“Chuyện gì vậy? Đại diện của Đường Thị sao vẫn chưa tới?”
“Chưa từng thấy chủ nhà đến muộn hơn khách. Đây là phép lịch sự của phương Đông?”
Vốn dĩ đang bực bội vì chuyến công tác tới Thịnh Kinh, lại thêm người của Đường Thị không hề xuất hiện, sắc mặt của những đại diện bên Thụy Sĩ đều rất khó coi.
Song năm phút sau, cửa phòng tiệc cuối cùng cũng được đẩy ra, Đường Ninh mặc một chiếc áo choàng màu đen, mang đôi giày bệt mềm mại bước vào phòng tiệc, đồng thời dùng tiếng Ý lưu loát chào hỏi đối phương: “Rất vui được gặp các vị. “
Trong số năm người, chỉ có một người phụ nữ đứng dậy bắt tay với Đường Ninh, còn những người khác thì dựa người liếc mắt nhìn Đường Ninh: “Dựa theo thái độ như vậy của Đường Thị các người, chúng tôi tuyệt đối không cân nhắc chuyện hợp tác lại. “
“Chúng ta trước không nói đến chuyện hợp tác, mời các vị dùng bữa trước.” Đường Ninh vẫn mỉm cười, và quay đầu ra hiệu cho người phục vụ dọn đồ ăn lên.
Vẻ mặt của họ cũng không vì câu nói này của Đường Ninh mà thay đổi, nhưng … khi người phục vụ mang từng món ăn đến trước mặt họ, trong mắt họ mới hiện lên vài tia kinh ngạc.
“Cô… Sao cô biết tôi thích món lasagna2”
“Đây là bánh quy cà phê mà tôi thích nhát…”
Bọn họ không ngờ rằng Đường Ninh lại có thể biết rõ sở thích của họ đến vậy, họ thậm chí còn chưa từng nói với ai về những điều này.
Thấy vậy, đại diện bên Thụy Sĩ cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hứng thú, đan chéo hai tay hỏi Đường Ninh: “Tôi có thể hỏi cô làm thế nào cô biết sở thích của chúng tôi không?”
*Tôi đã xem tài liệu của các vị, có một ít là có sẵn, còn một số là do tôi đoán!” Đường Ninh cười đáp: “Ví dụ như cô gái bên phải anh, cô ấy có vẻ không thích uống nước.”
Người phụ nữ bị Đường Ninh chỉ danh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, sao cô biết được?”
“Đây là bí mật, mọi người không ngại thử mùi vị xem, sau đó chúng ta lại đàm phán.” Đường Ninh cố tình tung ra một điểm hắp dẫn treo trên miệng bọn họ,. Sau đó, một số người háo hức muốn biết câu trả lời của Đường Ninh, vì vậy họ đã thay đổi thái độ không kiên nhẫn trước đó, bắt đầu nghiêm túc thưởng thức mỹ thực của quê hương mình.
Đường Ninh cúi đầu cười, nhưng bản thân từ đầu đến cuối chỉ uống nước.
Nửa giờ sau, vài người lần lượt dùng bữa xong, mà người đàn ông Thụy Sĩ tên Jean lúc này mới đặt dao nĩa xuống và nói với Đường Ninh: “Mặc dù chúng tôi rất cảm kích trước thịnh tình tiếp đãi của cô, nhưng chúng tôi đã quyết định từ bỏ dự án của Đường Thị rồi. Lần này đến đây là vì nể mặt Hải Thụy.”
“Không sao, tôi không miễn cưỡng, nhưng tôi có vài bộ số liệu, mọi người có thể tham khảo một chút.” Nói xong, Đường Ninh để Tống Nghiên Thư đang đứng sau phát tài liệu cho họ.
“Đây là kết quả bán hàng của Đường Thị trong tháng cuối năm ngoái. Bản thứ hai là về các sản phẩm mà Đường Thị dự định quảng bá ở châu u. Theo chúng tôi được biết, người châu u và châu Mỹ bị cây thảo dược của Châu Á cuốn hút, nhưng khu vực này luôn bị bỏ trống. Đường Thị của chúng tôi luôn tiên phong trong ngành nước hoa, trước nay luôn là đối tác ưu đãi… Chúng tôi dự định sẽ tập trung khai phá vị trí trống này để các bạn đi đầu trong việc chiếm lĩnh thị trường. “
Mấy người xem thông tin trong tay rồi khinh thường ném sang một bên: “Có rất nhiều công ty lớn, đề xuất điều kiện hợp tác khả quan hơn các cô. Hơn nữa, Đường tiểu thư, cô hiểu nước hoa không?”
“Vậy thêm một năm đại biểu phát ngôn miễn phí thì sao?”
Đường Ninh chớp mắt, sau đó nói với họ: “Tôi lấy tư cách là một người mẫu, ở Châu u cũng có chút danh tiếng…”
Vài người sửng sót trong chốc lát, cẩn thận nhìn Đường Ninh đánh giá máy lần, sau đó có người đột nhiên nhận ra: “Cô là Đường Ninh siêu mẫu nỏi tiếng châu Á?”
“Không dám nói là siêu mẫu …”
“Hóa ra cô là người phụ trách mới của Đường Thị?” Thái độ của đối phương đối với Đường Ninh có chút thay đổi.
“Đúng vậy.”
“Tôi cảm thấy quen mắt. Hóa ra cô đúng là Đường Ninh, huyền thoại châu Á đó, người đã gây ra trào lưu phương Đông ở Mỹ … và đi catwalk nhiều show diễn cao cấp ở châu u.” Giọng của nữ đại diện dần lộ ra vẻ phần khích: “Cô thực sự rất có năng lực, chúng tôi đều đã nghe tên của cô.”
“Cảm ơn.” Đường Ninh như cũ khiêm tốn nói.
“Nhưng cô vẫn phải trả lời chúng tôi, cô hiểu nước hoa không?” Jean khăng khăng muốn biết đáp án.
“Chưa từng thấy chủ nhà đến muộn hơn khách. Đây là phép lịch sự của phương Đông?”
Vốn dĩ đang bực bội vì chuyến công tác tới Thịnh Kinh, lại thêm người của Đường Thị không hề xuất hiện, sắc mặt của những đại diện bên Thụy Sĩ đều rất khó coi.
Song năm phút sau, cửa phòng tiệc cuối cùng cũng được đẩy ra, Đường Ninh mặc một chiếc áo choàng màu đen, mang đôi giày bệt mềm mại bước vào phòng tiệc, đồng thời dùng tiếng Ý lưu loát chào hỏi đối phương: “Rất vui được gặp các vị. “
Trong số năm người, chỉ có một người phụ nữ đứng dậy bắt tay với Đường Ninh, còn những người khác thì dựa người liếc mắt nhìn Đường Ninh: “Dựa theo thái độ như vậy của Đường Thị các người, chúng tôi tuyệt đối không cân nhắc chuyện hợp tác lại. “
“Chúng ta trước không nói đến chuyện hợp tác, mời các vị dùng bữa trước.” Đường Ninh vẫn mỉm cười, và quay đầu ra hiệu cho người phục vụ dọn đồ ăn lên.
Vẻ mặt của họ cũng không vì câu nói này của Đường Ninh mà thay đổi, nhưng … khi người phục vụ mang từng món ăn đến trước mặt họ, trong mắt họ mới hiện lên vài tia kinh ngạc.
“Cô… Sao cô biết tôi thích món lasagna2”
“Đây là bánh quy cà phê mà tôi thích nhát…”
Bọn họ không ngờ rằng Đường Ninh lại có thể biết rõ sở thích của họ đến vậy, họ thậm chí còn chưa từng nói với ai về những điều này.
Thấy vậy, đại diện bên Thụy Sĩ cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hứng thú, đan chéo hai tay hỏi Đường Ninh: “Tôi có thể hỏi cô làm thế nào cô biết sở thích của chúng tôi không?”
*Tôi đã xem tài liệu của các vị, có một ít là có sẵn, còn một số là do tôi đoán!” Đường Ninh cười đáp: “Ví dụ như cô gái bên phải anh, cô ấy có vẻ không thích uống nước.”
Người phụ nữ bị Đường Ninh chỉ danh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, sao cô biết được?”
“Đây là bí mật, mọi người không ngại thử mùi vị xem, sau đó chúng ta lại đàm phán.” Đường Ninh cố tình tung ra một điểm hắp dẫn treo trên miệng bọn họ,. Sau đó, một số người háo hức muốn biết câu trả lời của Đường Ninh, vì vậy họ đã thay đổi thái độ không kiên nhẫn trước đó, bắt đầu nghiêm túc thưởng thức mỹ thực của quê hương mình.
Đường Ninh cúi đầu cười, nhưng bản thân từ đầu đến cuối chỉ uống nước.
Nửa giờ sau, vài người lần lượt dùng bữa xong, mà người đàn ông Thụy Sĩ tên Jean lúc này mới đặt dao nĩa xuống và nói với Đường Ninh: “Mặc dù chúng tôi rất cảm kích trước thịnh tình tiếp đãi của cô, nhưng chúng tôi đã quyết định từ bỏ dự án của Đường Thị rồi. Lần này đến đây là vì nể mặt Hải Thụy.”
“Không sao, tôi không miễn cưỡng, nhưng tôi có vài bộ số liệu, mọi người có thể tham khảo một chút.” Nói xong, Đường Ninh để Tống Nghiên Thư đang đứng sau phát tài liệu cho họ.
“Đây là kết quả bán hàng của Đường Thị trong tháng cuối năm ngoái. Bản thứ hai là về các sản phẩm mà Đường Thị dự định quảng bá ở châu u. Theo chúng tôi được biết, người châu u và châu Mỹ bị cây thảo dược của Châu Á cuốn hút, nhưng khu vực này luôn bị bỏ trống. Đường Thị của chúng tôi luôn tiên phong trong ngành nước hoa, trước nay luôn là đối tác ưu đãi… Chúng tôi dự định sẽ tập trung khai phá vị trí trống này để các bạn đi đầu trong việc chiếm lĩnh thị trường. “
Mấy người xem thông tin trong tay rồi khinh thường ném sang một bên: “Có rất nhiều công ty lớn, đề xuất điều kiện hợp tác khả quan hơn các cô. Hơn nữa, Đường tiểu thư, cô hiểu nước hoa không?”
“Vậy thêm một năm đại biểu phát ngôn miễn phí thì sao?”
Đường Ninh chớp mắt, sau đó nói với họ: “Tôi lấy tư cách là một người mẫu, ở Châu u cũng có chút danh tiếng…”
Vài người sửng sót trong chốc lát, cẩn thận nhìn Đường Ninh đánh giá máy lần, sau đó có người đột nhiên nhận ra: “Cô là Đường Ninh siêu mẫu nỏi tiếng châu Á?”
“Không dám nói là siêu mẫu …”
“Hóa ra cô là người phụ trách mới của Đường Thị?” Thái độ của đối phương đối với Đường Ninh có chút thay đổi.
“Đúng vậy.”
“Tôi cảm thấy quen mắt. Hóa ra cô đúng là Đường Ninh, huyền thoại châu Á đó, người đã gây ra trào lưu phương Đông ở Mỹ … và đi catwalk nhiều show diễn cao cấp ở châu u.” Giọng của nữ đại diện dần lộ ra vẻ phần khích: “Cô thực sự rất có năng lực, chúng tôi đều đã nghe tên của cô.”
“Cảm ơn.” Đường Ninh như cũ khiêm tốn nói.
“Nhưng cô vẫn phải trả lời chúng tôi, cô hiểu nước hoa không?” Jean khăng khăng muốn biết đáp án.
/1589
|