Đêm nay, Đường Ninh không trực tiếp cho Duy Anh một câu trả lời, chỉ nói cần thời gian suy nghĩ, sau tiệc, Đường Ninh sẽ nói chuyện này với Mặc Đình, định cùng chồng thương lượng.
“Nên đi.” Mặc Đình suy nghĩ một chút rồi nói với Đường Ninh: “Việc này rất có ích cho sự nghiệp chuyển hướng ra quốc tế.”
*Ở điểm này, em giống với ông nội, không hề cho rằng diễn viên trong nước không bằng nước ngoài.” Đường Ninhd ựa vào trong lòng Mặc Đình nói: “Cũng chính vì như vậy, em mới muốn đi, vì em cũng muốn tạo dựng sự tin tưởng cho điện ảnh và diễn viên trong nước.”
“Vậy thì đi.” Mặc Đình ôm lấy Đường Ninh gật gật đầu.
“Còn một chuyện nữa, Đình…em đã suy nghĩ kỹ rồi, em thấy chúng ta không nên công bố chuyện em mang thai ra ngoài đi, em muốn có một môi trường an tĩnh, không muốn làm náo loạn rồi mọi người mới biế ết. Kiểu vậy em cảm thấy giống như có người cứ nhìn chằm chằm vào bụng em, như vậy sẽ không tốt cho sự trưởng thành của con mình.”
Mặc Đình nghe xong, thở dài một hơi, nhẹ nhàng hỏi Đường Ninh: “Em không để ý chút nào về việc người khác nói em không mang thai sao?”
“Đó đâu phải sự thật, có gì đáng để để ý chứ? Hơn nữa, chúng ta vẫn cần phải đề phòng Đường Huyên.”
“Anh không có độ lượng như em.” Mặc Đình cúi đầu nhìn đôi mắt của Đường Ninh nói: “Nhưng, chỉ cần là yêu cầu em đưa ra, anh đều đồng ý, dù sao, trước giờ anh vẫn luôn đáp ứng yêu cầu của em.”
Sau khi hai vợ chồng thì thầm xong, Đường Ninh nằm trong vòng tay của Mặc Đình, còn Mặc Đình thì một tay ôm Đường Ninh một tay cầm tài liệu lật xem.
Trong cái giới phức tạp này, trong cái vòng xoay đầy mưu mô này, chỉ có tổ ấm của họ mãi mãi tràn đầy sự yêu thương ấm áp.
Sau khi “Người thân biến mát” đóng máy, ông cụ vẫn như cũ ở trong vườn nhỏ của ông, sau khi nghe nói Đường Ninh muốn tham gia hoạt động tuyên truyền tại Mỹ, gọi điện nghiêm túc dặn dò cô cháu dâu nhỏ: “Ông nội cháu là ông đã từng bị nhổ nước bọt tại Mỹ, lần này cháu đi nhất định phải gắng lấy nha.”
“Ông nội yên tâm đi ạ…” Đường Ninh cười đáp.
“Ừm, sao với thằng nhóc Mặc Đình kia thì ông tin tưởng cháu hơn.” Ông nói xong câu nói này rồi trực tiếp tắt máy.
“Ông nội giờ đã không còn là ông của anh nữa rồi.” Mặc Đình nhìn vợ mình, giọng nói giống như đang ăn giấm.
“Ông nội đã chăm sóc anh bao nhiêu năm rồi? Bây giờ chẳng qua là ông cảm thấy mới mẻ khi nhìn thấy em, đợi đứa trẻ trong bụng ra đời, anh cảm thấy ông sẽ còn để ý đến em sao?” Đường Ninh nhịn không được cười khẽ: “Hơn nữa, anh có em yêu thương còn chưa đủ sao?”
Mặc Đình không trả lời lại, chỉ ghé vào hôn lên trán Đường Ninh một cái, sau đó ôm cô ngủ.
Trong lúc mơ hồ, Đường Ninh cảm thấy cơ thể Mặc Đình nóng lên, cho nên cô vội vàng ngồi dậy hỏi: “Sao vậy?”
Mặc Đình tựa vào thành giường, lắc đầu: “Không cần phải để ý đến anh, em mau ngủ đi.”
Thật ra Đường Ninh biết, người đàn ông này đã vì cô mà cắm dục rất lâu, trước đây không muốn là bởi vì chưa từng trải qua cảm giác trống rỗng như thế, bây giờ vợ.
đang nằm trong lòng mình, mà mình lại không thể làm gì, là đàn ông chắc hẳn là sẽ khó mà chịu đựng đúng không?
“Có muốn… em giúp anh hay không?”
“Anh không muốn làm khổ em.” Mặc Đình kìm nén nói: “Nghe lời, mau ngủ đi…”
“Thật ra trước đó em đã hỏi bác sĩ rồi, căn bản cục cưng đã ổn định, cho nên… anh không cần phải nhẫn nhịn như thế.” Đường Ninh bò lên trên người Mặc Đình, giọng nói êm dịu đến không thể tưởng tượng nỏi: “Em có thẻ…
Mặc Đình nhắm hai mắt, dường như đang đấu tranh tâm lý lần cuối cùng, thế nhưng… nghĩ đến cảm giác cùng vợ mình dung hợp, anh vẫn nhịn không nổi mà mở to hai mắt.
Mà Đường Ninh cũng nhân lúc đó liếm liếm nốt ruồi trên vành tai anh, lần này, giọng nói tràn đầy sự dụ dỗ: “Em cũng muốn anh…”
Không có bắt kỳ câu nói nào dụ tình hơn câu nói này.
Mặc Đình cũng biết rõ, đời này anh vĩnh viễn không thể rời xa Đường Ninh, có câu nói như thế này, thực tủy tri vị”.
*Nếm qua một lần càng muốn nhiều hơn.
Rất nhanh, áo ngủ màu trắng lặng lẽ rơi xuống đất, mà trong bóng tối, hai cơ thể quấn lấy nhau, giống như ngày thường, chỉ có chạm đến chỗ sâu nhát mới biết được, sự: ràng buộc giữa bọn họ rốt cuộc chặt chẽ đến mức không thể tách rời.
Mấy ngày sau, sau khi Mặc Đình bàn giao hết chuyện của công ty đã đi Mỹ cùng với vợ.
Bởi vì Đường Ninh mang thai, cho nên chuyến đi này Mặc Đình càng thêm cần thận từng li từng tí, trực tiếp điều đến hơn mười vệ sĩ.
Không ai có thể tiếp cận Đường Ninh, nhưng mà lại không ngờ tới, cũng bởi vì chuyện này, lại mang đến phiền phức không nhỏ cho Đường Ninh.
“Nên đi.” Mặc Đình suy nghĩ một chút rồi nói với Đường Ninh: “Việc này rất có ích cho sự nghiệp chuyển hướng ra quốc tế.”
*Ở điểm này, em giống với ông nội, không hề cho rằng diễn viên trong nước không bằng nước ngoài.” Đường Ninhd ựa vào trong lòng Mặc Đình nói: “Cũng chính vì như vậy, em mới muốn đi, vì em cũng muốn tạo dựng sự tin tưởng cho điện ảnh và diễn viên trong nước.”
“Vậy thì đi.” Mặc Đình ôm lấy Đường Ninh gật gật đầu.
“Còn một chuyện nữa, Đình…em đã suy nghĩ kỹ rồi, em thấy chúng ta không nên công bố chuyện em mang thai ra ngoài đi, em muốn có một môi trường an tĩnh, không muốn làm náo loạn rồi mọi người mới biế ết. Kiểu vậy em cảm thấy giống như có người cứ nhìn chằm chằm vào bụng em, như vậy sẽ không tốt cho sự trưởng thành của con mình.”
Mặc Đình nghe xong, thở dài một hơi, nhẹ nhàng hỏi Đường Ninh: “Em không để ý chút nào về việc người khác nói em không mang thai sao?”
“Đó đâu phải sự thật, có gì đáng để để ý chứ? Hơn nữa, chúng ta vẫn cần phải đề phòng Đường Huyên.”
“Anh không có độ lượng như em.” Mặc Đình cúi đầu nhìn đôi mắt của Đường Ninh nói: “Nhưng, chỉ cần là yêu cầu em đưa ra, anh đều đồng ý, dù sao, trước giờ anh vẫn luôn đáp ứng yêu cầu của em.”
Sau khi hai vợ chồng thì thầm xong, Đường Ninh nằm trong vòng tay của Mặc Đình, còn Mặc Đình thì một tay ôm Đường Ninh một tay cầm tài liệu lật xem.
Trong cái giới phức tạp này, trong cái vòng xoay đầy mưu mô này, chỉ có tổ ấm của họ mãi mãi tràn đầy sự yêu thương ấm áp.
Sau khi “Người thân biến mát” đóng máy, ông cụ vẫn như cũ ở trong vườn nhỏ của ông, sau khi nghe nói Đường Ninh muốn tham gia hoạt động tuyên truyền tại Mỹ, gọi điện nghiêm túc dặn dò cô cháu dâu nhỏ: “Ông nội cháu là ông đã từng bị nhổ nước bọt tại Mỹ, lần này cháu đi nhất định phải gắng lấy nha.”
“Ông nội yên tâm đi ạ…” Đường Ninh cười đáp.
“Ừm, sao với thằng nhóc Mặc Đình kia thì ông tin tưởng cháu hơn.” Ông nói xong câu nói này rồi trực tiếp tắt máy.
“Ông nội giờ đã không còn là ông của anh nữa rồi.” Mặc Đình nhìn vợ mình, giọng nói giống như đang ăn giấm.
“Ông nội đã chăm sóc anh bao nhiêu năm rồi? Bây giờ chẳng qua là ông cảm thấy mới mẻ khi nhìn thấy em, đợi đứa trẻ trong bụng ra đời, anh cảm thấy ông sẽ còn để ý đến em sao?” Đường Ninh nhịn không được cười khẽ: “Hơn nữa, anh có em yêu thương còn chưa đủ sao?”
Mặc Đình không trả lời lại, chỉ ghé vào hôn lên trán Đường Ninh một cái, sau đó ôm cô ngủ.
Trong lúc mơ hồ, Đường Ninh cảm thấy cơ thể Mặc Đình nóng lên, cho nên cô vội vàng ngồi dậy hỏi: “Sao vậy?”
Mặc Đình tựa vào thành giường, lắc đầu: “Không cần phải để ý đến anh, em mau ngủ đi.”
Thật ra Đường Ninh biết, người đàn ông này đã vì cô mà cắm dục rất lâu, trước đây không muốn là bởi vì chưa từng trải qua cảm giác trống rỗng như thế, bây giờ vợ.
đang nằm trong lòng mình, mà mình lại không thể làm gì, là đàn ông chắc hẳn là sẽ khó mà chịu đựng đúng không?
“Có muốn… em giúp anh hay không?”
“Anh không muốn làm khổ em.” Mặc Đình kìm nén nói: “Nghe lời, mau ngủ đi…”
“Thật ra trước đó em đã hỏi bác sĩ rồi, căn bản cục cưng đã ổn định, cho nên… anh không cần phải nhẫn nhịn như thế.” Đường Ninh bò lên trên người Mặc Đình, giọng nói êm dịu đến không thể tưởng tượng nỏi: “Em có thẻ…
Mặc Đình nhắm hai mắt, dường như đang đấu tranh tâm lý lần cuối cùng, thế nhưng… nghĩ đến cảm giác cùng vợ mình dung hợp, anh vẫn nhịn không nổi mà mở to hai mắt.
Mà Đường Ninh cũng nhân lúc đó liếm liếm nốt ruồi trên vành tai anh, lần này, giọng nói tràn đầy sự dụ dỗ: “Em cũng muốn anh…”
Không có bắt kỳ câu nói nào dụ tình hơn câu nói này.
Mặc Đình cũng biết rõ, đời này anh vĩnh viễn không thể rời xa Đường Ninh, có câu nói như thế này, thực tủy tri vị”.
*Nếm qua một lần càng muốn nhiều hơn.
Rất nhanh, áo ngủ màu trắng lặng lẽ rơi xuống đất, mà trong bóng tối, hai cơ thể quấn lấy nhau, giống như ngày thường, chỉ có chạm đến chỗ sâu nhát mới biết được, sự: ràng buộc giữa bọn họ rốt cuộc chặt chẽ đến mức không thể tách rời.
Mấy ngày sau, sau khi Mặc Đình bàn giao hết chuyện của công ty đã đi Mỹ cùng với vợ.
Bởi vì Đường Ninh mang thai, cho nên chuyến đi này Mặc Đình càng thêm cần thận từng li từng tí, trực tiếp điều đến hơn mười vệ sĩ.
Không ai có thể tiếp cận Đường Ninh, nhưng mà lại không ngờ tới, cũng bởi vì chuyện này, lại mang đến phiền phức không nhỏ cho Đường Ninh.
/1589
|