Nói xong, ông cụ Hứa mỉm cười với Hứa Thanh Nhan: “Thanh Nhan, đến đây với ông.”
Lần này, Hứa Thanh Nhan hoàn toàn không còn sợ hãi nữa, trực tiếp đi đến trước mặt ông cụ Hứa.
“Trước đây người đàn bà đó gây rắc rối cho con như thế nào, thì bắt đầu từ bây giờ, con cứ gây rắc rồi lại như thế đó.
“Ta không cần con phải lương thiện, ta chỉ cần con có thể tự bảo vệ bản thân mình, đối với cái loại người ức hiếp.
mình trên đầu trên cổ như vậy, ta nhất định sẽ làm cho cô ta biết, cái gì gọi là trả lại gấp đôi.”
“Nói đi, bây giờ con có thể đưa ra yêu cầu với người đàn bà đó.”
Nghe xong câu nói này, Diệp Lam thầm liếc Hứa Thanh Nhan một cái. Từ nhỏ đã được cưng chiều từ bé, cộng thêm việc lại là ngôi sao nhí mới ra mặt, vì vậy rất nhiều cách làm của Diệp Lam đều là những mưu mẹo của người giáo dục trong giới giải trí, bao gồm cả việc lăng mạ và sỉ nhục người khác.
Mấy năm nay, cô ta đã từng dùng qua bao nhiêu là tính toán và âm mưu đối với Hứa Thanh Nhan, có thể đến ngay cả bản thân cô ta cũng không rõ lắm. Bây giờ thế sự thay đổi, Diệp Lam tuy là ngoài mặt đang có gắng giữ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại…thầm cảm thấy rất hoảng loạn.
Ông cụ Hứa không thường đến nhà này, vì vậy mà từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn ra được cái gì, nhưng, lần này…
Ông cụ Hứa tận mắt nhìn thấy vợ chồng hai người đang ức hiếp Hứa Thanh Nhan, cô ta chỉ sợ mình sẽ phải chịu khổ một chút rồi.
Ba người cha Hứa cùng đặt ánh mắt lên người của Hứa Thanh Nhan, dường như đang đợi câu trả lời của Hứa Thanh Nhan, thế nhưng Hứa Thanh Nhan trầm mặc lại một hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Con không có yêu cầu Hn: Cha Hứa và Diệp Lam cùng lúc đều sững sờ, bởi vì theo như tâm tính của Hứa Thanh Nhan, thì cô ấy không thể nào nói ra lời nói “Không có yêu cầu” như thế được!
Bốn chữ này, nếu như là đặt trong tình cảnh của gia đình khác, có thể dập tắt đi một trận chiến, nhưng ở đây là Hứa giat “Phải chịu đựng biết bao nhiêu là ấm ức, mới phải che đậy giúp con tiền nhân đó thế này chứ?” Nói xong, ông cụ Hứa trực tiếp nói với Diệp Lam: “Cô…qua đây.”
Diệp Lam sững sờ, có chút luồng cuống nhìn cha Hứa, thế nhưng cha Hứa cũng chỉ nhíu mày thật chặt, nhưng, căn bản là không cách nào phản kháng được cha của mình.
Diệp Lam hết đường cầu cứu, chỉ có thể bước chậm rãi đi đến trước mặt ông cụ Hứa, còn ông cụ Hứa thì vung tay lên tát, hơn nữa không phải chỉ một bạt tay là kết thúc, mà là vừa đánh vừa giáo huấn: “Đến cả con diễn viên ngay cả làm đồ chơi cũng không xứng, vậy mà dám ăn hiếp con cháu của Hứa gia ta như thế!”
“Cho cô bước vào cửa, là vì muốn để cho cô chăm sóc cha con chúng nó, cô ngược lại tốt quá rôi…dám làm cho con cháu Hứa gia ta phải chịu sự ức hiệp của cô.”
Một loạt 5 cái bạt tay giáng vào mặt, khiến cho Diệp Lam đứng không vững…trong đầu đã phát ra những tiếng kêu ong ong (°)…
(*) choáng váng ủ tai Nhưng sau đó ông cụ Hứa lại nói với cha Hứa: “Nếu con còn dám động lung tung vào cháu gái ta, thì con cút ra khỏi Hứa gia cho ta.”
Hứa Thanh Nhan vẫn là lần đầu tiên…
Nhìn thấy cảnh tượng thế này, ở khắp nơi trong cái nhà này nơi nào cũng lưu lại bóng dáng bị đánh đập của mình, cô vậy mà lại có thể nhìn thấy được người cha ruột và Diệp Lam bạo hành mình cũng phải nếm trải qua loại mùi vị này, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác sảng khoái.
Cô không phải là chưa từng cầu cứu qua, nhưng…
Mỗi lần như vậy đều bị cha Hứa lừa.
Nhưng lần này, có cách nội ứng ngoại hợp của Đường Ninh và Đường Tĩnh Tuyên, cô cuối cùng cũng biết được rằng, cái gì gọi là ngang ngược, cái gì gọi là ăn miếng trả miếng.
Cha Hứa không nói gì cả, chỉ nhìn Hứa Thanh Nhan ở phía sau lưng, giống như chưa từng quen biết đứa con gái này vậy.
Còn Diệp Lam, ngoại trừ trên mặt hoàn toàn hiện lên vết sưng tấy ra, thì chỉ còn sót lại sự căm hận của cô ta đối với Hứa Thanh Nhan mà thôi, thế nhưng, đây chẳng phải là điều mà Hứa Thanh Nhan phải bận tâm, bởi vì Đường Ninh đã từng nói.
Ở trong cái nhà này, Hứa Thanh Nhan sớm đã không cần phải chiều lòng bất cứ người nào nữa rồi, bởi vì cô càng chiều lòng bọn họ, thì địa vị ở trong cái nhà này lại càng thể hiện rõ rằng cô không cần thiết nữa.
Còn bây giờ nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của cô, chính là phải có gắng hết sức nghĩ ra những cách đề trở mình.
“Nhan Nhan, trong lòng thoải mái hơn chút nào không?”
Sau khi ông cụ Hứa dạy dỗ qua những người này, thì trực tiếp hỏi Hứa Thanh Nhan đầy yêu thương.
Bởi vì dung mạo dáng vẻ của Hứa Thanh Nhan giống hệt với bà của cô, vì vậy mà ông cụ Hứa có một sự áy náy day dứt không thể nào nói ra được đối với cô, lúc người còn ở ngay trước mặt, thì sẽ luôn yêu thương che chở bằng mọi cách.
“Cảm ơn ông, Thanh Nhan vẫn chưa thoải mái.”
Ý nghĩa của câu vẫn chưa thoải mái chính là, còn chưa đủ thoải mái!
Lần này, Hứa Thanh Nhan hoàn toàn không còn sợ hãi nữa, trực tiếp đi đến trước mặt ông cụ Hứa.
“Trước đây người đàn bà đó gây rắc rối cho con như thế nào, thì bắt đầu từ bây giờ, con cứ gây rắc rồi lại như thế đó.
“Ta không cần con phải lương thiện, ta chỉ cần con có thể tự bảo vệ bản thân mình, đối với cái loại người ức hiếp.
mình trên đầu trên cổ như vậy, ta nhất định sẽ làm cho cô ta biết, cái gì gọi là trả lại gấp đôi.”
“Nói đi, bây giờ con có thể đưa ra yêu cầu với người đàn bà đó.”
Nghe xong câu nói này, Diệp Lam thầm liếc Hứa Thanh Nhan một cái. Từ nhỏ đã được cưng chiều từ bé, cộng thêm việc lại là ngôi sao nhí mới ra mặt, vì vậy rất nhiều cách làm của Diệp Lam đều là những mưu mẹo của người giáo dục trong giới giải trí, bao gồm cả việc lăng mạ và sỉ nhục người khác.
Mấy năm nay, cô ta đã từng dùng qua bao nhiêu là tính toán và âm mưu đối với Hứa Thanh Nhan, có thể đến ngay cả bản thân cô ta cũng không rõ lắm. Bây giờ thế sự thay đổi, Diệp Lam tuy là ngoài mặt đang có gắng giữ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại…thầm cảm thấy rất hoảng loạn.
Ông cụ Hứa không thường đến nhà này, vì vậy mà từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn ra được cái gì, nhưng, lần này…
Ông cụ Hứa tận mắt nhìn thấy vợ chồng hai người đang ức hiếp Hứa Thanh Nhan, cô ta chỉ sợ mình sẽ phải chịu khổ một chút rồi.
Ba người cha Hứa cùng đặt ánh mắt lên người của Hứa Thanh Nhan, dường như đang đợi câu trả lời của Hứa Thanh Nhan, thế nhưng Hứa Thanh Nhan trầm mặc lại một hồi lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Con không có yêu cầu Hn: Cha Hứa và Diệp Lam cùng lúc đều sững sờ, bởi vì theo như tâm tính của Hứa Thanh Nhan, thì cô ấy không thể nào nói ra lời nói “Không có yêu cầu” như thế được!
Bốn chữ này, nếu như là đặt trong tình cảnh của gia đình khác, có thể dập tắt đi một trận chiến, nhưng ở đây là Hứa giat “Phải chịu đựng biết bao nhiêu là ấm ức, mới phải che đậy giúp con tiền nhân đó thế này chứ?” Nói xong, ông cụ Hứa trực tiếp nói với Diệp Lam: “Cô…qua đây.”
Diệp Lam sững sờ, có chút luồng cuống nhìn cha Hứa, thế nhưng cha Hứa cũng chỉ nhíu mày thật chặt, nhưng, căn bản là không cách nào phản kháng được cha của mình.
Diệp Lam hết đường cầu cứu, chỉ có thể bước chậm rãi đi đến trước mặt ông cụ Hứa, còn ông cụ Hứa thì vung tay lên tát, hơn nữa không phải chỉ một bạt tay là kết thúc, mà là vừa đánh vừa giáo huấn: “Đến cả con diễn viên ngay cả làm đồ chơi cũng không xứng, vậy mà dám ăn hiếp con cháu của Hứa gia ta như thế!”
“Cho cô bước vào cửa, là vì muốn để cho cô chăm sóc cha con chúng nó, cô ngược lại tốt quá rôi…dám làm cho con cháu Hứa gia ta phải chịu sự ức hiệp của cô.”
Một loạt 5 cái bạt tay giáng vào mặt, khiến cho Diệp Lam đứng không vững…trong đầu đã phát ra những tiếng kêu ong ong (°)…
(*) choáng váng ủ tai Nhưng sau đó ông cụ Hứa lại nói với cha Hứa: “Nếu con còn dám động lung tung vào cháu gái ta, thì con cút ra khỏi Hứa gia cho ta.”
Hứa Thanh Nhan vẫn là lần đầu tiên…
Nhìn thấy cảnh tượng thế này, ở khắp nơi trong cái nhà này nơi nào cũng lưu lại bóng dáng bị đánh đập của mình, cô vậy mà lại có thể nhìn thấy được người cha ruột và Diệp Lam bạo hành mình cũng phải nếm trải qua loại mùi vị này, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác sảng khoái.
Cô không phải là chưa từng cầu cứu qua, nhưng…
Mỗi lần như vậy đều bị cha Hứa lừa.
Nhưng lần này, có cách nội ứng ngoại hợp của Đường Ninh và Đường Tĩnh Tuyên, cô cuối cùng cũng biết được rằng, cái gì gọi là ngang ngược, cái gì gọi là ăn miếng trả miếng.
Cha Hứa không nói gì cả, chỉ nhìn Hứa Thanh Nhan ở phía sau lưng, giống như chưa từng quen biết đứa con gái này vậy.
Còn Diệp Lam, ngoại trừ trên mặt hoàn toàn hiện lên vết sưng tấy ra, thì chỉ còn sót lại sự căm hận của cô ta đối với Hứa Thanh Nhan mà thôi, thế nhưng, đây chẳng phải là điều mà Hứa Thanh Nhan phải bận tâm, bởi vì Đường Ninh đã từng nói.
Ở trong cái nhà này, Hứa Thanh Nhan sớm đã không cần phải chiều lòng bất cứ người nào nữa rồi, bởi vì cô càng chiều lòng bọn họ, thì địa vị ở trong cái nhà này lại càng thể hiện rõ rằng cô không cần thiết nữa.
Còn bây giờ nhiệm vụ quan trọng hàng đầu của cô, chính là phải có gắng hết sức nghĩ ra những cách đề trở mình.
“Nhan Nhan, trong lòng thoải mái hơn chút nào không?”
Sau khi ông cụ Hứa dạy dỗ qua những người này, thì trực tiếp hỏi Hứa Thanh Nhan đầy yêu thương.
Bởi vì dung mạo dáng vẻ của Hứa Thanh Nhan giống hệt với bà của cô, vì vậy mà ông cụ Hứa có một sự áy náy day dứt không thể nào nói ra được đối với cô, lúc người còn ở ngay trước mặt, thì sẽ luôn yêu thương che chở bằng mọi cách.
“Cảm ơn ông, Thanh Nhan vẫn chưa thoải mái.”
Ý nghĩa của câu vẫn chưa thoải mái chính là, còn chưa đủ thoải mái!
/1589
|