước chân xoay người, nhưng lại không quay đầu lại, chỉ là phải kiên định và chín chắn hơn so với trước đây: “Anh sai rồi, néu thật lòng yêu một ai đó, thì cho dù tim can đều bị tổn thương cũng vẫn sẽ kiên nhẫn…”
“Anh Đông, câu trả lời mà anh cần, bây giờ tôi sẽ cho anh… Tôi quả thật cũng thích anh, nhưng, tôi cũng rất tự ti, tôi không có cách nào lấy dáng vẻ như hiện giờ của tôi để đi tranh giành anh được.” Nói xong, Hàn Hinh Nhi chuẩn bị rời khỏi nhưng Bắc Thần Đông đột nhiên lại kéo giữ cô lại.
“Điều em nói đều là nghiêm túc đúng không?”
“Đương nhiên.” Nói xong, Hàn Hinh Nhi thoát ra khỏi tay của Bắc Thần Đông, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi nhà anh ấy.
Bắc Thần Đông cũng không đuổi theo, mà anh lại nằm trên giường bỗng nhiên cong môi cười, bởi vì anh đã chờ đợi quá lâu rồi, anh chính là muốn cái thái độ này của Hàn Hinh Nhi, nếu như Hàn Hinh Nhi tiếp tục không nóng không lạnh mà làm trợ lý của anh, vậy thì anh cho rằng anh và Hàn Hinh Nhi sẽ không thể nào cứ tiếp tục dây dưa đến cuối cùng được…
Vì vậy anh mới có tình kích động cô một chút, quả nhiên…
Tuy liều thuốc này, khi hạ thủ có chút mạnh mẽ, nhưng tương lai còn dài!
Sau đó, Bắc Thần Đông nhận điện thoại của Đường Ninh: “Bây giờ Hinh Nhi tạm thời ở chung cư trước đây của tôi, anh không cần lo lắng, chỗ ở trước đây của cô bé cũng đã bị truyền thông đánh chiếm rồi.”
Chỗ đó, từ sau khi chị Long gả cho Lục Triệt thì để trống, bây giờ đúng lúc cho Hàn Hinh Nhi tạm thời yên thân.
“Sao cô biết là tôi vấn quan tâm nơi mà cô ấy đi?”
“Anh định muốn giả vờ trước mặt tôi sao? Vậy sau này tin tức liên quan đến Hinh Nhi, tôi đành im lặng vậy.”
“Phí lời nhiều như vậy, gửi địa chỉ qua đây.” Bắc Thần Đông nói thẳng với Đường Ninh: “Coi như tôi nợ cô một ân tình.”
“Không cần, anh giúp tôi đủ nhiều rồi.” Đường Ninh cúp điện thoại, gửi cho Bắc Thần Đông địa chỉ chung cư trước đây của mình, còn Bắc Thần Đông cũng lập tức thu dọn một lượt, rồi lái xe đi đến nơi vắng lặng đó.
Nhìn Hàn Hinh Nhi chuyển nhà cực khổ như thế, Bắc Thần Đông cũng không bước lên giúp đỡ, ít ra thì…miều cũng đã tìm tháy rồi, mà hòa thượng còn có thể chạy thoát hay sao? Vì vậy, anh liên lạc với Mặc Đình ngay: “Tìm cho anh một chỗ ở, ở gần chung cư cũ của bà xã em cho anh.”
*Đây là thái độ mà anh thỉnh cầu người khác hay sao?”
“Hôm nay tâm trạng anh không tốt…” Thực ra, thà nói là không tốt, chỉ bằng nói là phức tạp thì đúng hơn.
Biết được tâm ý của Hàn Hinh Nhi, nhưng lại tìm không được lý do thích hợp để giữ người ta ở lại…
Cảm giác đó, thật sự vừa phán khởi lại vừa thất bại.
“Một lát kêu Lục Triệt lo liệu…” Mặc Đình cũng không tiếp tục đối đầu với anh nữa, chỉ đồng ý chuyện này bằng giọng nói bình thản.
Đường Ninh và Hàn Hinh Nhi kỳ thực rất giống nhau, nhưng cũng lại rất khác nhau. Đường Ninh đã trả qua quá nhiều đau khổ, rất rõ bản thân muốn gì, nên trân trọng cái gì, nhưng Hàn Hinh Nhi lại không đủ phần kiên định và dũng khí đó. Đó chính là bởi vì trong thâm tâm cô bé hiểu rất rõ, vì vậy…
Cô hy vọng bằng cách thành công này, để mài giũa bản thân để bản thân trở nên trưởng thành chín chắn.
Tóm lại một câu, con đường theo đuổi vợ của Bắc Thần Đông vẫn còn là gánh nặng đường xa…
10 giờ sáng, Đường Huyên mặc bộ đồ vest công sở màu trắng đi vào Đường Thị, tác phong và điệu bộ vẫn quả quyết như trước đây, bởi vì cô ta cho là ông cụ nhát định sẽ nâng cô trở về vị trí như trước đây.
Cũng vì thân phận của cô ta, nhân viên Đường Thị vẫn kính cẩn lễ phép như lúc ban đầu gọi cô ta Đường tiểu thư, đồng thời cũng sửng sốt sự trở lại của cô ta, và cũng suy đoán Đường Thị có phải là sắp thay đổi thế lực rồi hay không.
Sau đó, Đường Huyên đi đến quây lễ tân, còn thư ký của Hạ Ngọc Linh đã đứng đợi sẵn ở cửa: “Đường tiểu thư, Tổng tài đã giao phó xong rồi, mời cô theo tôi.”
Đường Huyên ngắng đầu, tỏ ra tự tin và có đủ sự quyến rũ: “Được.”
Thế nhưng, sau khi bước vào thang máy, nhìn thấy thư ký trực tiếp ấn nút tầng cao, gương mặt cô ta lại càng thêm vẻ chắc chắn và tự tin.
Bởi vì phòng làm việc trước đây của cô ta, đúng lúc cũng ở ngay tầng đó.
“Cô làm việc cũng khá được đấy, sau này qua lại với nhau nhiều hơn đi.” Đường Huyên nói với thư ký của Hạ Ngọc Linh.
“Hàn Hinh Nhi, có phải em cảm tháy, tôi cả đời này đều sẽ xoay quanh em không? Tôi cũng có tính kiên nhẫn…”
Hàn Hinh Nhi dừng bước chân xoay người, nhưng lại không quay đầu lại, chỉ là phải kiên định và chín chắn hơn so với trước đây: “Anh sai rồi, néu thật lòng yêu một ai đó, thì cho dù tim can đều bị tổn thương cũng vẫn sẽ kiên nhẫn…”
“Anh Đông, câu trả lời mà anh cần, bây giờ tôi sẽ cho anh… Tôi quả thật cũng thích anh, nhưng, tôi cũng rất tự ti, tôi không có cách nào lấy dáng vẻ như hiện giờ của tôi để đi tranh giành anh được.” Nói xong, Hàn Hinh Nhi chuẩn bị rời khỏi nhưng Bắc Thần Đông đột nhiên lại kéo giữ cô lại.
“Điều em nói đều là nghiêm túc đúng không?”
“Đương nhiên.” Nói xong, Hàn Hinh Nhi thoát ra khỏi tay của Bắc Thần Đông, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi nhà anh ấy.
Bắc Thần Đông cũng không đuổi theo, mà anh lại nằm trên giường bỗng nhiên cong môi cười, bởi vì anh đã chờ đợi quá lâu rồi, anh chính là muốn cái thái độ này của Hàn Hinh Nhi, nếu như Hàn Hinh Nhi tiếp tục không nóng không lạnh mà làm trợ lý của anh, vậy thì anh cho rằng anh và Hàn Hinh Nhi sẽ không thể nào cứ tiếp tục dây dưa đến cuối cùng được…
Vì vậy anh mới có tình kích động cô một chút, quả nhiên…
Tuy liều thuốc này, khi hạ thủ có chút mạnh mẽ, nhưng tương lai còn dài!
Sau đó, Bắc Thần Đông nhận điện thoại của Đường Ninh: “Bây giờ Hinh Nhi tạm thời ở chung cư trước đây của tôi, anh không cần lo lắng, chỗ ở trước đây của cô bé cũng đã bị truyền thông đánh chiếm rồi.”
Chỗ đó, từ sau khi chị Long gả cho Lục Triệt thì để trống, bây giờ đúng lúc cho Hàn Hinh Nhi tạm thời yên thân.
“Sao cô biết là tôi vấn quan tâm nơi mà cô ấy đi?”
“Anh định muốn giả vờ trước mặt tôi sao? Vậy sau này tin tức liên quan đến Hinh Nhi, tôi đành im lặng vậy.”
“Phí lời nhiều như vậy, gửi địa chỉ qua đây.” Bắc Thần Đông nói thẳng với Đường Ninh: “Coi như tôi nợ cô một ân tình.”
“Không cần, anh giúp tôi đủ nhiều rồi.” Đường Ninh cúp điện thoại, gửi cho Bắc Thần Đông địa chỉ chung cư trước đây của mình, còn Bắc Thần Đông cũng lập tức thu dọn một lượt, rồi lái xe đi đến nơi vắng lặng đó.
Nhìn Hàn Hinh Nhi chuyển nhà cực khổ như thế, Bắc Thần Đông cũng không bước lên giúp đỡ, ít ra thì…miều cũng đã tìm tháy rồi, mà hòa thượng còn có thể chạy thoát hay sao? Vì vậy, anh liên lạc với Mặc Đình ngay: “Tìm cho anh một chỗ ở, ở gần chung cư cũ của bà xã em cho anh.”
*Đây là thái độ mà anh thỉnh cầu người khác hay sao?”
“Hôm nay tâm trạng anh không tốt…” Thực ra, thà nói là không tốt, chỉ bằng nói là phức tạp thì đúng hơn.
Biết được tâm ý của Hàn Hinh Nhi, nhưng lại tìm không được lý do thích hợp để giữ người ta ở lại…
Cảm giác đó, thật sự vừa phán khởi lại vừa thất bại.
“Một lát kêu Lục Triệt lo liệu…” Mặc Đình cũng không tiếp tục đối đầu với anh nữa, chỉ đồng ý chuyện này bằng giọng nói bình thản.
Đường Ninh và Hàn Hinh Nhi kỳ thực rất giống nhau, nhưng cũng lại rất khác nhau. Đường Ninh đã trả qua quá nhiều đau khổ, rất rõ bản thân muốn gì, nên trân trọng cái gì, nhưng Hàn Hinh Nhi lại không đủ phần kiên định và dũng khí đó. Đó chính là bởi vì trong thâm tâm cô bé hiểu rất rõ, vì vậy…
Cô hy vọng bằng cách thành công này, để mài giũa bản thân để bản thân trở nên trưởng thành chín chắn.
Tóm lại một câu, con đường theo đuổi vợ của Bắc Thần Đông vẫn còn là gánh nặng đường xa…
10 giờ sáng, Đường Huyên mặc bộ đồ vest công sở màu trắng đi vào Đường Thị, tác phong và điệu bộ vẫn quả quyết như trước đây, bởi vì cô ta cho là ông cụ nhát định sẽ nâng cô trở về vị trí như trước đây.
Cũng vì thân phận của cô ta, nhân viên Đường Thị vẫn kính cẩn lễ phép như lúc ban đầu gọi cô ta Đường tiểu thư, đồng thời cũng sửng sốt sự trở lại của cô ta, và cũng suy đoán Đường Thị có phải là sắp thay đổi thế lực rồi hay không.
Sau đó, Đường Huyên đi đến quây lễ tân, còn thư ký của Hạ Ngọc Linh đã đứng đợi sẵn ở cửa: “Đường tiểu thư, Tổng tài đã giao phó xong rồi, mời cô theo tôi.”
Đường Huyên ngắng đầu, tỏ ra tự tin và có đủ sự quyến rũ: “Được.”
Thế nhưng, sau khi bước vào thang máy, nhìn thấy thư ký trực tiếp ấn nút tầng cao, gương mặt cô ta lại càng thêm vẻ chắc chắn và tự tin.
Bởi vì phòng làm việc trước đây của cô ta, đúng lúc cũng ở ngay tầng đó.
“Cô làm việc cũng khá được đấy, sau này qua lại với nhau nhiều hơn đi.” Đường Huyên nói với thư ký của Hạ Ngọc Linh.
/1589
|