Giới giải trí thì đã rút lui rồi, cũng quyết tâm làm phai nhạt đi tất cả những chuyện đã xảy ra trước đây rồi, nếu đã đưa ra lựa chọn, thì cậu tuyệt đối sẽ không hồi hận.
Gương mặt Hứa Thanh Nhan lộ ra vẻ nghi hoặc, có thể nói là trong thái độ âm ỷ mang theo một nỗi lo âu nào đó, bởi vì Đường Tĩnh Tuyên đối với cô mà nói, không chỉ là một người bạn học cũ, mà bây giờ càng là người của chính cô ấy, cô ấy không muốn Đường Tĩnh Tuyên lại bị cuốn vào vòng xoáy thị phị gì nữa, mà giới giải trí thì lại chính là nơi thị phi, đặc biệt là hiện giờ Tống Nghiên Thư đã đính hôn rồi, còn muốn gặp mặt Đường Tĩnh Tuyên ở đây, có phải là có điều gì đó không ổn không?
“Tĩnh Tuyên, vì để cho truyền thông không viết bậy bạ, hay là cậu tránh mặt đi, tôi ở lại đây gặp Tống Nghiên Thư: thay cậu.” Hứa Thanh Nhan nghiêm túc đề nghị: “Suy cho cùng, thì trong mắt của giới truyền thông, cậu và Tống Nghiên Thư vẫn luôn không rõ ràng, tuy là cậu đã rút lui khỏi giới rồi, nhưng, cậu vẫn là phải suy nghĩ cho Đường Thị, càng quan trọng hơn hết chính là, bây giờ hai người không cần thiết để gặp nhau nữa.”
Đường Tĩnh Tuyên cúi đầu suy ngẫm hai giây, rồi gật đầu, cũng cho rằng như thế hợp lý: “Được.”
“Vậy cậu mau đi đi, sau đó tôi sẽ thông báo thời gian để cậu đến đón tôi.”
“Tất cả đều nhờ hết vào cậu rồi…” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên đứng lên khỏi ghé, rất nhanh đã rời khỏi nhà hàng mà hai người dùng cơm. Còn trong chốc lát, Tống Nghiên Thư cải trang, và đưa theo một người đàn ông người Mỹ cao to, bước nhanh vào trong sảnh lớn, hơn nữa còn nhanh chóng tìm thấy vị trí chỗ ngồi của Đường Tĩnh Tuyên.
Tống Nghiên Thư đưa người đàn ông nước Mỹ tìm đến, thế nhưng ở vị trí cạnh cửa sổ lại nhìn thấy một mình Hứa Thanh Nhan đang ở đó dùng cơm.
“Hứa tiểu thư, Lạc Tinh đâu?”
“Cô ngồi trước đi.” Hứa Thanh Nhan trực tiếp nói với Tống Nghiên Thư, đương nhiên, dao nĩa trong tay vẫn đang cầm cắt beefsteak: “Tĩnh Tuyên có chuyện đi trước rồi, nhưng cậu ấy để tôi lại để gặp cô, muốn biết cô tìm cậu ấy gấp như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.”
Tống Nghiên Thư vừa nghe thấy Đường Tĩnh Tuyên đã rời khỏi, trong mắt không khỏi lộ ra một ánh mắt đầy thất vọng, chỉ là cô ấy không cho bắt kỳ người nào nhìn thấy được điều đó.
“Vậy để tôi liên lạc với anh ấy vậy…” Nói xong, Tống Nghiên Thư lấy điện thoại ra, đang muốn quay số gọi, nhưng lại bị Hứa Thanh Nhan chặn lại.
“Tống tiểu thư, rốt cuộc là cô đang muốn làm cái gì vậy?
Tĩnh Tuyên đã không phải là người trong giới nữa rồi, có phải là cô cũng nên buông tay rồi không?” Hứa Thanh Nhan trực tiếp hỏi thẳng: “Tôi nhìn ra được, cô vẫn còn kỳ vọng đối với cậu ấy, nhưng…đừng quên, người đưa ra lựa chọn, là cô.”
Tống Nghiên Thư nhìn Hứa Thanh Nhan, trong ánh mắt mang theo vài ý vị sâu xa: “Vậy thì chúng ta nói chuyện với nhau vậy, Jack là nhà soạn nhạc nồi tiếng u Mỹ. Trong cơ hội một lần gặp gỡ ngẫu nhiên, thì phát hiện ra giọng của Lạc Tinh rất giống với giọng mà bản thân mình muốn tìm kiếm, cảm thấy anh ấy có thể đào tạo được, vì vậy mà đã liên hệ với tôi.”
*Nếu như anh ấy chỉ vì không muốn gặp tôi, vậy thì…thật sự không cần thiết nữa, dẫu sao, cơ hội này cũng rất hiếm cói”
“Cậu ấy chẳng vì cái gì mà không muốn gặp cô cả.” Hứa Thanh Nhan phản kích lại một cách rất tự nhiên: “Cô đã quá đề cao bản thân mình rồi!”
Sắc mặt của Tống Nghiên Thư, lập tức trở nên có chút khó coi…
“Chúng ta nói trắng ra đi, đừng vòng vo nữa, hôm nay mục đích cô tới đây, có thật sự là muốn giúp đỡ Tĩnh Tuyên không, hay là chỉ muốn lạt mềm buộc chặt níu kéo cậu ấy?” Hứa Thanh Nhan trực tiếp chất vấn Tống Nghiên Thư: “Truyền thông dễ dàng chụp được hai người như thế nào, điểm này cô không rõ sao? Tôi không tin, một người đại diện thông minh lanh lợi và dày dặn kinh nghiệm, sẽ phạm phải loại sai lầm đơn giản này.”
Tống Nghiên Thư nhìn Hứa Thanh Nhan chằm chằm, nước mắt đã dưng dưng ở ngoài khóe mắt, một lúc lâu sau, Tống Nghiên Thư mới lầm nhẳm nói: “Quả thật, tôi thật sự rất nhớ anh ấy…”
“Cô có nhằm lẫn gì không, cô đã đính hôn rồi.”
“Đây là chuyện mà sau khi đính hôn tôi mới nhận ra.” Tống Nghiên Thư trả lời thẳng: “Tôi biết mình tệ hại biết nhường nào, thê nhưng lúc đó, đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong một lúc tôi căn bản là không thể nào trụ nồi.”
“Vậy thì sao? Bây giờ cô là muốn đến làm hòa sao?” Hứa Thanh Nhan nhìn Tống Nghiên Thư hỏi lại đầy mỉa mai: “Tống Nghiên Thư, cô trước kia không phải là người như thế…hoặc có thể nói là, mọi người đều nhìn lầm cô? Muốn từ bỏ thì từ bỏ? Muốn hợp lại thì hợp? Cô cảm tháy Tĩnh Tuyên sẽ chịu sự chi phối của cô như thế sao2”
Tống Nghiên Thư vẫn cứ ngây người…
“Hôm nay, tôi thay mặt cho Tĩnh Tuyên nói một lần cuối cùng, cậu ấy sẽ không quay trở lại cái giới này nữa, cậu ấy có mục tiêu sống mới của riêng mình. Vì vậy lời mời ca hát gì đó, người soạn nhạc lớn của nước Mỹ gì đó, bây giờ đối với cậu ấy mà nói, căn bản là vô dụng. Sau này cũng xin cô đừng có một mình đến tìm cậu ấy, trong lòng tôi sẽ rất khó chịu.”
Tống Nghiên Thư chỉ lẳng lặng lắng nghe như vậy, dừng lại sau một lúc lâu mới hỏi lại Hứa Thanh Nhan với một ý vị cầu xin: “Để cho tôi nhìn một lần, một lần là được rồi.”
“Tôi nghĩ cô bây giờ không cần thiết phải gặp Tĩnh Tuyên đâu, mà là…cần phải có một cái đầu tỉnh táo.”
“Nghiên tiểu thư, tôi mong đây là lần cuối cùng, nếu không, cô chỉ có thể chịu cảnh vạn người khinh bỉ. Hơn nữa, cô cũng nên yên tâm đi, ít nhất cho dù là Tĩnh Tuyên không có cái gì cả, thì cậu ấy vẫn còn có tôi.” Nói xong, Hứa Thanh Nhan định đứng lên, thế nhưng lúc này, Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp đi đến trước mặt của Hứa Thanh Nhan với vẻ mặt ung dung thoải mái, hỏi.
Gương mặt Hứa Thanh Nhan lộ ra vẻ nghi hoặc, có thể nói là trong thái độ âm ỷ mang theo một nỗi lo âu nào đó, bởi vì Đường Tĩnh Tuyên đối với cô mà nói, không chỉ là một người bạn học cũ, mà bây giờ càng là người của chính cô ấy, cô ấy không muốn Đường Tĩnh Tuyên lại bị cuốn vào vòng xoáy thị phị gì nữa, mà giới giải trí thì lại chính là nơi thị phi, đặc biệt là hiện giờ Tống Nghiên Thư đã đính hôn rồi, còn muốn gặp mặt Đường Tĩnh Tuyên ở đây, có phải là có điều gì đó không ổn không?
“Tĩnh Tuyên, vì để cho truyền thông không viết bậy bạ, hay là cậu tránh mặt đi, tôi ở lại đây gặp Tống Nghiên Thư: thay cậu.” Hứa Thanh Nhan nghiêm túc đề nghị: “Suy cho cùng, thì trong mắt của giới truyền thông, cậu và Tống Nghiên Thư vẫn luôn không rõ ràng, tuy là cậu đã rút lui khỏi giới rồi, nhưng, cậu vẫn là phải suy nghĩ cho Đường Thị, càng quan trọng hơn hết chính là, bây giờ hai người không cần thiết để gặp nhau nữa.”
Đường Tĩnh Tuyên cúi đầu suy ngẫm hai giây, rồi gật đầu, cũng cho rằng như thế hợp lý: “Được.”
“Vậy cậu mau đi đi, sau đó tôi sẽ thông báo thời gian để cậu đến đón tôi.”
“Tất cả đều nhờ hết vào cậu rồi…” Nói xong, Đường Tĩnh Tuyên đứng lên khỏi ghé, rất nhanh đã rời khỏi nhà hàng mà hai người dùng cơm. Còn trong chốc lát, Tống Nghiên Thư cải trang, và đưa theo một người đàn ông người Mỹ cao to, bước nhanh vào trong sảnh lớn, hơn nữa còn nhanh chóng tìm thấy vị trí chỗ ngồi của Đường Tĩnh Tuyên.
Tống Nghiên Thư đưa người đàn ông nước Mỹ tìm đến, thế nhưng ở vị trí cạnh cửa sổ lại nhìn thấy một mình Hứa Thanh Nhan đang ở đó dùng cơm.
“Hứa tiểu thư, Lạc Tinh đâu?”
“Cô ngồi trước đi.” Hứa Thanh Nhan trực tiếp nói với Tống Nghiên Thư, đương nhiên, dao nĩa trong tay vẫn đang cầm cắt beefsteak: “Tĩnh Tuyên có chuyện đi trước rồi, nhưng cậu ấy để tôi lại để gặp cô, muốn biết cô tìm cậu ấy gấp như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.”
Tống Nghiên Thư vừa nghe thấy Đường Tĩnh Tuyên đã rời khỏi, trong mắt không khỏi lộ ra một ánh mắt đầy thất vọng, chỉ là cô ấy không cho bắt kỳ người nào nhìn thấy được điều đó.
“Vậy để tôi liên lạc với anh ấy vậy…” Nói xong, Tống Nghiên Thư lấy điện thoại ra, đang muốn quay số gọi, nhưng lại bị Hứa Thanh Nhan chặn lại.
“Tống tiểu thư, rốt cuộc là cô đang muốn làm cái gì vậy?
Tĩnh Tuyên đã không phải là người trong giới nữa rồi, có phải là cô cũng nên buông tay rồi không?” Hứa Thanh Nhan trực tiếp hỏi thẳng: “Tôi nhìn ra được, cô vẫn còn kỳ vọng đối với cậu ấy, nhưng…đừng quên, người đưa ra lựa chọn, là cô.”
Tống Nghiên Thư nhìn Hứa Thanh Nhan, trong ánh mắt mang theo vài ý vị sâu xa: “Vậy thì chúng ta nói chuyện với nhau vậy, Jack là nhà soạn nhạc nồi tiếng u Mỹ. Trong cơ hội một lần gặp gỡ ngẫu nhiên, thì phát hiện ra giọng của Lạc Tinh rất giống với giọng mà bản thân mình muốn tìm kiếm, cảm thấy anh ấy có thể đào tạo được, vì vậy mà đã liên hệ với tôi.”
*Nếu như anh ấy chỉ vì không muốn gặp tôi, vậy thì…thật sự không cần thiết nữa, dẫu sao, cơ hội này cũng rất hiếm cói”
“Cậu ấy chẳng vì cái gì mà không muốn gặp cô cả.” Hứa Thanh Nhan phản kích lại một cách rất tự nhiên: “Cô đã quá đề cao bản thân mình rồi!”
Sắc mặt của Tống Nghiên Thư, lập tức trở nên có chút khó coi…
“Chúng ta nói trắng ra đi, đừng vòng vo nữa, hôm nay mục đích cô tới đây, có thật sự là muốn giúp đỡ Tĩnh Tuyên không, hay là chỉ muốn lạt mềm buộc chặt níu kéo cậu ấy?” Hứa Thanh Nhan trực tiếp chất vấn Tống Nghiên Thư: “Truyền thông dễ dàng chụp được hai người như thế nào, điểm này cô không rõ sao? Tôi không tin, một người đại diện thông minh lanh lợi và dày dặn kinh nghiệm, sẽ phạm phải loại sai lầm đơn giản này.”
Tống Nghiên Thư nhìn Hứa Thanh Nhan chằm chằm, nước mắt đã dưng dưng ở ngoài khóe mắt, một lúc lâu sau, Tống Nghiên Thư mới lầm nhẳm nói: “Quả thật, tôi thật sự rất nhớ anh ấy…”
“Cô có nhằm lẫn gì không, cô đã đính hôn rồi.”
“Đây là chuyện mà sau khi đính hôn tôi mới nhận ra.” Tống Nghiên Thư trả lời thẳng: “Tôi biết mình tệ hại biết nhường nào, thê nhưng lúc đó, đã xảy ra quá nhiều chuyện, trong một lúc tôi căn bản là không thể nào trụ nồi.”
“Vậy thì sao? Bây giờ cô là muốn đến làm hòa sao?” Hứa Thanh Nhan nhìn Tống Nghiên Thư hỏi lại đầy mỉa mai: “Tống Nghiên Thư, cô trước kia không phải là người như thế…hoặc có thể nói là, mọi người đều nhìn lầm cô? Muốn từ bỏ thì từ bỏ? Muốn hợp lại thì hợp? Cô cảm tháy Tĩnh Tuyên sẽ chịu sự chi phối của cô như thế sao2”
Tống Nghiên Thư vẫn cứ ngây người…
“Hôm nay, tôi thay mặt cho Tĩnh Tuyên nói một lần cuối cùng, cậu ấy sẽ không quay trở lại cái giới này nữa, cậu ấy có mục tiêu sống mới của riêng mình. Vì vậy lời mời ca hát gì đó, người soạn nhạc lớn của nước Mỹ gì đó, bây giờ đối với cậu ấy mà nói, căn bản là vô dụng. Sau này cũng xin cô đừng có một mình đến tìm cậu ấy, trong lòng tôi sẽ rất khó chịu.”
Tống Nghiên Thư chỉ lẳng lặng lắng nghe như vậy, dừng lại sau một lúc lâu mới hỏi lại Hứa Thanh Nhan với một ý vị cầu xin: “Để cho tôi nhìn một lần, một lần là được rồi.”
“Tôi nghĩ cô bây giờ không cần thiết phải gặp Tĩnh Tuyên đâu, mà là…cần phải có một cái đầu tỉnh táo.”
“Nghiên tiểu thư, tôi mong đây là lần cuối cùng, nếu không, cô chỉ có thể chịu cảnh vạn người khinh bỉ. Hơn nữa, cô cũng nên yên tâm đi, ít nhất cho dù là Tĩnh Tuyên không có cái gì cả, thì cậu ấy vẫn còn có tôi.” Nói xong, Hứa Thanh Nhan định đứng lên, thế nhưng lúc này, Đường Tĩnh Tuyên trực tiếp đi đến trước mặt của Hứa Thanh Nhan với vẻ mặt ung dung thoải mái, hỏi.
/1589
|