Đường Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng đây sẽ là kết quả, nhưng miễn là em trai cô không bị bắt nạt.
Vì một lý do nào đó, cô tin tưởng cô gái nhỏ Hứa Thanh Nhan này từ tận đáy lòng mình, Đường Ninh cảm thấy Hứa Thanh Nhan sẽ là chìa khóa có thể bảo vệ Đường Tĩnh Tuyên, là một toà thành an toàn.
Có lẽ vì là bạn học cũ nên sau khi hai người bước ra khỏi Khải Duyệt Đề Cảnh, rất lâu sau vẫn ăn ý tán gẫu, còn để lại thông tin liên lạc của nhau, cuối cùng, Đường Tĩnh Tuyên cũng tình nguyện lái xe đưa Hứa Thanh Nhan về nhà.
“Không cần, nhà tôi cũng không xa, hơn nữa tôi cũng đi xe tới.”
“Ngày mai, cậu phải giúp tôi làm việc lớn, hôm nay tôi cũng nên tiễn cậu về nhà.”
Hứa Thanh Nhan cũng không phải người câu nệ, thấy Đường Tĩnh Tuyên thật tâm thành ý cũng không từ chối nữa, trực tiếp ngồi lên xe thể thao của Đường Tĩnh Tuyên, chỉ là trong cơn hoảng hót, Đường Tĩnh Tuyên bỗng nghĩ tới Tống Nghiên Thư lúc trước luôn ngồi ở vị trí này.
“Sao vậy?” Hứa Thanh Nhan lập tức nhạy cảm dò hỏi.
“Không có việc gì.” Đường Tĩnh Tuyên lập tức lên tinh thần trả lời.
“Không phải là do nghĩ đến người phụ nữ nào sao?” Hứa Thanh Nhan trong nháy mắt ngắt lời Đường Tĩnh Tuyên, nhưng lại cảm thấy mát lịch sự nên chống tay lên cằm, làm bộ cực kỳ xấu xa: “Tôi xinh không?”
Đường Tĩnh Tuyên tủm tỉm cười: “Cậu vẫn như trước.”
“Thật ra, tôi thích mặc quần jean và đồ thể thao hơn, nhưng qua nhiều năm, tôi bị ép phải trở thành một thục nữ.” Sau đó, Hứa Thanh Nhan trực tiếp xé váy và buộc các góc váy lại với nhau: “Bây giờ cảm thấy thoải mái hơn nhiều…”
Đường Tĩnh Tuyên không ngừng mỉm cười, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Hứa Thanh Nhan, thật sự rất khó gặp được người khiến mình cảm thấy thoải mái trong cuộc sống.
“Xuất phát, ngồi xuống.”
Không bao lâu, hai người đã đến trước cửa nhà họ Hứa, sau khi Hứa Thanh Nhan cảm ơn Đường Tĩnh Tuyên thì đầy cửa bước xuống xe, hai người vốn định hẹn ngày mai gặp mặt nên không nói nhiều, chỉ… sau khi Đường Tĩnh Tuyên định lái xe trở về nhà thì thấy túi da của Hứa Thanh Nhan rơi xuống bên cạnh ghế ngồi.
Hứa Thanh Nhan đã lâu không làm loạn như vậy, không nghĩ tới lúc về nhà sẽ trực tiếp đụng phải ông Hứa và Diệp Lam, ông Hứa nhìn thấy váy cô ấy bị rách, sắc mặt đen đến cực điểm: “Ai cho mày ăn mặc thành gái hư như thế?
Hứa Thanh Nhan, mày không biết mày là thiên kim tiểu thư sao? Ngày nào cũng đi lang thang như tiểu thư hộp đêm, mày có ý làm mắt mặt tao sao?”
Sắc mặt Hứa Thanh Nhan đột nhiên tái nhợt, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Lam phía sau ông Hứa, cô ấy không cần nghĩ cũng biết mọi hành động của mình đều bị con hồ ly này vạch trần.
“Quy củ ở nhà, mày còn cần hay không?” Ông Hứa trực tiếp nắm lấy cánh tay Hứa Thanh Nhan lắc mạnh.
“Đau…” Hứa Thanh Nhan trực tiếp hét lên, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Ngoài việc ra tay với tôi thì ông còn có thể làm gì nữa?”
“Còn dám mạnh miệng…”
Đường Tĩnh Tuyên hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi mình tiền vào Hứa gia sẽ thấy hình ảnh như vậy, ông Hứa hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của con gái, thậm chí còn nắm chặt tay cô ấy, mặc dù những chỗ bị đánh không dễ nhìn thấy vết sẹo, khó trách, vừa rồi ngồi trong xe, cô ấy cứ xoa bóp thắt lưng.
Đường Tĩnh Tuyên vốn là muốn xông vào, nhưng nghĩ đến bộ dáng không sợ hãi của Hứa Thanh Nhan ngày hôm đó, Đường Tĩnh Tuyên sững sờ, trực tiếp dừng ở cửa.
Bởi vì cậu ấy biết Hứa Thanh Nhan là người mạnh mẽ, nhát định không muốn người ngoài nhìn thấy cô ấy lúc này, cho nên cậu ấy mới không đi vào, đương nhiên, đây là lúc cậu ấy chắc chắn rằng ông Hứa sẽ không làm gì nữa.
Vì sinh ra trong nhà họ Đường nên dường như cậu ấy chưa bao giờ trải qua bài học ra tay như vậy của cha mẹ ruột.
Vì vậy khi nhìn thấy dáng vẻ độc ác vừa rồi của ông Hứa, cậu ấy không thể tin được, đây là đang đối xử với con gái mình sao?
Buổi tối trở về nhà, Đường Tĩnh Tuyên nghĩ tới dáng vẻ Hứa Thanh Nhan, lập tức lấy điện thoại di động ra hỏi: “Khỉï nhỏ, ngày mai không đi.”
“Tại sao? Quần áo tôi đều chọn rồi.” Hứa Thanh Nhan đáp.
Ngốc quá, cậu không đau à?
“AC…
“Là người đàn ông tới đón tôi buổi sáng ngày mai… Cậu biết con hồ ly kia trong nhà tôi, cả ngày tự hào thế nào không?” Diệp Lam không chỉ cười nhạo Hứa Thanh Nhan một lần, nói cả đời này cũng sẽ không có người muốn cô ấy, cộng thêm tính cách của Hứa Thanh Nhan đúng là có một số khuyết điểm, nhưng hẹn hò với tất cả các chàng trai không được bao lâu, nên theo thời gian, cô ấy quen với cuộc sống độc thân, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy không ché nhạo Diệp Lam trong lòng.
Vì một lý do nào đó, cô tin tưởng cô gái nhỏ Hứa Thanh Nhan này từ tận đáy lòng mình, Đường Ninh cảm thấy Hứa Thanh Nhan sẽ là chìa khóa có thể bảo vệ Đường Tĩnh Tuyên, là một toà thành an toàn.
Có lẽ vì là bạn học cũ nên sau khi hai người bước ra khỏi Khải Duyệt Đề Cảnh, rất lâu sau vẫn ăn ý tán gẫu, còn để lại thông tin liên lạc của nhau, cuối cùng, Đường Tĩnh Tuyên cũng tình nguyện lái xe đưa Hứa Thanh Nhan về nhà.
“Không cần, nhà tôi cũng không xa, hơn nữa tôi cũng đi xe tới.”
“Ngày mai, cậu phải giúp tôi làm việc lớn, hôm nay tôi cũng nên tiễn cậu về nhà.”
Hứa Thanh Nhan cũng không phải người câu nệ, thấy Đường Tĩnh Tuyên thật tâm thành ý cũng không từ chối nữa, trực tiếp ngồi lên xe thể thao của Đường Tĩnh Tuyên, chỉ là trong cơn hoảng hót, Đường Tĩnh Tuyên bỗng nghĩ tới Tống Nghiên Thư lúc trước luôn ngồi ở vị trí này.
“Sao vậy?” Hứa Thanh Nhan lập tức nhạy cảm dò hỏi.
“Không có việc gì.” Đường Tĩnh Tuyên lập tức lên tinh thần trả lời.
“Không phải là do nghĩ đến người phụ nữ nào sao?” Hứa Thanh Nhan trong nháy mắt ngắt lời Đường Tĩnh Tuyên, nhưng lại cảm thấy mát lịch sự nên chống tay lên cằm, làm bộ cực kỳ xấu xa: “Tôi xinh không?”
Đường Tĩnh Tuyên tủm tỉm cười: “Cậu vẫn như trước.”
“Thật ra, tôi thích mặc quần jean và đồ thể thao hơn, nhưng qua nhiều năm, tôi bị ép phải trở thành một thục nữ.” Sau đó, Hứa Thanh Nhan trực tiếp xé váy và buộc các góc váy lại với nhau: “Bây giờ cảm thấy thoải mái hơn nhiều…”
Đường Tĩnh Tuyên không ngừng mỉm cười, đặc biệt là nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của Hứa Thanh Nhan, thật sự rất khó gặp được người khiến mình cảm thấy thoải mái trong cuộc sống.
“Xuất phát, ngồi xuống.”
Không bao lâu, hai người đã đến trước cửa nhà họ Hứa, sau khi Hứa Thanh Nhan cảm ơn Đường Tĩnh Tuyên thì đầy cửa bước xuống xe, hai người vốn định hẹn ngày mai gặp mặt nên không nói nhiều, chỉ… sau khi Đường Tĩnh Tuyên định lái xe trở về nhà thì thấy túi da của Hứa Thanh Nhan rơi xuống bên cạnh ghế ngồi.
Hứa Thanh Nhan đã lâu không làm loạn như vậy, không nghĩ tới lúc về nhà sẽ trực tiếp đụng phải ông Hứa và Diệp Lam, ông Hứa nhìn thấy váy cô ấy bị rách, sắc mặt đen đến cực điểm: “Ai cho mày ăn mặc thành gái hư như thế?
Hứa Thanh Nhan, mày không biết mày là thiên kim tiểu thư sao? Ngày nào cũng đi lang thang như tiểu thư hộp đêm, mày có ý làm mắt mặt tao sao?”
Sắc mặt Hứa Thanh Nhan đột nhiên tái nhợt, sau đó liếc mắt nhìn Diệp Lam phía sau ông Hứa, cô ấy không cần nghĩ cũng biết mọi hành động của mình đều bị con hồ ly này vạch trần.
“Quy củ ở nhà, mày còn cần hay không?” Ông Hứa trực tiếp nắm lấy cánh tay Hứa Thanh Nhan lắc mạnh.
“Đau…” Hứa Thanh Nhan trực tiếp hét lên, vẻ mặt có chút dữ tợn: “Ngoài việc ra tay với tôi thì ông còn có thể làm gì nữa?”
“Còn dám mạnh miệng…”
Đường Tĩnh Tuyên hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi mình tiền vào Hứa gia sẽ thấy hình ảnh như vậy, ông Hứa hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của con gái, thậm chí còn nắm chặt tay cô ấy, mặc dù những chỗ bị đánh không dễ nhìn thấy vết sẹo, khó trách, vừa rồi ngồi trong xe, cô ấy cứ xoa bóp thắt lưng.
Đường Tĩnh Tuyên vốn là muốn xông vào, nhưng nghĩ đến bộ dáng không sợ hãi của Hứa Thanh Nhan ngày hôm đó, Đường Tĩnh Tuyên sững sờ, trực tiếp dừng ở cửa.
Bởi vì cậu ấy biết Hứa Thanh Nhan là người mạnh mẽ, nhát định không muốn người ngoài nhìn thấy cô ấy lúc này, cho nên cậu ấy mới không đi vào, đương nhiên, đây là lúc cậu ấy chắc chắn rằng ông Hứa sẽ không làm gì nữa.
Vì sinh ra trong nhà họ Đường nên dường như cậu ấy chưa bao giờ trải qua bài học ra tay như vậy của cha mẹ ruột.
Vì vậy khi nhìn thấy dáng vẻ độc ác vừa rồi của ông Hứa, cậu ấy không thể tin được, đây là đang đối xử với con gái mình sao?
Buổi tối trở về nhà, Đường Tĩnh Tuyên nghĩ tới dáng vẻ Hứa Thanh Nhan, lập tức lấy điện thoại di động ra hỏi: “Khỉï nhỏ, ngày mai không đi.”
“Tại sao? Quần áo tôi đều chọn rồi.” Hứa Thanh Nhan đáp.
Ngốc quá, cậu không đau à?
“AC…
“Là người đàn ông tới đón tôi buổi sáng ngày mai… Cậu biết con hồ ly kia trong nhà tôi, cả ngày tự hào thế nào không?” Diệp Lam không chỉ cười nhạo Hứa Thanh Nhan một lần, nói cả đời này cũng sẽ không có người muốn cô ấy, cộng thêm tính cách của Hứa Thanh Nhan đúng là có một số khuyết điểm, nhưng hẹn hò với tất cả các chàng trai không được bao lâu, nên theo thời gian, cô ấy quen với cuộc sống độc thân, nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy không ché nhạo Diệp Lam trong lòng.
/1589
|