Gần đây ngành giải trí dường như đã trở về trạng thái tĩnh lặng, bởi vì Đường Ninh đã dần phai mờ trong mắt mọi người, điều này khiến những nghệ sĩ từng công kích cô cảm thấy yên tâm.
Nhưng mà bọn họ căn bản không hè biết, thật ra sự trả thù của Hải Thụy, luôn luôn ở phút chót, hơn nữa còn trả thù bằng những cách vô cùng hợp tình hợp lý, khiến cho tất cả mọi người không ai có thể phản kích lại, cũng sẽ không tìm ra lỗ hổng nào.
Ví dụ như một diễn viên nào đó, vốn dĩ đã bàn xong hợp đồng đại diện cho một hãng game, đột nhiên hãng game đó lại không nói lời nào, trực tiếp thay người đại diện.
Lại ví dụ như một ca sĩ nào đó, trong chương trình tạp kỹ, vốn dĩ đã đạt được thứ hạng không thấp, thế nhưng lại bị đánh rớt ngay trong trận đấu.
Những ví dụ như thế, nhiều vô số kể, nhưng bất kể là hãng game hay tổ tiết mục chương trình đều có thể lôi ra những sai lầm của bọn họ, khiến bọn họ căn bản không nghĩ đến việc này là do Hải Thụy làm ra.
Cho nên bọn họ sẽ mãi mãi không biết, trên bàn làm việc của phó tổng giám đốc Phương có một danh sách, những người đã bị gạch bỏ có nghĩa là sẽ nói tạm biệt với giới điện ảnh này vĩnh viễn.
Những người khác thì không biết, nhưng fan hâm mộ của Đường Ninh lại vẫn đang âm thầm quan sát, bởi vì bọn họ đã sớm coi những người này là cặn bã, muốn tìm cơ hội gây một chút phiền phức cho đám người này, thế nhưng hai ngày gân đây, bọn họ lại phát hiện những người này lại liên tiếp xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
“Trời ơi, đây là do Hải Thụy ra tay sao? Chẳng phải như thế quá gọn gàng, im hơi lặng tiếng sao?”
“Tôi có thể nói là nhìn mà sướng rơn cả người không?
Trong đó còn có một nữ ca sĩ từng nhục mạ Đường Ninh, nghe nói bây giờ đang quỳ xuống cầu xin người đại diện đừng bỏ rơi cô ta đấy.”
“Tôi biết mà, Mặc Tiểu Đình sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, đây chính là cái gọi là khiến bọn họ biến mắt từng người một trong truyền thuyết sao?”
“Quá ngầu!”
“Có người còn công khai xin lỗi Đường Ninh, nhưng mà đáng tiếc… Mặc Tiểu Đình không thích loại người biết là sẽ gặp rắc rối nhưng lại không hề để ý đến hậu quả như thé, tự mình tìm chết thì còn có thể tha thứ sao?”
Fan hâm mộ đang thảo luận vô cùng sôi nổi, trong đó có fan hâm mộ trẻ tuổi muốn khoe khoang năng lực của Mặc Đình ra ngoài, nhưng cũng có fan hâm mộ già dặn hơn khuyên can mọi người.
“Mặc Tiểu Đình và Đường Tiểu Ninh phúc hắc quen rồi, tôi cảm thấy chúng ta cũng nên học tập hai người họ yên lặng như thế, để tránh bị người ngoài nói này nói nọ!”
“Đồng ý với lầu trên!”
“Mọi người biết mối thù này Mặc tổng đã trả rồi thì tốt, thế này để những người còn lại mới cảm thấy bắt an, biết được nguy cơ…”
“Đúng rồi, lúc trước tính kế Đường Tiểu Ninh, bây giờ thì phải trả lại như thế nào! Thế giới này chính là thế giới có luật nhân quả!”
Cuối cùng, Phương Dục, người được giao phó công việc duy trì fan hâm mộ đã đưa ra một cử chỉ yên lặng trong nhóm, sau đó mọi người cũng yên tĩnh lại, cùng làm theo một cử chỉ giữ yên lặng…
Phương Dục không khỏi nở nụ cười, quả nhiên là fan hâm mộ của Đường Ninh, nói một chút là hiểu.
Những người hãm hại Đường Ninh kia, đã có người tìm đến cầu xin tha thứ.
Nhưng mà Hải Thụy đã thành lập nhiều năm như thế rồi, từ trước đến nay không thể chấp nhận được những chuyện dơ bản, hỗn loạn kia, chẳng lẽ trước đó bọn họ làm những chuyện kia lại không nghĩ đến tình cảnh bây giờ sao?
Khi đó chẳng qua bọn họ chỉ mang theo tâm lý đánh bạc, cảm thấy Hải Thụy không thể nào có khả năng thực hiện kế hoạch trả thù phạm vi lớn như vậy…
Nhưng mà bọn họ thật sự nghĩ sai rồi.
Dù có nhiều người hơn nữa Hải Thụy cũng sẽ không buông tha cho bắt kỳ ai.
“Phó tổng giám đốc Phương, có nghệ sĩ của công ty khác đang quỳ trước cửa công ty chúng ta.” Thư ký bước vào nói với Phương Dục.
“Mời cô ta rời đi… Cô ta gặp khó khăn hẳn là nên tìm người đại diện của mình, chứ không phải Hải Thụy.”
Phương Dục không hề chớp mắt nói với thư ký: “Trực tiếp thông báo cho công ty quản lý của cô ta đến đón người, cô ta không ngại mắt mặt, nhưng Hải Thụy chúng ta thì có.”
“Vâng, tôi lập tức sắp xếp.”
Phương Dục không hề cảm thấy như thế này là quá đáng, dù sao thì lúc những người này muốn hãm hại Đường Ninh cũng không hề cảm thấy mình quá đáng chút nào…
Đây chẳng qua chỉ là… ăn miếng trả miếng.
Ngày hôm đó, sau khi Đường Tĩnh Tuyên từ căn hộ của Hạ Cảnh Nghi trở về còn gặp được Đường Huyên ở trong phòng khách.
“Tĩnh Tuyên, chị làm đồ ăn khuya cho em, em ăn một chút nha?”
Nhưng mà bọn họ căn bản không hè biết, thật ra sự trả thù của Hải Thụy, luôn luôn ở phút chót, hơn nữa còn trả thù bằng những cách vô cùng hợp tình hợp lý, khiến cho tất cả mọi người không ai có thể phản kích lại, cũng sẽ không tìm ra lỗ hổng nào.
Ví dụ như một diễn viên nào đó, vốn dĩ đã bàn xong hợp đồng đại diện cho một hãng game, đột nhiên hãng game đó lại không nói lời nào, trực tiếp thay người đại diện.
Lại ví dụ như một ca sĩ nào đó, trong chương trình tạp kỹ, vốn dĩ đã đạt được thứ hạng không thấp, thế nhưng lại bị đánh rớt ngay trong trận đấu.
Những ví dụ như thế, nhiều vô số kể, nhưng bất kể là hãng game hay tổ tiết mục chương trình đều có thể lôi ra những sai lầm của bọn họ, khiến bọn họ căn bản không nghĩ đến việc này là do Hải Thụy làm ra.
Cho nên bọn họ sẽ mãi mãi không biết, trên bàn làm việc của phó tổng giám đốc Phương có một danh sách, những người đã bị gạch bỏ có nghĩa là sẽ nói tạm biệt với giới điện ảnh này vĩnh viễn.
Những người khác thì không biết, nhưng fan hâm mộ của Đường Ninh lại vẫn đang âm thầm quan sát, bởi vì bọn họ đã sớm coi những người này là cặn bã, muốn tìm cơ hội gây một chút phiền phức cho đám người này, thế nhưng hai ngày gân đây, bọn họ lại phát hiện những người này lại liên tiếp xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
“Trời ơi, đây là do Hải Thụy ra tay sao? Chẳng phải như thế quá gọn gàng, im hơi lặng tiếng sao?”
“Tôi có thể nói là nhìn mà sướng rơn cả người không?
Trong đó còn có một nữ ca sĩ từng nhục mạ Đường Ninh, nghe nói bây giờ đang quỳ xuống cầu xin người đại diện đừng bỏ rơi cô ta đấy.”
“Tôi biết mà, Mặc Tiểu Đình sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế, đây chính là cái gọi là khiến bọn họ biến mắt từng người một trong truyền thuyết sao?”
“Quá ngầu!”
“Có người còn công khai xin lỗi Đường Ninh, nhưng mà đáng tiếc… Mặc Tiểu Đình không thích loại người biết là sẽ gặp rắc rối nhưng lại không hề để ý đến hậu quả như thé, tự mình tìm chết thì còn có thể tha thứ sao?”
Fan hâm mộ đang thảo luận vô cùng sôi nổi, trong đó có fan hâm mộ trẻ tuổi muốn khoe khoang năng lực của Mặc Đình ra ngoài, nhưng cũng có fan hâm mộ già dặn hơn khuyên can mọi người.
“Mặc Tiểu Đình và Đường Tiểu Ninh phúc hắc quen rồi, tôi cảm thấy chúng ta cũng nên học tập hai người họ yên lặng như thế, để tránh bị người ngoài nói này nói nọ!”
“Đồng ý với lầu trên!”
“Mọi người biết mối thù này Mặc tổng đã trả rồi thì tốt, thế này để những người còn lại mới cảm thấy bắt an, biết được nguy cơ…”
“Đúng rồi, lúc trước tính kế Đường Tiểu Ninh, bây giờ thì phải trả lại như thế nào! Thế giới này chính là thế giới có luật nhân quả!”
Cuối cùng, Phương Dục, người được giao phó công việc duy trì fan hâm mộ đã đưa ra một cử chỉ yên lặng trong nhóm, sau đó mọi người cũng yên tĩnh lại, cùng làm theo một cử chỉ giữ yên lặng…
Phương Dục không khỏi nở nụ cười, quả nhiên là fan hâm mộ của Đường Ninh, nói một chút là hiểu.
Những người hãm hại Đường Ninh kia, đã có người tìm đến cầu xin tha thứ.
Nhưng mà Hải Thụy đã thành lập nhiều năm như thế rồi, từ trước đến nay không thể chấp nhận được những chuyện dơ bản, hỗn loạn kia, chẳng lẽ trước đó bọn họ làm những chuyện kia lại không nghĩ đến tình cảnh bây giờ sao?
Khi đó chẳng qua bọn họ chỉ mang theo tâm lý đánh bạc, cảm thấy Hải Thụy không thể nào có khả năng thực hiện kế hoạch trả thù phạm vi lớn như vậy…
Nhưng mà bọn họ thật sự nghĩ sai rồi.
Dù có nhiều người hơn nữa Hải Thụy cũng sẽ không buông tha cho bắt kỳ ai.
“Phó tổng giám đốc Phương, có nghệ sĩ của công ty khác đang quỳ trước cửa công ty chúng ta.” Thư ký bước vào nói với Phương Dục.
“Mời cô ta rời đi… Cô ta gặp khó khăn hẳn là nên tìm người đại diện của mình, chứ không phải Hải Thụy.”
Phương Dục không hề chớp mắt nói với thư ký: “Trực tiếp thông báo cho công ty quản lý của cô ta đến đón người, cô ta không ngại mắt mặt, nhưng Hải Thụy chúng ta thì có.”
“Vâng, tôi lập tức sắp xếp.”
Phương Dục không hề cảm thấy như thế này là quá đáng, dù sao thì lúc những người này muốn hãm hại Đường Ninh cũng không hề cảm thấy mình quá đáng chút nào…
Đây chẳng qua chỉ là… ăn miếng trả miếng.
Ngày hôm đó, sau khi Đường Tĩnh Tuyên từ căn hộ của Hạ Cảnh Nghi trở về còn gặp được Đường Huyên ở trong phòng khách.
“Tĩnh Tuyên, chị làm đồ ăn khuya cho em, em ăn một chút nha?”
/1589
|