Đường Huyên vậy mà vẫn giữ lại đường lui, hơn nữa là vào lúc cả nhà họ gặp nạn.
“Đường Huyên, cô thật sự khiến tôi mở tầm mắt …” Mẹ Trọng nắm những bức ảnh liên tục cười lạnh: “Tốt, tốt lắm, cô muốn ly hôn đúng không? Tôi sẽ thành toàn cho con tiện nhân không biết xấu hổ như cô.”
Nói xong, mẹ Trọng định đứng dậy, nhưng Đường Huyên đã đi trước bà một bước: “Trước đây tôi đã chịu quá nhiều sỉ nhục từ bà, bây giờ đến lúc trả lại cho bà rồi.”
“Chúc Trọng gia các người, sớm đóng cửa!”
“Đừng tưởng rằng thoát khỏi bọn ta rồi thì cô có thể thắng được Đường Ninh. Nói thật cho cô biết, cô so với Đường Ninh giống như mây với bùn. Sở dĩ Đường Ninh có thể đi đến được ngày hôm nay, thủ đoạn tính toán không biết cao hơn cô gấp bao nhiêu lần. Đợi mà xem, sẽ có lúc cô thê thảm.”
Đường Huyên hừ lạnh rời khỏi quán cà phê, trực tiếp lên xe do Lâm Thiệu Viễn phái tới đón cô ta.
Mẹ Trọng tự nhiên thấy xáu hổ không chịu nỗi, bà ta sống cả đời, bây giờ lại bị đồ đê tiện Đường Huyên đó làm nhục.
Nhưng, người bà ta vẫn phải cứu, nhưng ngay khi mẹ Trọng chuẩn bị rời quán cà phê, một người đàn ông mang theo cặp công văn đột nhiên bước đến trước mặt bà ta và nói: “Trọng phu nhân, xin chào.”
“Tôi không quen anh.”
“Nhưng tôi biết bà, tôi có thể giúp Trọng Thị các người.”
Người thanh niên mỉm cười ngồi xuống trước mặt mẹ Trọng: “Chúng ta nói chuyện đi, có lẽ, có thể mang đến cho bà một tin vui.”
“Trên đời này không có người tốt.”
“Nếu bà rời đi, có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội duy nhất để cứu chồng và con trai bà ra ngoài.” Đối phương không hè vội, lên tiếng ngăn cản mẹ Trọng.
Mẹ Trọng sững sờ một lúc, cuối cùng vẫn ngồi lại.
“Tôi sẽ mua cổ phần của Trọng Thị trong tay bà, đổi lấy tự do cho chồng và con trai bà. Bà phải biết rằng bây giờ không phải tất cả những người bỏ tiền ra đều có khả năng khiến con trai và chồng bà lại thấy ánh mặt trời một lần nữa.”
Mẹ Trọng cúi đâu suy tư một lúc rôi hỏi: “Chỉ cân tôi bán cổ phiếu là được?”
“Đương nhiên.” Thiếu niên mỉm cười, giang hai tay ra.
“Hợp đồng hoàn toàn có thể viết rõ ràng, điểm này bà không cần lo lắng.”
“Vậy được rồi, tôi đồng ý, khi nào thì mọi việc có thể xong?”
“Trong ba ngày, bà nhất định có thể gặp được chồng con.”
Thiếu niên thu thập xong tài liệu, sau đó đứng dậy, nhưng vừa định rời đi lại bị mẹ Trọng giữ lại.
“Tôi có một câu hỏi cuối cùng, cậu sao lại biết rõ chuyện của Trọng gia chúng tôi như vậy?”
“Tôi cũng không ngại nói thật với bà, Trọng phu nhân, bà lúc trước có phải đã đắc tội ai, ngay cả bà cũng không biết sao?” Người thanh niên quay đầu lại cười.
Mẹ Trọng đột nhiên ngây cả người, nhưng không nói một lời vì bà ta không thể nghĩ ra.
“Xem ra tôi cần nhắc nhở … Bà đánh chủ ý lên ai, muốn cắt bỏ tử cung của ai?”
Nghe những lời này, hai mắt mẹ Trọng đột nhiên mở to.
“Vậy tất cả những gì Đường Huyên đã làm…”
“Mặc Tổng của chúng tôi biết rõ mọi chuyện, nhưng tôi tin bà không thể đi nhắc nhở Đường Huyên?”
Cuối cùng nghe thấy tên này, Mặc Tổng!
Không phải ai khác, chính là chồng của Đường Ninh, tổng giám đốc Hải Thụy, Mặc Đình.
Nghĩ đến đây, lòng mẹ Trọng không khỏi ớn lạnh, hóa ra những chuyện bà ta tưởng không một chút sơ hở, hóa ra sớm đã bị Mặc Đình nhìn thấu.
Mà Trọng gia nhà bọn họ bị Mặc Đình chơi đùa thành như thế này, lại không hề có sức để phản kháng. Nếu sớm biết, sớm biết Mặc Đình đáng sợ như vậy, bà ta cơ bản không thể đi trêu chọc Đường Ninh. Vì khoảng cách thời gian Đường Ninh bị hãm hại tới nay đã qua lâu như vậy, Trọng gia lại từng bước rơi vào cạm bẫy mà Mặc Đình đã thiết lập sẵn …
Mặc dù sau khi ở bên Đường Ninh, danh tiếng Mặc Đình cưng chiều vợ ở bên ngoài. Nhưng điều này cũng không thể thay đổi bản chất tàn nhẫn vô tình của Mặc Đình.
Sự dịu dàng của anh, từ đầu đến cuối, chỉ xoay quanh vào một mình Đường Ninh.
“Trọng phu nhân, tôi nhắc nhở bà, nếu Trọng gia còn muốn làm gì đó…”
“Tôi tuyệt đối không dám nữa.” Mẹ Trọng lập tức xua tay, bị Mặc Đình cảnh cáo như vậy rồi, bà ta nào còn dám đi trêu chọc Đường Ninh?
“Người mà tổng giám đốc của chúng tôi yêu thương nhất trên đời này là phu nhân, nhưng luôn có người muốn làm tổn thương phu nhân. Tổng giám đốc luôn nói trước. Nếu tìm anh ấy gây phiền phức, anh ấy tùy lúc có thể phụng bồi, nhưng nếu tìm phu nhân gây rắc rối, xin lỗi, anh ấy nhất định khiến đối phương chết không có chỗ chôn. Các người làm được thì chịu được.” Nói xong, người thanh niên xách cặp bỏ đi, bỏ lại mẹ Trọng, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin.
“Đường Huyên, cô thật sự khiến tôi mở tầm mắt …” Mẹ Trọng nắm những bức ảnh liên tục cười lạnh: “Tốt, tốt lắm, cô muốn ly hôn đúng không? Tôi sẽ thành toàn cho con tiện nhân không biết xấu hổ như cô.”
Nói xong, mẹ Trọng định đứng dậy, nhưng Đường Huyên đã đi trước bà một bước: “Trước đây tôi đã chịu quá nhiều sỉ nhục từ bà, bây giờ đến lúc trả lại cho bà rồi.”
“Chúc Trọng gia các người, sớm đóng cửa!”
“Đừng tưởng rằng thoát khỏi bọn ta rồi thì cô có thể thắng được Đường Ninh. Nói thật cho cô biết, cô so với Đường Ninh giống như mây với bùn. Sở dĩ Đường Ninh có thể đi đến được ngày hôm nay, thủ đoạn tính toán không biết cao hơn cô gấp bao nhiêu lần. Đợi mà xem, sẽ có lúc cô thê thảm.”
Đường Huyên hừ lạnh rời khỏi quán cà phê, trực tiếp lên xe do Lâm Thiệu Viễn phái tới đón cô ta.
Mẹ Trọng tự nhiên thấy xáu hổ không chịu nỗi, bà ta sống cả đời, bây giờ lại bị đồ đê tiện Đường Huyên đó làm nhục.
Nhưng, người bà ta vẫn phải cứu, nhưng ngay khi mẹ Trọng chuẩn bị rời quán cà phê, một người đàn ông mang theo cặp công văn đột nhiên bước đến trước mặt bà ta và nói: “Trọng phu nhân, xin chào.”
“Tôi không quen anh.”
“Nhưng tôi biết bà, tôi có thể giúp Trọng Thị các người.”
Người thanh niên mỉm cười ngồi xuống trước mặt mẹ Trọng: “Chúng ta nói chuyện đi, có lẽ, có thể mang đến cho bà một tin vui.”
“Trên đời này không có người tốt.”
“Nếu bà rời đi, có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội duy nhất để cứu chồng và con trai bà ra ngoài.” Đối phương không hè vội, lên tiếng ngăn cản mẹ Trọng.
Mẹ Trọng sững sờ một lúc, cuối cùng vẫn ngồi lại.
“Tôi sẽ mua cổ phần của Trọng Thị trong tay bà, đổi lấy tự do cho chồng và con trai bà. Bà phải biết rằng bây giờ không phải tất cả những người bỏ tiền ra đều có khả năng khiến con trai và chồng bà lại thấy ánh mặt trời một lần nữa.”
Mẹ Trọng cúi đâu suy tư một lúc rôi hỏi: “Chỉ cân tôi bán cổ phiếu là được?”
“Đương nhiên.” Thiếu niên mỉm cười, giang hai tay ra.
“Hợp đồng hoàn toàn có thể viết rõ ràng, điểm này bà không cần lo lắng.”
“Vậy được rồi, tôi đồng ý, khi nào thì mọi việc có thể xong?”
“Trong ba ngày, bà nhất định có thể gặp được chồng con.”
Thiếu niên thu thập xong tài liệu, sau đó đứng dậy, nhưng vừa định rời đi lại bị mẹ Trọng giữ lại.
“Tôi có một câu hỏi cuối cùng, cậu sao lại biết rõ chuyện của Trọng gia chúng tôi như vậy?”
“Tôi cũng không ngại nói thật với bà, Trọng phu nhân, bà lúc trước có phải đã đắc tội ai, ngay cả bà cũng không biết sao?” Người thanh niên quay đầu lại cười.
Mẹ Trọng đột nhiên ngây cả người, nhưng không nói một lời vì bà ta không thể nghĩ ra.
“Xem ra tôi cần nhắc nhở … Bà đánh chủ ý lên ai, muốn cắt bỏ tử cung của ai?”
Nghe những lời này, hai mắt mẹ Trọng đột nhiên mở to.
“Vậy tất cả những gì Đường Huyên đã làm…”
“Mặc Tổng của chúng tôi biết rõ mọi chuyện, nhưng tôi tin bà không thể đi nhắc nhở Đường Huyên?”
Cuối cùng nghe thấy tên này, Mặc Tổng!
Không phải ai khác, chính là chồng của Đường Ninh, tổng giám đốc Hải Thụy, Mặc Đình.
Nghĩ đến đây, lòng mẹ Trọng không khỏi ớn lạnh, hóa ra những chuyện bà ta tưởng không một chút sơ hở, hóa ra sớm đã bị Mặc Đình nhìn thấu.
Mà Trọng gia nhà bọn họ bị Mặc Đình chơi đùa thành như thế này, lại không hề có sức để phản kháng. Nếu sớm biết, sớm biết Mặc Đình đáng sợ như vậy, bà ta cơ bản không thể đi trêu chọc Đường Ninh. Vì khoảng cách thời gian Đường Ninh bị hãm hại tới nay đã qua lâu như vậy, Trọng gia lại từng bước rơi vào cạm bẫy mà Mặc Đình đã thiết lập sẵn …
Mặc dù sau khi ở bên Đường Ninh, danh tiếng Mặc Đình cưng chiều vợ ở bên ngoài. Nhưng điều này cũng không thể thay đổi bản chất tàn nhẫn vô tình của Mặc Đình.
Sự dịu dàng của anh, từ đầu đến cuối, chỉ xoay quanh vào một mình Đường Ninh.
“Trọng phu nhân, tôi nhắc nhở bà, nếu Trọng gia còn muốn làm gì đó…”
“Tôi tuyệt đối không dám nữa.” Mẹ Trọng lập tức xua tay, bị Mặc Đình cảnh cáo như vậy rồi, bà ta nào còn dám đi trêu chọc Đường Ninh?
“Người mà tổng giám đốc của chúng tôi yêu thương nhất trên đời này là phu nhân, nhưng luôn có người muốn làm tổn thương phu nhân. Tổng giám đốc luôn nói trước. Nếu tìm anh ấy gây phiền phức, anh ấy tùy lúc có thể phụng bồi, nhưng nếu tìm phu nhân gây rắc rối, xin lỗi, anh ấy nhất định khiến đối phương chết không có chỗ chôn. Các người làm được thì chịu được.” Nói xong, người thanh niên xách cặp bỏ đi, bỏ lại mẹ Trọng, trên mặt lộ rõ vẻ khó tin.
/1589
|