Cô ấy chính là muốn khiến cho Đường Huyên nghĩ rằng cô ta nghĩ mình đã lập công, khi cô ta bắt buộc phải lấy lại Đường Thị, hãy cho Đường Huyên biết cái gì là chim sẻ đợi ở phía sau*…(*bọ ngựa bắt ve chim sẻ trực sẵn.) Chị Long suy tư một hồi, rốt cục cũng hiểu được mục đích của Đường Ninh, giơ ngón tay cái lên: “Em đang muốn Đường Huyên bận rộn, cũng không thu hoạch được gì.”
“Vì đây là điều mà cô ta thích nên đương nhiên em phải đáp ứng.” Đường Ninh khẽ cười: “Rốt cuộc thì cô ta đã tính kế em và cục cưng trong bụng em, cũng như sự việc lần này, em muốn đòi lại từng chút từng chút một. “
Mặc dù Đường Ninh đang mang thai, chị Long vẫn như: trước không phải lo lắng cô ấy sẽ mềm lòng.
Có thù tất nhiên phải báo, đây chính là Đường Ninh!
“Nếu tất cả đều do mấy người các em sắp xếp, vậy chị sẽ chờ xem kịch hay… Này, chị không hiểu tại sao Đường Huyên lại luôn muốn đấu với em cơ chứ? Rõ ràng là chỉ số thông minh của hai người không cùng một vạch.”
*Có những người trời sinh không biết tự hiểu chính mình.”
Đường Ninh nói xong liền đưa tay vuốt ve bụng dưới, có lẽ Đường Huyên cho tới bây giờ cũng không biết, cô ấy cũng đang mang thai. Tự cho mình là bảo b: Thực ra, tất cả những gì ông cụ muốn chính là huyết thống nhà họ Đường đang nằm trong bụng Đường Huyên.
Chỉ là có một số sự thật, phanh phui trước cũng sẽ không phấn khích, lần này cô ấy chỉ muốn tiếp quản nhà họ Đường, để cho Đường Huyên những lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực.
Đường Thị, hội đồng quản trị tổ chức cuộc họp tạm thời.
Mà lần này Đường Huyên lại lần nữa bất ngờ xuất hiện trước mặt các cổ đông khiến các thành viên hội đồng quản trị kinh ngạc.
Bọn họ không phải không biết Đường Huyên đã trở lại Đường Thị làm việc, chỉ là Đường lão gia luôn đặt cô ta ở vị trí không quan trọng, cho nên những người này cũng không chú ý nhiều, nhưng mà … Vào lúc này, cô ta lại lần nữa có cơ hội trở mình?
Đường Huyên biết những người này trước giờ chưa từng tín nhiệm cô ta, luôn cho rằng năng lực của cô ta bình thường. Cho nên lần này, cô ta nhất định phải chứng minh thực lực của mình cho đám người bảo thủ này thấy.
“Hôm nay tôi thay mặt ông nội tới đây. Các vị giám đốc có lời gì xin cứ nói.”
Các thành viên hội đồng quản trị đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, một người đàn ông trung niên khoảng bón mươi tuổi ở bên tay phải Đường Huyên chỉnh trang lại áo vest, sau đó tỏ vẻ hơi kiêu ngạo: “Tôi chỉ muốn biết khi nào Hạ Tổng có thể trở lại … Một lập đoàn lớn như Đường Thị không thể không có người quản lý?”
Đường Huyên cúi đầu suy tư vài giây, sau đó nở nụ cười: “Dì Hạ bây giờ sống chết không rõ, tôi khẩn cầu các vị, có thể cho chúng tôi một chút thời gian được không?”
“Thời gian? Cô biết hạng mục Thụy Sĩ lần này, chúng tôi đã đầu tư vào bao nhiêu không? Nói không còn liền không còn, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Đại tiểu thư, mặc dù chúng tôi hiểu khó khăn của các người, nhưng các người cũng phải bảo vệ quyền và lợi ích của cổ đông chúng tôi.” Một giám đốc lớn tuổi khác khoát tay chất vấn Đường Huyên. “Họ Đường nhà các người nắm quyền kinh doanh, không sao cả. Dẫu sao đây là do Đường Gia một tay gây dựng lên, nhưng… Các người dù sao cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích chứ đúng không? Hạ Tổng tạm thời hiện tại không về được, vậy thì chủ tịch theo lý nên đứng ra chủ trì đại cục.”
“Ông nội gần đây không được khỏel”
“Nhị tiểu thư là bác sĩ nên tôi cũng không tiện miễn cưỡng, vậy còn tam tiểu thư thì sao? Đường Ninh gần đây không phải nghỉ đóng phim rồi sao? Để cô ấy quản lý Đường Thị, cũng tốt hơn là rắn mắt đầu.”
Hai mắt Đường Huyên tối sầm lại, đang định nói thì một vị giám đốc đột nhiên lên tiếng: “Giao Đường Thị cho một con hát? Các người đùa cái gì vậy?”
“Mặc dù Đường Ninh thân trong làng giải trí, nhưng trong giới có danh tiếng cao, hơn nữa cô ấy đối nhân xử thé, chỗ nào không phải là người xuất sắc của Đường Gia?”
“Đừng nói nữa, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận một con hát trở thành người lãnh đạo của Đường Thị, còn ra cái dạng gì?”
“Vậy ông nói xem ai quản lý?”
Vì Đường Ninh, một số cổ đông tranh luận đến nỗi mặt đỏ tía tai. Bởi vì họ từ tận đáy lòng coi thường nghề diễn viên, chưa kể Đường Ninh cũng từng là một người mẫu.
“Không biết qua lại với bao nhiêu người… Làm người lãnh đạo của Đường Thị không phải là khiến Đường Thị hỗ thẹn sao? Thay vì như thế, tôi càng hy vọng đại tiểu thư sẽ khống chế đại cục…”
Có người đột nhiên chuyển đề tài sang Đường Huyên, mà Đường Huyên sau khi nghe được cũng bắt ngờ.
Thực ra, hầu hết những người ngồi ở đây đều biết năng lực của Đường Huyên, nhưng trước mặt cô ta, cũng không tiện nói gì nhiều …
“Vì đây là điều mà cô ta thích nên đương nhiên em phải đáp ứng.” Đường Ninh khẽ cười: “Rốt cuộc thì cô ta đã tính kế em và cục cưng trong bụng em, cũng như sự việc lần này, em muốn đòi lại từng chút từng chút một. “
Mặc dù Đường Ninh đang mang thai, chị Long vẫn như: trước không phải lo lắng cô ấy sẽ mềm lòng.
Có thù tất nhiên phải báo, đây chính là Đường Ninh!
“Nếu tất cả đều do mấy người các em sắp xếp, vậy chị sẽ chờ xem kịch hay… Này, chị không hiểu tại sao Đường Huyên lại luôn muốn đấu với em cơ chứ? Rõ ràng là chỉ số thông minh của hai người không cùng một vạch.”
*Có những người trời sinh không biết tự hiểu chính mình.”
Đường Ninh nói xong liền đưa tay vuốt ve bụng dưới, có lẽ Đường Huyên cho tới bây giờ cũng không biết, cô ấy cũng đang mang thai. Tự cho mình là bảo b: Thực ra, tất cả những gì ông cụ muốn chính là huyết thống nhà họ Đường đang nằm trong bụng Đường Huyên.
Chỉ là có một số sự thật, phanh phui trước cũng sẽ không phấn khích, lần này cô ấy chỉ muốn tiếp quản nhà họ Đường, để cho Đường Huyên những lo lắng bấy lâu nay cuối cùng cũng thành hiện thực.
Đường Thị, hội đồng quản trị tổ chức cuộc họp tạm thời.
Mà lần này Đường Huyên lại lần nữa bất ngờ xuất hiện trước mặt các cổ đông khiến các thành viên hội đồng quản trị kinh ngạc.
Bọn họ không phải không biết Đường Huyên đã trở lại Đường Thị làm việc, chỉ là Đường lão gia luôn đặt cô ta ở vị trí không quan trọng, cho nên những người này cũng không chú ý nhiều, nhưng mà … Vào lúc này, cô ta lại lần nữa có cơ hội trở mình?
Đường Huyên biết những người này trước giờ chưa từng tín nhiệm cô ta, luôn cho rằng năng lực của cô ta bình thường. Cho nên lần này, cô ta nhất định phải chứng minh thực lực của mình cho đám người bảo thủ này thấy.
“Hôm nay tôi thay mặt ông nội tới đây. Các vị giám đốc có lời gì xin cứ nói.”
Các thành viên hội đồng quản trị đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, một người đàn ông trung niên khoảng bón mươi tuổi ở bên tay phải Đường Huyên chỉnh trang lại áo vest, sau đó tỏ vẻ hơi kiêu ngạo: “Tôi chỉ muốn biết khi nào Hạ Tổng có thể trở lại … Một lập đoàn lớn như Đường Thị không thể không có người quản lý?”
Đường Huyên cúi đầu suy tư vài giây, sau đó nở nụ cười: “Dì Hạ bây giờ sống chết không rõ, tôi khẩn cầu các vị, có thể cho chúng tôi một chút thời gian được không?”
“Thời gian? Cô biết hạng mục Thụy Sĩ lần này, chúng tôi đã đầu tư vào bao nhiêu không? Nói không còn liền không còn, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Đại tiểu thư, mặc dù chúng tôi hiểu khó khăn của các người, nhưng các người cũng phải bảo vệ quyền và lợi ích của cổ đông chúng tôi.” Một giám đốc lớn tuổi khác khoát tay chất vấn Đường Huyên. “Họ Đường nhà các người nắm quyền kinh doanh, không sao cả. Dẫu sao đây là do Đường Gia một tay gây dựng lên, nhưng… Các người dù sao cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích chứ đúng không? Hạ Tổng tạm thời hiện tại không về được, vậy thì chủ tịch theo lý nên đứng ra chủ trì đại cục.”
“Ông nội gần đây không được khỏel”
“Nhị tiểu thư là bác sĩ nên tôi cũng không tiện miễn cưỡng, vậy còn tam tiểu thư thì sao? Đường Ninh gần đây không phải nghỉ đóng phim rồi sao? Để cô ấy quản lý Đường Thị, cũng tốt hơn là rắn mắt đầu.”
Hai mắt Đường Huyên tối sầm lại, đang định nói thì một vị giám đốc đột nhiên lên tiếng: “Giao Đường Thị cho một con hát? Các người đùa cái gì vậy?”
“Mặc dù Đường Ninh thân trong làng giải trí, nhưng trong giới có danh tiếng cao, hơn nữa cô ấy đối nhân xử thé, chỗ nào không phải là người xuất sắc của Đường Gia?”
“Đừng nói nữa, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận một con hát trở thành người lãnh đạo của Đường Thị, còn ra cái dạng gì?”
“Vậy ông nói xem ai quản lý?”
Vì Đường Ninh, một số cổ đông tranh luận đến nỗi mặt đỏ tía tai. Bởi vì họ từ tận đáy lòng coi thường nghề diễn viên, chưa kể Đường Ninh cũng từng là một người mẫu.
“Không biết qua lại với bao nhiêu người… Làm người lãnh đạo của Đường Thị không phải là khiến Đường Thị hỗ thẹn sao? Thay vì như thế, tôi càng hy vọng đại tiểu thư sẽ khống chế đại cục…”
Có người đột nhiên chuyển đề tài sang Đường Huyên, mà Đường Huyên sau khi nghe được cũng bắt ngờ.
Thực ra, hầu hết những người ngồi ở đây đều biết năng lực của Đường Huyên, nhưng trước mặt cô ta, cũng không tiện nói gì nhiều …
/1589
|