“Tiểu Ninh, con nên ít dùng điện thoại đi. Có tia bức xạ, không tốt cho đứa bé trong bụng.” Hạ Ngọc Linh có chút đau lòng lấy điện thoại của Đường Ninh ra.
“Hừ, hôm nay người phụ nữ đó không thực hiện được ý đồ, nhất định sẽ nghĩ cách khác, cô ta không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.” Ông cụ bây giờ gọi Đường Huyên là người phụ nữ đó, đã hoàn toàn không coi cô ta là cháu gái ruột nữa rồi.
“Cho dù cô ta có cách gì, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Tiểu Ninh.” Hạ Ngọc Linh cũng hừ nhẹ: “Nếu là người lạ, chúng ta sớm đã xử lý rồi, nhưng người này lại có quan hệ huyết thống thân thiết.”
“Sự sỉ nhục hôm nay chỉ là khởi đầu.” Đường Ninh cúi đầu xem tài liệu của Đường Thị, nhưng những gì cô nói ra đều mang theo nguy hiểm chết người và ẩn ý sâu xa.
Chỉ là khởi đầu…
Đường Huyên muốn khống chế tử cung của cô, còn cô lại muốn phá nát cả cuộc đời của Đường Huyên.
Xem ai biết chơi hơn.
“Mấy ngày này ông nội và mẹ đi ra ngoài thư giãn đi, Đường Huyên bên này, con sẽ xem chừng.”
“Con cũng đừng quá tùy hứng, Mặc Đình sẽ đau lòng.”
Đường Ninh cuối cùng ngẳng đầu lên gật đầu với hai người: “Con hiểu rõ hơn ai hét.”
“Cái kia… Tĩnh Tuyên không phải muốn mở một buổi ca nhạc giao lưu bạn bè sao? Con có cách nào lấy vé không?
Chúng ta muốn đi nghe xem…” Ông cụ khó có khoảng thời gian này, cũng muốn thử hòa nhập vào đám thanh niên trẻ. Không biết bắt đầu từ khi nào, vốn cho rằng những thứ giải trí này là mục nát, cơ bản không thể lên được mặt bàn, nhưng bây giờ thấy cháu gái và cháu trai đều được rất nhiều người yêu mến, tự nhiên lại sinh ra cảm giác tự hào.
“Mẹ cũng đi.”
“Được ạ.” Đường Ninh đồng ý, sau đó gọi cho Đường Tĩnh Tuyên: “Mẹ và ông nội muốn đi xem buổi nhạc giao lưu bạn bè của em, em xem mà làm.”
“Ách … Em sẽ bảo Nghiên Thư chuẩn bị ghế VIP cho họ, nhưng tim của ông nội có thể chịu được nơi ồn ào như vậy không?”
“Em đánh giá thấp ông nội rồi.” Đường Ninh bắt giác cong môi.
“Chị, “Kỳ phu” đã tuyên bố sắp ra mắt. Em thấy ảnh tuyên truyền rồi, thực sự rất chắn động. Vì vậy, em vẫn mong chị có thể quay trở lại lĩnh vực điện ảnh.”
Lần này, Đường Ninh không nói, trực tiếp cúp máy.
“Chị Ninh biết bản thân đang làm gì, anh không cần phải lo lắng cho chị ấy.” Tống Nghiên Thư đứng sau lưng Đường Tĩnh Tuyên nói: “Bây giờ nhiệm vụ của anh là chuẩn bị tốt cho buồi ca nhạc giao lưu bạn bè.”
“Còn nữa, tôi nghe nói vụ án của Hạ Cảnh Nghỉ sẽ sớm mở phiên tòa.”
“Cái này phải chúc mừng cô ta rồi.”
Đường Tĩnh Tuyên nói xong, sau lưng hồi lâu cũng không có tiếng trả lời, đợi đến lúc Đường Tĩnh Tuyên hiếu kì quay đầu lại, phát hiện Tống Nghiên Thư đang ôm trán dựa vào tường khó chịu rên rỉ.
“Cô sao vậy?”
*Có lẽ gần đây quá mệt.” Tống Nghiên Thư đáp: “Tôi về nhà ngủ một giấc là khỏe lại.”
“Cô tưởng mình là người sắt sao? Chị tôi là chị tôi. Cô nhìn chị ấy xem có vì công việc mà không cần mạng không? Chị ấy quý trọng bản thân hơn bát cứ ai khác. Nếu cô muốn giống như chị ấy, trước tiên phải học được cách chăm sóc bản thân.” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên bế Tống Nghiên Thư đặt lên giường trong phòng mình: “Cô cứ ngủ ở đây đi, nếu có chuyện gì, tôi cũng thuận tiện chăm sóc cô.”
“Không nhưng nhị gì hết, Nghiên Thư, lúc tôi khó khăn nhất, chỉ có cô ở bên cạnh tôi, cái gì cũng có thể không cần. Vì vậy, bất cứ lúc nào, tôi cũng sẽ không bỏ mặc cô đâu.”
Tống Nghiên Thư sững sờ một chút, không nói thêm, an tâm nhắm mắt lại, trong chốc lát liền ngủ say.
Đường Tĩnh Tuyên nhìn Tống Nghiên Thư ngủ say, trong lòng đột nhiên cảm thấy cô gái này sao lại hiếu thắng, không chịu thua như vậy?
Cô ấy không chỉ cứng đầu mà còn luôn nghĩ cho người khác.
Đồ ngốc.
Mặt khác, Đường Huyên thắt bại bây giờ trở thành trò cười của cả Đường Thị, đi đâu cũng bị chỉ trỏ.
“Tôi còn tưởng đại tiểu thư bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường một lần thì sẽ thay đổi, không ngờ cô ta vẫn thích tranh giành quyền lực đến vậy.”
“Vụ họp tác với Thụy Sĩ lần này đủ để trên dưới cả công ty chê cười cả năm rồi.”
“Hừ, hôm nay người phụ nữ đó không thực hiện được ý đồ, nhất định sẽ nghĩ cách khác, cô ta không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.” Ông cụ bây giờ gọi Đường Huyên là người phụ nữ đó, đã hoàn toàn không coi cô ta là cháu gái ruột nữa rồi.
“Cho dù cô ta có cách gì, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Tiểu Ninh.” Hạ Ngọc Linh cũng hừ nhẹ: “Nếu là người lạ, chúng ta sớm đã xử lý rồi, nhưng người này lại có quan hệ huyết thống thân thiết.”
“Sự sỉ nhục hôm nay chỉ là khởi đầu.” Đường Ninh cúi đầu xem tài liệu của Đường Thị, nhưng những gì cô nói ra đều mang theo nguy hiểm chết người và ẩn ý sâu xa.
Chỉ là khởi đầu…
Đường Huyên muốn khống chế tử cung của cô, còn cô lại muốn phá nát cả cuộc đời của Đường Huyên.
Xem ai biết chơi hơn.
“Mấy ngày này ông nội và mẹ đi ra ngoài thư giãn đi, Đường Huyên bên này, con sẽ xem chừng.”
“Con cũng đừng quá tùy hứng, Mặc Đình sẽ đau lòng.”
Đường Ninh cuối cùng ngẳng đầu lên gật đầu với hai người: “Con hiểu rõ hơn ai hét.”
“Cái kia… Tĩnh Tuyên không phải muốn mở một buổi ca nhạc giao lưu bạn bè sao? Con có cách nào lấy vé không?
Chúng ta muốn đi nghe xem…” Ông cụ khó có khoảng thời gian này, cũng muốn thử hòa nhập vào đám thanh niên trẻ. Không biết bắt đầu từ khi nào, vốn cho rằng những thứ giải trí này là mục nát, cơ bản không thể lên được mặt bàn, nhưng bây giờ thấy cháu gái và cháu trai đều được rất nhiều người yêu mến, tự nhiên lại sinh ra cảm giác tự hào.
“Mẹ cũng đi.”
“Được ạ.” Đường Ninh đồng ý, sau đó gọi cho Đường Tĩnh Tuyên: “Mẹ và ông nội muốn đi xem buổi nhạc giao lưu bạn bè của em, em xem mà làm.”
“Ách … Em sẽ bảo Nghiên Thư chuẩn bị ghế VIP cho họ, nhưng tim của ông nội có thể chịu được nơi ồn ào như vậy không?”
“Em đánh giá thấp ông nội rồi.” Đường Ninh bắt giác cong môi.
“Chị, “Kỳ phu” đã tuyên bố sắp ra mắt. Em thấy ảnh tuyên truyền rồi, thực sự rất chắn động. Vì vậy, em vẫn mong chị có thể quay trở lại lĩnh vực điện ảnh.”
Lần này, Đường Ninh không nói, trực tiếp cúp máy.
“Chị Ninh biết bản thân đang làm gì, anh không cần phải lo lắng cho chị ấy.” Tống Nghiên Thư đứng sau lưng Đường Tĩnh Tuyên nói: “Bây giờ nhiệm vụ của anh là chuẩn bị tốt cho buồi ca nhạc giao lưu bạn bè.”
“Còn nữa, tôi nghe nói vụ án của Hạ Cảnh Nghỉ sẽ sớm mở phiên tòa.”
“Cái này phải chúc mừng cô ta rồi.”
Đường Tĩnh Tuyên nói xong, sau lưng hồi lâu cũng không có tiếng trả lời, đợi đến lúc Đường Tĩnh Tuyên hiếu kì quay đầu lại, phát hiện Tống Nghiên Thư đang ôm trán dựa vào tường khó chịu rên rỉ.
“Cô sao vậy?”
*Có lẽ gần đây quá mệt.” Tống Nghiên Thư đáp: “Tôi về nhà ngủ một giấc là khỏe lại.”
“Cô tưởng mình là người sắt sao? Chị tôi là chị tôi. Cô nhìn chị ấy xem có vì công việc mà không cần mạng không? Chị ấy quý trọng bản thân hơn bát cứ ai khác. Nếu cô muốn giống như chị ấy, trước tiên phải học được cách chăm sóc bản thân.” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên bế Tống Nghiên Thư đặt lên giường trong phòng mình: “Cô cứ ngủ ở đây đi, nếu có chuyện gì, tôi cũng thuận tiện chăm sóc cô.”
“Không nhưng nhị gì hết, Nghiên Thư, lúc tôi khó khăn nhất, chỉ có cô ở bên cạnh tôi, cái gì cũng có thể không cần. Vì vậy, bất cứ lúc nào, tôi cũng sẽ không bỏ mặc cô đâu.”
Tống Nghiên Thư sững sờ một chút, không nói thêm, an tâm nhắm mắt lại, trong chốc lát liền ngủ say.
Đường Tĩnh Tuyên nhìn Tống Nghiên Thư ngủ say, trong lòng đột nhiên cảm thấy cô gái này sao lại hiếu thắng, không chịu thua như vậy?
Cô ấy không chỉ cứng đầu mà còn luôn nghĩ cho người khác.
Đồ ngốc.
Mặt khác, Đường Huyên thắt bại bây giờ trở thành trò cười của cả Đường Thị, đi đâu cũng bị chỉ trỏ.
“Tôi còn tưởng đại tiểu thư bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường một lần thì sẽ thay đổi, không ngờ cô ta vẫn thích tranh giành quyền lực đến vậy.”
“Vụ họp tác với Thụy Sĩ lần này đủ để trên dưới cả công ty chê cười cả năm rồi.”
/1589
|