“Thanh Nhan, cậu thành thật nói cho tôi biết, sau khi cậu trốn đi, nếu như lại trở về, cha cậu sẽ làm gì với cậu?”
Đường Tĩnh Tuyên biết đẳng sau một Hứa Thanh Nhan cười đùa tí tửng, chắc chắn là những tổn thương vô cùng sâu, cho nên cậu trực tiếp hỏi: “Không được lừa tôi, trả lời thành thật vào.”
Hứa Thanh Thanh thấy Đường Tĩnh Tuyên nghiêm túc như thế, bỗng nhiên cảm thấy không quen: “Ông ấy có thẻ làm gì tôi? Dù sao tôi cũng là con gái ruột thịt của ông ấy.”
Đường Tĩnh Tuyên nghe thấy những lời này của cô ấy, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ấy, để lộ ra cánh tay chỉ chít những vét thương cũ mới, một mảng đỏ hồng: “Lúc trước cha cậu ưa bạo lực, cả trường đều biết, tôi cho rằng nhiều năm như thế, ông ấy sẽ có chút thay đổi.”
“Cậu đừng chuyện bé xé ra to, tôi không sao.” Hứa Thanh Nhan tránh khỏi bàn tay của cậu ấy, trả lời.
“Vì sao, nhiều năm như thế rồi cậu cũng không nghĩ đến việc rời khỏi cha cậu?”
“Hận thì hận, nhưng máu mủ ruột rà cũng không thể cắt đứt, tôi không thể nào trơ mắt nhìn người phụ nữ kia không kiêng nể gì mà lừa hết toàn bộ tiền của cha tôi được.” Hứa Thanh Nhan lần đầu tiên nghiêm túc trả lời: “Mặc dù mỗi ngày tôi đều nghĩ, hay là tôi cứ thể bỏ đi, nếu rời đi như thế, đến một nơi không ai có thể tìm thấy tôi, sống một cuộc sống thuộc về chính tôi.”
“Nhưng mà…”
Đường Tĩnh Tuyên biết trong nội tâm cô ấy đau xót, cho.
nên trực tiếp lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện tư nhân: “Bây giờ cậu không được đi đâu hết, trước tiên phải để tôi xem rốt cuộc trên người cậu có bao nhiêu vết thương.”
nIÖÌiố: “Để cho tôi làm một chút chuyện vì cậu đi, dù chỉ là một chút thôi.”
Lần này Hứa Thanh Nhan không tiếp tục cố chấp, bởi vì cô ấy biết, Đường Tĩnh Tuyên như thế này, căn bản cô ấy không thể từ chối được.
Cho nên cô ấy đến để bác sĩ kiểm tra…
Chỉ là không ai ngờ tới, sau khi bác sĩ cầm kết quả sẽ trực tiếp hỏi Hứa Thanh Nhan: “Ai lại có thể tàn nhẫn với cô như thế, trên người có hơn năm mươi vết thương cũ mới chi chít chồng lên nhau như thế?”
Hơn 50 chỗ?
Đường Tĩnh Tuyên sững sò chốc lát, tuy là đã lường trước được vét thương trên người của Hứa Thanh Nhan không nhẹ, nhưng không thể ngờ được lại nghiêm trọng đến mức này.
Hơn 50 chỗ…rốt cuộc là người cha ruột này phải độc ác biết nhường nào, mới có thể ra tay quá nặng với con gái ruột của mình thế này chứ?
Vì vậy cậu ấy cắt đứt sự phẫn nộ của bác sĩ.
Bác sĩ hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Trước tiên bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Mà cả quá trình, Hứa Thanh Nhan nếu không giống như: không có chuyện gì xảy ra nhìn ra chỗ khác, thì cũng giả vờ như đầu tóc mình bị rồi.
“Đừng giả vờ nữa, tôi sẽ không hỏi gì cả. Nếu đã là bạn học cũ, tôi cũng sẽ không thờ ơ mà ngồi yên một chỗ, phải làm thế nào mới có thể vỗ về dẹp yên cha của cậu, để ông ấy đừng ra tay với cậu nữa?”
“Tính tình của ông ấy ngang ngược tàn bạo thế nào, đâu phải cậu không biết…một lần ông ấy đánh tôi nghiêm trọng nhất, là làm cho tôi trực tiếp không nhịn được mà đi cả vệ sinh trong quần.” Hứa Thanh Nhan cười như không cười nói, như thể người mà cô đang nói bây giờ không hề có chút quan hệ nào với mình vậy.
Không nhịn được mà đi vệ sinh ra quần!
Đường Tĩnh Tuyên khó mà tưởng tượng nỗi.
*Đã có quá nhiều lần, tôi thật sự đã cầm con dao lên, muốn chết cùng với ông ấy, chỉ có điều, mỗi lần như thế đều kết thúc bằng sự thất bại.”
Lúc này, Hứa Thanh Nhan nói một cách hờ hững như thế, còn Đường Tĩnh Tuyên thì lại khoanh tay đứng bên cạnh giường bệnh…
“Đúng rồi, cậu vẫn nên nhanh chóng tìm chỗ giấu tôi đi chứ, nêu như lại gây ra tin tức gì, tôi chỉ càng thê thảm hơn thôi…”
“Trốn chạy cũng vô dụng thôi.” Đường Tĩnh Tuyên sờ cằm nói.
“Cậu đang muốn làm cái gì vậy?”
Đường Tĩnh Tuyên biết đẳng sau một Hứa Thanh Nhan cười đùa tí tửng, chắc chắn là những tổn thương vô cùng sâu, cho nên cậu trực tiếp hỏi: “Không được lừa tôi, trả lời thành thật vào.”
Hứa Thanh Thanh thấy Đường Tĩnh Tuyên nghiêm túc như thế, bỗng nhiên cảm thấy không quen: “Ông ấy có thẻ làm gì tôi? Dù sao tôi cũng là con gái ruột thịt của ông ấy.”
Đường Tĩnh Tuyên nghe thấy những lời này của cô ấy, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô ấy, để lộ ra cánh tay chỉ chít những vét thương cũ mới, một mảng đỏ hồng: “Lúc trước cha cậu ưa bạo lực, cả trường đều biết, tôi cho rằng nhiều năm như thế, ông ấy sẽ có chút thay đổi.”
“Cậu đừng chuyện bé xé ra to, tôi không sao.” Hứa Thanh Nhan tránh khỏi bàn tay của cậu ấy, trả lời.
“Vì sao, nhiều năm như thế rồi cậu cũng không nghĩ đến việc rời khỏi cha cậu?”
“Hận thì hận, nhưng máu mủ ruột rà cũng không thể cắt đứt, tôi không thể nào trơ mắt nhìn người phụ nữ kia không kiêng nể gì mà lừa hết toàn bộ tiền của cha tôi được.” Hứa Thanh Nhan lần đầu tiên nghiêm túc trả lời: “Mặc dù mỗi ngày tôi đều nghĩ, hay là tôi cứ thể bỏ đi, nếu rời đi như thế, đến một nơi không ai có thể tìm thấy tôi, sống một cuộc sống thuộc về chính tôi.”
“Nhưng mà…”
Đường Tĩnh Tuyên biết trong nội tâm cô ấy đau xót, cho.
nên trực tiếp lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện tư nhân: “Bây giờ cậu không được đi đâu hết, trước tiên phải để tôi xem rốt cuộc trên người cậu có bao nhiêu vết thương.”
nIÖÌiố: “Để cho tôi làm một chút chuyện vì cậu đi, dù chỉ là một chút thôi.”
Lần này Hứa Thanh Nhan không tiếp tục cố chấp, bởi vì cô ấy biết, Đường Tĩnh Tuyên như thế này, căn bản cô ấy không thể từ chối được.
Cho nên cô ấy đến để bác sĩ kiểm tra…
Chỉ là không ai ngờ tới, sau khi bác sĩ cầm kết quả sẽ trực tiếp hỏi Hứa Thanh Nhan: “Ai lại có thể tàn nhẫn với cô như thế, trên người có hơn năm mươi vết thương cũ mới chi chít chồng lên nhau như thế?”
Hơn 50 chỗ?
Đường Tĩnh Tuyên sững sò chốc lát, tuy là đã lường trước được vét thương trên người của Hứa Thanh Nhan không nhẹ, nhưng không thể ngờ được lại nghiêm trọng đến mức này.
Hơn 50 chỗ…rốt cuộc là người cha ruột này phải độc ác biết nhường nào, mới có thể ra tay quá nặng với con gái ruột của mình thế này chứ?
Vì vậy cậu ấy cắt đứt sự phẫn nộ của bác sĩ.
Bác sĩ hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Trước tiên bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Mà cả quá trình, Hứa Thanh Nhan nếu không giống như: không có chuyện gì xảy ra nhìn ra chỗ khác, thì cũng giả vờ như đầu tóc mình bị rồi.
“Đừng giả vờ nữa, tôi sẽ không hỏi gì cả. Nếu đã là bạn học cũ, tôi cũng sẽ không thờ ơ mà ngồi yên một chỗ, phải làm thế nào mới có thể vỗ về dẹp yên cha của cậu, để ông ấy đừng ra tay với cậu nữa?”
“Tính tình của ông ấy ngang ngược tàn bạo thế nào, đâu phải cậu không biết…một lần ông ấy đánh tôi nghiêm trọng nhất, là làm cho tôi trực tiếp không nhịn được mà đi cả vệ sinh trong quần.” Hứa Thanh Nhan cười như không cười nói, như thể người mà cô đang nói bây giờ không hề có chút quan hệ nào với mình vậy.
Không nhịn được mà đi vệ sinh ra quần!
Đường Tĩnh Tuyên khó mà tưởng tượng nỗi.
*Đã có quá nhiều lần, tôi thật sự đã cầm con dao lên, muốn chết cùng với ông ấy, chỉ có điều, mỗi lần như thế đều kết thúc bằng sự thất bại.”
Lúc này, Hứa Thanh Nhan nói một cách hờ hững như thế, còn Đường Tĩnh Tuyên thì lại khoanh tay đứng bên cạnh giường bệnh…
“Đúng rồi, cậu vẫn nên nhanh chóng tìm chỗ giấu tôi đi chứ, nêu như lại gây ra tin tức gì, tôi chỉ càng thê thảm hơn thôi…”
“Trốn chạy cũng vô dụng thôi.” Đường Tĩnh Tuyên sờ cằm nói.
“Cậu đang muốn làm cái gì vậy?”
/1589
|