“Ông ơi… sao ông có thể hung ác như vậy?”
“Đường Huyên…” Sau khi nghe xong Hạ Ngọc Linh cũng không nhịn được, định nói với ông cụ, nhưng lúc này ông cụ lại đưa tay ra ngăn cản.
“Có lẽ đối với con mà nói, ông nội rất tàn nhẫn, bởi vì trong toàn bộ nhà họ Đường, ông nội là người tàn nhẫn nhất với con.” Ngừng một chút, ông lão nói tiếp: “Nhưng con đã nghĩ ra nguyên nhân chưa?”
Đường Huyên nghiêng đầu ngừng nói.
Dường như lí do ông cụ đối xử tệ bạc với cô ta là do chuyện cô ta làm ra.
“Ông nội yêu con, thậm chí đã làm tổn thương Tiểu Ninh hơn hai mươi năm, nhưng cuối cùng thì ông nội được gì?
Tiểu Huyên, hãy nói thật cho ông biết, con đã làm gì với Tiểu Ninh?”
Đường Huyên sững sờ, cô ta không dám nhìn vào mắt của ông cụ, vì cô ta chột dạ.
“Lúc trước con làm rất nhiều chuyện, ông nội vẫn luôn nhắm mắt cho qua, nhưng chưa bao giờ ông nghĩ rằng con lại tới bệnh viện ở Mỹ vì muốn cắt bỏ tử cung của Tiểu Ninh.”
“Còn Ngọc Linh, bao nhiêu năm nay, con bé đã làm tròn bổn phận của mình đối với nhà họ Đường, cho dù con bé không phải là mẹ ruột của con, nhưng để cho con yên tâm, con brs không ngại làm tổn thương chính mình và con gái của mình, nhưng còn con thì sao? Con lại tìm kẻ bắt cóc con bé.”
Đường Huyên trợn to mắt khi nghe được hai chuyện này từ trong miệng ông cụ: “Đường Ninh đã nói cho ông biết…”
“Ngay từ đầu ông đã biết.” Ông cụ cắt ngang lời Đường Huyên nói: “Hóa ra…”
“Nói cách khác…”
“Nói cách khác, mỗi ngày ông đều đối mặt với một đứa cháu gái hung ác như vậy, ông không thể đợi nó quay đầu lại, ông chỉ có thể càng ngày càng thất vọng, giờ phút này, con đã không còn có thể thu hút được cảm tình của ông nội nữa.” Ông cụ dửng dưng nói.
Nghĩ đến những vở kịch mà mình đã diễn trong nhà họ Đường, nghĩ đến việc mình đã diễn kịch với người nhà họ Đường bao lâu nay.
Trái tim của Đường Huyên chợt thấy ớn lạnh…
Thậm chí cô ta còn bắt đầu cười nhạo bản thân vì sự tự cho mình là đúng.
“Tất cả các người, chắc đều nhìn tôi như một kẻ ngốc?”
Thì ra ngay từ đầu cô ta đã không là gì trong nhà họ Đường…
“Các người giả vờ quá giỏi, đó là lý do tại sao các người có thể nuôi dưỡng một con hát như Đường Ninh, tại sao các người không đi diễn luôn đi?” Đường Huyên gào hét với ông cụ và mọi người: “Các người cút hết cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy các người, các người cút hết cho tôi.
Hóa ra đây là nỗi nhục lớn nhất của Đường Ninh đối với cô ta.
Sự sỉ nhục này khiến cô ta muốn tìm một nơi để chui vào và chôn sống mình.
Mấy người nhà họ Đường không nói gì thêm, chỉ kêu y tá chú ý sức khỏe của Đường Huyên, sau đó cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện, biến mát trước mặt Đường Huyên.
“Cô Đường, cô phải chăm sóc bản thân cho tốt. Nói đến chuyện này, nhà họ Đường các cô thật sự rất nhiều chuyện vui. Tôi đọc được những bức ảnh trên tin tức. Cô Đường Ninh chắc cũng đang mang thai.” Sau khi ông Đường rời đi, người chăm sóc Đường Huyên đột nhiên cầm một tờ báo nói với Đường Huyên.
“Cô nói cái gì vậy?” Đường Huyên quay đầu lại hỏi.
“Mặc dù cô ấy đã có gắng hết sức để giấu bụng, nhưng các bác sĩ bình thường có thẻ dễ dàng nhận ra rằng cô ấy đã mang thai được vài tháng…”
Đường Ninh, cũng có thai?
Điều này là không thể!
Vì thế Đường Huyên lập tức giật lấy tờ báo mới nhất trong tay người chăm sóc, cẩn thận xem ảnh của Đường Ninh.
“Cho dù cô ta phát hiện ra tôi đã để người ta cắt bỏ tử cung của mình, nhưng sự thật là cô ta không thể có con, làm sao có thể mang thai được? Nói dối!”
“Cô Đường, tuy tôi đã về hưu, nhưng tôi cũng có hơn hai mươi năm kinh nghiệm chữa bệnh. Tôi nói Đường Ninh đang mang thai không sai đâu, tin hay không thì tùy cô.”
Thấy Đường Huyên phủ nhận, bên kia kiên quyết nhắn mạnh kết quả mình đã thấy.
Trên thực tế, thực sự không khó thấy.
Chỉ là trước đó Đường Ninh bị đồn là vô sinh, nên ai cũng không nghĩ tới!
“Đường Huyên…” Sau khi nghe xong Hạ Ngọc Linh cũng không nhịn được, định nói với ông cụ, nhưng lúc này ông cụ lại đưa tay ra ngăn cản.
“Có lẽ đối với con mà nói, ông nội rất tàn nhẫn, bởi vì trong toàn bộ nhà họ Đường, ông nội là người tàn nhẫn nhất với con.” Ngừng một chút, ông lão nói tiếp: “Nhưng con đã nghĩ ra nguyên nhân chưa?”
Đường Huyên nghiêng đầu ngừng nói.
Dường như lí do ông cụ đối xử tệ bạc với cô ta là do chuyện cô ta làm ra.
“Ông nội yêu con, thậm chí đã làm tổn thương Tiểu Ninh hơn hai mươi năm, nhưng cuối cùng thì ông nội được gì?
Tiểu Huyên, hãy nói thật cho ông biết, con đã làm gì với Tiểu Ninh?”
Đường Huyên sững sờ, cô ta không dám nhìn vào mắt của ông cụ, vì cô ta chột dạ.
“Lúc trước con làm rất nhiều chuyện, ông nội vẫn luôn nhắm mắt cho qua, nhưng chưa bao giờ ông nghĩ rằng con lại tới bệnh viện ở Mỹ vì muốn cắt bỏ tử cung của Tiểu Ninh.”
“Còn Ngọc Linh, bao nhiêu năm nay, con bé đã làm tròn bổn phận của mình đối với nhà họ Đường, cho dù con bé không phải là mẹ ruột của con, nhưng để cho con yên tâm, con brs không ngại làm tổn thương chính mình và con gái của mình, nhưng còn con thì sao? Con lại tìm kẻ bắt cóc con bé.”
Đường Huyên trợn to mắt khi nghe được hai chuyện này từ trong miệng ông cụ: “Đường Ninh đã nói cho ông biết…”
“Ngay từ đầu ông đã biết.” Ông cụ cắt ngang lời Đường Huyên nói: “Hóa ra…”
“Nói cách khác…”
“Nói cách khác, mỗi ngày ông đều đối mặt với một đứa cháu gái hung ác như vậy, ông không thể đợi nó quay đầu lại, ông chỉ có thể càng ngày càng thất vọng, giờ phút này, con đã không còn có thể thu hút được cảm tình của ông nội nữa.” Ông cụ dửng dưng nói.
Nghĩ đến những vở kịch mà mình đã diễn trong nhà họ Đường, nghĩ đến việc mình đã diễn kịch với người nhà họ Đường bao lâu nay.
Trái tim của Đường Huyên chợt thấy ớn lạnh…
Thậm chí cô ta còn bắt đầu cười nhạo bản thân vì sự tự cho mình là đúng.
“Tất cả các người, chắc đều nhìn tôi như một kẻ ngốc?”
Thì ra ngay từ đầu cô ta đã không là gì trong nhà họ Đường…
“Các người giả vờ quá giỏi, đó là lý do tại sao các người có thể nuôi dưỡng một con hát như Đường Ninh, tại sao các người không đi diễn luôn đi?” Đường Huyên gào hét với ông cụ và mọi người: “Các người cút hết cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy các người, các người cút hết cho tôi.
Hóa ra đây là nỗi nhục lớn nhất của Đường Ninh đối với cô ta.
Sự sỉ nhục này khiến cô ta muốn tìm một nơi để chui vào và chôn sống mình.
Mấy người nhà họ Đường không nói gì thêm, chỉ kêu y tá chú ý sức khỏe của Đường Huyên, sau đó cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện, biến mát trước mặt Đường Huyên.
“Cô Đường, cô phải chăm sóc bản thân cho tốt. Nói đến chuyện này, nhà họ Đường các cô thật sự rất nhiều chuyện vui. Tôi đọc được những bức ảnh trên tin tức. Cô Đường Ninh chắc cũng đang mang thai.” Sau khi ông Đường rời đi, người chăm sóc Đường Huyên đột nhiên cầm một tờ báo nói với Đường Huyên.
“Cô nói cái gì vậy?” Đường Huyên quay đầu lại hỏi.
“Mặc dù cô ấy đã có gắng hết sức để giấu bụng, nhưng các bác sĩ bình thường có thẻ dễ dàng nhận ra rằng cô ấy đã mang thai được vài tháng…”
Đường Ninh, cũng có thai?
Điều này là không thể!
Vì thế Đường Huyên lập tức giật lấy tờ báo mới nhất trong tay người chăm sóc, cẩn thận xem ảnh của Đường Ninh.
“Cho dù cô ta phát hiện ra tôi đã để người ta cắt bỏ tử cung của mình, nhưng sự thật là cô ta không thể có con, làm sao có thể mang thai được? Nói dối!”
“Cô Đường, tuy tôi đã về hưu, nhưng tôi cũng có hơn hai mươi năm kinh nghiệm chữa bệnh. Tôi nói Đường Ninh đang mang thai không sai đâu, tin hay không thì tùy cô.”
Thấy Đường Huyên phủ nhận, bên kia kiên quyết nhắn mạnh kết quả mình đã thấy.
Trên thực tế, thực sự không khó thấy.
Chỉ là trước đó Đường Ninh bị đồn là vô sinh, nên ai cũng không nghĩ tới!
/1589
|