“Bất cứ lúc nào anh cũng sẽ chú ý.” Mặc Đình vuốt má cô, sau đó nói nhỏ bên tai cô: “Anh đã bao giờ nói với em rằng em làm tổng giám đốc bá đạo cũng rất xinh đẹp chưa?”
“Nói bây giờ cũng không muộn.” Nói xong, Đường Ninh hôn nhẹ lên má Mặc Đình.
“Đi thôi… Chơi vui vẻ.”
Mặc Đình định nghĩa việc Đường Ninh đến Đường thị lần này là vui chơi, bởi vì cô đến đó với tâm lý trêu đùa Đường Huyên. Còn việc rò rỉ danh sách khách VỊP thì sao? Nghĩ rằng có thể đe dọa cô sao? Ngây thơ!
Nhưng mà, cũng đã đến lúc nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Đường Huyên rồi.
Phòng họp của Đường thị lúc này vẫn đang hồi hộp chờ đợi, mọi người ngồi vào chỗ của mình với nhiều vẻ mặt, giống như từng giây từng phút đều hao phí kiên nhẫn.
Thậm chí có người còn đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay và nói nhỏ: “Chúng ta phải đợi bao lâu nữa? Đã một tiếng rồi!”
“Người có tới hay không?”
“Chờ một chút nữa.” Lúc này, Lâm Thiệu Viễn lấy ra tính kiên nhẫn khác với người thường, trấn định những cổ đông khác.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa phòng họp, mọi người đồng thời nhìn về phía cửa phòng họp, sau đó cửa phòng họp bị đẩy ra, sau đó mọi người bối rối nhìn Đường Ninh đang xuất hiện ở cửa.
“Tam tiểu thư?”
“Cô làm gì ở đây? Bây giờ đang họp. Đây không phải là địa điểm thử vai. Mau đi đi.” Một giám đốc chưa bao giờ chấp nhận thân phận của Đường Ninh ché giễu nói.
“Tôi cũng là một giám đốc thì sao?” Đường Ninh không khỏi hỏi đối phương.
“Cô ba, bây giờ mọi người đang bàn bạc chuyện rất quan trọng, phiền cô đi ra ngoài trước được không?”
“Tôi cũng đến đây để họp.” Đường Ninh tươi cười bước vào phòng họp, vừa định ngồi xuống ghế chính thì Đường Huyên đã lập tức đứng lên nói với Đường Ninh.
“Đường Ninh, hiện tại mọi người đều cau mày, không ai đùa với cô đâu, nêu cô cũng là người của nhà họ Đường thì phải hiểu rõ tình hình, cút ra ngoài.” Đường Huyên lấy tư thế của người chị quát Đường Ninh, nhưng cô ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hỗ về bản thân là đứa con gái của kẻ thứ ba.
Nghe thấy tiếng quát, tất cả mọi người đều không nói gì, Đường Ninh cũng không nói, chỉ là đi vòng qua bàn hội nghị đến vị trí của Đường Huyên, sau đó giơ tay tát một cái…
Chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, tất cả mọi người đều bị sốc vì cái tát này của Đường Ninh.
Đường Huyên không thể tin nhìn Đường Ninh, nhưng Đường Ninh vẫn không nói lời nào, trực tiếp đi tới vị trí chủ tịch ngồi xuống, sau đó nói với tất cả mọi người: “Họp đi.”
“Điều này…”
“Tôi chính là đại diện tổng giám đốc mà tất cả các người đều muốn gặp, Đường Ninh!” Đường Ninh lạnh lùng đáp lại mọi người.
Đường Ninh…
Vậy mà thật sự là Đường Ninh!
Ngay sau khi kết quả này được công bó, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ đặc biệt phức tạp, một số vui mừng và một số lo lắng, tất nhiên, đối với những… đối với suy nghĩ của những người này, Đường Ninh đã sớm hiểu rõ.
“Chủ tịch nói đùa gì vậy? Để diễn viên tới khoa tay múa chân? Đúng là làm mắt mặt Đường thị.”
Nhìn thấy giám đốc thế hệ trước trực tiếp bật dậy, Đường Ninh mỉm cười và hỏi mọi người: “Mọi người nghĩ rằng tôi làm mọi người xấu hỗ sao? Tôi đã tạo nên các xu hướng phương Đông, từng lên các sân khấu nỏi tiếng u Mỹ, giành giải thưởng đóng góp, từ chối Hollywood… Tôi đã làm gì nhà các người? Giám đốc Diêu, tư duy bảo thủ không có lợi cho hoạt động của xí nghiệp đâu, theo những gì tôi biết, công ty điện máy của ông vừa mới ra ngoài thị trường, đúng không?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đã thấy lão giám đốc kia đỏ mặt mo…
Mà làm cho mọi người kinh ngạc chính là Đường Ninh thực sự đã thay đổi hình ảnh bát cần trong quá khứ, thể hiện một mặt kiên quyết và cứng rắn.
Tất nhiên, đây là những gì cô học được từ Mặc Đình ở nhà…
Nếu người phụ trách một tập đoàn không thể có khí thế uy hiếp người khác thì làm sao thuyết phục được ai?
“Tôi biết, mọi người đều sợ tôi gây phiền phức, nhưng đừng lo lắng, chúng ta họp trước đi, mọi người muốn gặp tôi là có ý gì?”
“Ý gì? Cô không biết danh sách khách VIP dự họp báo ra mắt sản phẩm mới của Đường thị đã bị rò rỉ sao?”
“Danh sách VIP nào?” Đường Ninh giả vờ không hiểu: “Tôi biết chuyện như vậy đã bị rò rỉ, nhưng danh sách này.
từ đâu ra? Đã qua tôi duyệt rồi sao?”
Đột nhiên mọi người đều không biết ý của Đường Ninh là gi.
“Ý cô là gì?”
“Nói bây giờ cũng không muộn.” Nói xong, Đường Ninh hôn nhẹ lên má Mặc Đình.
“Đi thôi… Chơi vui vẻ.”
Mặc Đình định nghĩa việc Đường Ninh đến Đường thị lần này là vui chơi, bởi vì cô đến đó với tâm lý trêu đùa Đường Huyên. Còn việc rò rỉ danh sách khách VỊP thì sao? Nghĩ rằng có thể đe dọa cô sao? Ngây thơ!
Nhưng mà, cũng đã đến lúc nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Đường Huyên rồi.
Phòng họp của Đường thị lúc này vẫn đang hồi hộp chờ đợi, mọi người ngồi vào chỗ của mình với nhiều vẻ mặt, giống như từng giây từng phút đều hao phí kiên nhẫn.
Thậm chí có người còn đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay và nói nhỏ: “Chúng ta phải đợi bao lâu nữa? Đã một tiếng rồi!”
“Người có tới hay không?”
“Chờ một chút nữa.” Lúc này, Lâm Thiệu Viễn lấy ra tính kiên nhẫn khác với người thường, trấn định những cổ đông khác.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa phòng họp, mọi người đồng thời nhìn về phía cửa phòng họp, sau đó cửa phòng họp bị đẩy ra, sau đó mọi người bối rối nhìn Đường Ninh đang xuất hiện ở cửa.
“Tam tiểu thư?”
“Cô làm gì ở đây? Bây giờ đang họp. Đây không phải là địa điểm thử vai. Mau đi đi.” Một giám đốc chưa bao giờ chấp nhận thân phận của Đường Ninh ché giễu nói.
“Tôi cũng là một giám đốc thì sao?” Đường Ninh không khỏi hỏi đối phương.
“Cô ba, bây giờ mọi người đang bàn bạc chuyện rất quan trọng, phiền cô đi ra ngoài trước được không?”
“Tôi cũng đến đây để họp.” Đường Ninh tươi cười bước vào phòng họp, vừa định ngồi xuống ghế chính thì Đường Huyên đã lập tức đứng lên nói với Đường Ninh.
“Đường Ninh, hiện tại mọi người đều cau mày, không ai đùa với cô đâu, nêu cô cũng là người của nhà họ Đường thì phải hiểu rõ tình hình, cút ra ngoài.” Đường Huyên lấy tư thế của người chị quát Đường Ninh, nhưng cô ta chưa bao giờ cảm thấy xấu hỗ về bản thân là đứa con gái của kẻ thứ ba.
Nghe thấy tiếng quát, tất cả mọi người đều không nói gì, Đường Ninh cũng không nói, chỉ là đi vòng qua bàn hội nghị đến vị trí của Đường Huyên, sau đó giơ tay tát một cái…
Chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, tất cả mọi người đều bị sốc vì cái tát này của Đường Ninh.
Đường Huyên không thể tin nhìn Đường Ninh, nhưng Đường Ninh vẫn không nói lời nào, trực tiếp đi tới vị trí chủ tịch ngồi xuống, sau đó nói với tất cả mọi người: “Họp đi.”
“Điều này…”
“Tôi chính là đại diện tổng giám đốc mà tất cả các người đều muốn gặp, Đường Ninh!” Đường Ninh lạnh lùng đáp lại mọi người.
Đường Ninh…
Vậy mà thật sự là Đường Ninh!
Ngay sau khi kết quả này được công bó, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ đặc biệt phức tạp, một số vui mừng và một số lo lắng, tất nhiên, đối với những… đối với suy nghĩ của những người này, Đường Ninh đã sớm hiểu rõ.
“Chủ tịch nói đùa gì vậy? Để diễn viên tới khoa tay múa chân? Đúng là làm mắt mặt Đường thị.”
Nhìn thấy giám đốc thế hệ trước trực tiếp bật dậy, Đường Ninh mỉm cười và hỏi mọi người: “Mọi người nghĩ rằng tôi làm mọi người xấu hỗ sao? Tôi đã tạo nên các xu hướng phương Đông, từng lên các sân khấu nỏi tiếng u Mỹ, giành giải thưởng đóng góp, từ chối Hollywood… Tôi đã làm gì nhà các người? Giám đốc Diêu, tư duy bảo thủ không có lợi cho hoạt động của xí nghiệp đâu, theo những gì tôi biết, công ty điện máy của ông vừa mới ra ngoài thị trường, đúng không?”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đã thấy lão giám đốc kia đỏ mặt mo…
Mà làm cho mọi người kinh ngạc chính là Đường Ninh thực sự đã thay đổi hình ảnh bát cần trong quá khứ, thể hiện một mặt kiên quyết và cứng rắn.
Tất nhiên, đây là những gì cô học được từ Mặc Đình ở nhà…
Nếu người phụ trách một tập đoàn không thể có khí thế uy hiếp người khác thì làm sao thuyết phục được ai?
“Tôi biết, mọi người đều sợ tôi gây phiền phức, nhưng đừng lo lắng, chúng ta họp trước đi, mọi người muốn gặp tôi là có ý gì?”
“Ý gì? Cô không biết danh sách khách VIP dự họp báo ra mắt sản phẩm mới của Đường thị đã bị rò rỉ sao?”
“Danh sách VIP nào?” Đường Ninh giả vờ không hiểu: “Tôi biết chuyện như vậy đã bị rò rỉ, nhưng danh sách này.
từ đâu ra? Đã qua tôi duyệt rồi sao?”
Đột nhiên mọi người đều không biết ý của Đường Ninh là gi.
“Ý cô là gì?”
/1589
|