“Cái gì?” Hứa Thanh Nham bị Tống Nghiên Thư làm cho có chút rối loạn tâm trí.
*Tôi nói là tôi đùa mà, cô cũng biết đáy, tôi đã đính hôn rồi, cho nên, tôi không thể quay lại, nhưng mà Đường Tĩnh Tuyên chính xác là vì tôi mà bị thương.”
Lần này, Hứa Thanh Nhan không hề do dự, tát thẳng vào má bên trái của Tống Nghiên Thư quát: “Cô có biết là bộ dạng của cô bây giờ khó coi lắm không?”
“Việc của cô tôi có ít nhiều nghe qua, từng ở bên cạnh Đường Ninh, cũng là trợ thủ đắc lực của chị ấy, nhưng……tại sao cô lại biến thành bộ dạng như bây giờ, cô rốt cuộc là người như thế nào?”
“Tĩnh Tuyên vì cô mà chịu bao nhiêu tổn thương không, vì muốn đoạn tuyệt quá khứ, cậu ấy đã từ bỏ nghề ca hát mà cậu ấy rất thích, hoàn toàn rút khỏi làng giải trí, cô còn muốn thế nào nữa?”
“Cô cho rằng bây giờ cô vẫn còn đứng ở đây là vì sao? Là vì chị Ninh là một người trọng tình nghĩa, chị ấy vẫn ghi nhớ tất cả những gì mà cô và chị ấy từng làm cùng nhau, cô thấy là Thịnh Kinh vẫn còn chỗ cho cô sao?”
“Tống Nghiên Thư, làm người quý ở sự rộng rãi, hào hiệp, cô ngẫm xem, người của Đường Gia đối xử với cô như: thế nào!”
“Đừng nói là Tĩnh Tuyên không quay lại, kể cả là quay lại, cô đánh giá thấp người toàn tâm toàn ý yêu cô như vậy, cô còn thấy rằng mình cao thượng không?”
Tống Nghiên Thư không trả lời, phải nói rằng Hứa Thanh Nhan đã nói trúng tim đen của cô ta rồi cho nên cô ta không thể cười nỗi nữa.
“Vậy cô thì sao? Cô có tình cảm gì với Tĩnh Tuyên?”
Hứa Thanh Nhan trả lời: “Điều này không liên quan tới cô.
Tống Nghiên Thư, không phải tôi là người nên rời xa Tĩnh Tuyên mà là cô……không cần biết cô nghĩ thế nào, tôi và Tĩnh Tuyên đều là người trong làng giải trí, bất luận là lăng xê hay cái gì khác đều không liên quan gì đến chúng tôi! “
*“Nếu……cô muốn chị Ninh giữ lại một chút tình nghĩa cuối cùng với cô.”
Nói xong, Hứa Thanh Nhan rời khỏi khách sạn không ngoái đầu lại, vừa đi vừa gọi cho Đường Ninh: “Chị Ninh, Tĩnh Tuyên bây giờ ở đâu?”
Thật ra, trong lòng Hứa Thanh Nhan tin rằng Đường Tĩnh Tuyên vẫn sẽ chấp nhận vì Tống Nghiên Thư mà bị thương, bởi vì Đường Tĩnh Tuyên là một người trọng tình cảm, chẳng lẽ, cậu ấy không thay bản thân cảm thấy không đáng sao?
Ngay cả như vậy, không cần biết cậu ấy bị thương vì điều gì, vẫn có thể chạy đến nơi xa như vậy mua cho cô ấy thức ăn gắn liền với ký ức tuổi thơ của cô, điều đó đủ chứng minh rằng, Đường Tĩnh Tuyên đúng là một kẻ ngốc không hơn không kém.
Chẳng bao lâu sau khi trở về bệnh viện, Đường Tĩnh Tuyên lập tức bị hôn mê. Thời tiết thì lạnh như vậy, thêm việc anh vừa trải qua phẫu thuật, nên khi Hứa Thanh Nhan chạy đến bệnh viện, anh đã nằm trên giường hoàn toàn vô thức.
Hóa ra, tên ngốc này thật sự liều mình đi tới trường mua “Cô……” Lục Triệt thấy Hứa Thanh Nhan xuất hiện trong bệnh biện, không khỏi có chút tò mò, không lẽ việc phong tỏa tin tức của Hải Thụy đã thắt bại rồi sao?
Hứa Thanh Nhan giải thích với Lục Triệt: “Tống Nghiên Thư tìm tôi….., nói với tôi tên ngốc này bị thương rồi.”
“Cô ta có lòng tốt như vậy cơ à?” Án tượng của Lục Triệt đối với Tống Nghiên Thư bây giờ rất xáu, thậm chí còn xếp cô ta cùng hàng với Dương Hi và Diệp Lam.
“Tôi chỉ thấy không đáng thay cho tên ngốc này, vì sao vẫn không màng tới bản thân vì người phụ nữ đó.” Dáng điệu “Rèn sắt không thành thép” của Hứa Thanh Nhan như thể hận không thể đánh thức Đường Tĩnh Tuyên đang nằm trên giường.
Lục Triệt nghe có vẻ không ổn, anh khẽ cau mày: “Là Tống Nghiên Thư nói sao?”
*Ừm”
“Cô tin à?”
“Nếu không cậu ấy còn có thể vì điều gì mà bị thương?
Nhưng mà không sao, tôi đánh Tống Nghiên Thư một cái rồi. Từ giờ về sau giao Tĩnh Tuyên cho tôi chăm sóc đi, dù sao cậu ấy cũng giúp tôi bao nhiêu lần như vậy rồi.”
Lục Triệt đập đập khẽ vào trán, biểu cảm có chút bắt lực.
Đường Tĩnh Tuyên khó khăn lắm mới có được cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ lại bị mỹ nhân hiểu Thôi kệ đi, đợi cậu ta tỉnh lại tự mình giải thích đi.
“Tiểu thư Hứa, thật ra có máy câu thế này, tôi nghĩ rằng tôi nên nói rõ với cô, dù sao tôi cũng xem Tĩnh Tuyên như người nhà.”
“Cậu ấy đã gặp nhiều trắc trở trong chuyện tình cảm, cô cũng thấy đó, tổn thương đầy mình, cho nên, tôi không muốn có người phụ nữ nào vừa đến bên cậu ấy một cách mập mờ, vừa để một người đàn ông khác trong tim.”
*Tôi nói là tôi đùa mà, cô cũng biết đáy, tôi đã đính hôn rồi, cho nên, tôi không thể quay lại, nhưng mà Đường Tĩnh Tuyên chính xác là vì tôi mà bị thương.”
Lần này, Hứa Thanh Nhan không hề do dự, tát thẳng vào má bên trái của Tống Nghiên Thư quát: “Cô có biết là bộ dạng của cô bây giờ khó coi lắm không?”
“Việc của cô tôi có ít nhiều nghe qua, từng ở bên cạnh Đường Ninh, cũng là trợ thủ đắc lực của chị ấy, nhưng……tại sao cô lại biến thành bộ dạng như bây giờ, cô rốt cuộc là người như thế nào?”
“Tĩnh Tuyên vì cô mà chịu bao nhiêu tổn thương không, vì muốn đoạn tuyệt quá khứ, cậu ấy đã từ bỏ nghề ca hát mà cậu ấy rất thích, hoàn toàn rút khỏi làng giải trí, cô còn muốn thế nào nữa?”
“Cô cho rằng bây giờ cô vẫn còn đứng ở đây là vì sao? Là vì chị Ninh là một người trọng tình nghĩa, chị ấy vẫn ghi nhớ tất cả những gì mà cô và chị ấy từng làm cùng nhau, cô thấy là Thịnh Kinh vẫn còn chỗ cho cô sao?”
“Tống Nghiên Thư, làm người quý ở sự rộng rãi, hào hiệp, cô ngẫm xem, người của Đường Gia đối xử với cô như: thế nào!”
“Đừng nói là Tĩnh Tuyên không quay lại, kể cả là quay lại, cô đánh giá thấp người toàn tâm toàn ý yêu cô như vậy, cô còn thấy rằng mình cao thượng không?”
Tống Nghiên Thư không trả lời, phải nói rằng Hứa Thanh Nhan đã nói trúng tim đen của cô ta rồi cho nên cô ta không thể cười nỗi nữa.
“Vậy cô thì sao? Cô có tình cảm gì với Tĩnh Tuyên?”
Hứa Thanh Nhan trả lời: “Điều này không liên quan tới cô.
Tống Nghiên Thư, không phải tôi là người nên rời xa Tĩnh Tuyên mà là cô……không cần biết cô nghĩ thế nào, tôi và Tĩnh Tuyên đều là người trong làng giải trí, bất luận là lăng xê hay cái gì khác đều không liên quan gì đến chúng tôi! “
*“Nếu……cô muốn chị Ninh giữ lại một chút tình nghĩa cuối cùng với cô.”
Nói xong, Hứa Thanh Nhan rời khỏi khách sạn không ngoái đầu lại, vừa đi vừa gọi cho Đường Ninh: “Chị Ninh, Tĩnh Tuyên bây giờ ở đâu?”
Thật ra, trong lòng Hứa Thanh Nhan tin rằng Đường Tĩnh Tuyên vẫn sẽ chấp nhận vì Tống Nghiên Thư mà bị thương, bởi vì Đường Tĩnh Tuyên là một người trọng tình cảm, chẳng lẽ, cậu ấy không thay bản thân cảm thấy không đáng sao?
Ngay cả như vậy, không cần biết cậu ấy bị thương vì điều gì, vẫn có thể chạy đến nơi xa như vậy mua cho cô ấy thức ăn gắn liền với ký ức tuổi thơ của cô, điều đó đủ chứng minh rằng, Đường Tĩnh Tuyên đúng là một kẻ ngốc không hơn không kém.
Chẳng bao lâu sau khi trở về bệnh viện, Đường Tĩnh Tuyên lập tức bị hôn mê. Thời tiết thì lạnh như vậy, thêm việc anh vừa trải qua phẫu thuật, nên khi Hứa Thanh Nhan chạy đến bệnh viện, anh đã nằm trên giường hoàn toàn vô thức.
Hóa ra, tên ngốc này thật sự liều mình đi tới trường mua “Cô……” Lục Triệt thấy Hứa Thanh Nhan xuất hiện trong bệnh biện, không khỏi có chút tò mò, không lẽ việc phong tỏa tin tức của Hải Thụy đã thắt bại rồi sao?
Hứa Thanh Nhan giải thích với Lục Triệt: “Tống Nghiên Thư tìm tôi….., nói với tôi tên ngốc này bị thương rồi.”
“Cô ta có lòng tốt như vậy cơ à?” Án tượng của Lục Triệt đối với Tống Nghiên Thư bây giờ rất xáu, thậm chí còn xếp cô ta cùng hàng với Dương Hi và Diệp Lam.
“Tôi chỉ thấy không đáng thay cho tên ngốc này, vì sao vẫn không màng tới bản thân vì người phụ nữ đó.” Dáng điệu “Rèn sắt không thành thép” của Hứa Thanh Nhan như thể hận không thể đánh thức Đường Tĩnh Tuyên đang nằm trên giường.
Lục Triệt nghe có vẻ không ổn, anh khẽ cau mày: “Là Tống Nghiên Thư nói sao?”
*Ừm”
“Cô tin à?”
“Nếu không cậu ấy còn có thể vì điều gì mà bị thương?
Nhưng mà không sao, tôi đánh Tống Nghiên Thư một cái rồi. Từ giờ về sau giao Tĩnh Tuyên cho tôi chăm sóc đi, dù sao cậu ấy cũng giúp tôi bao nhiêu lần như vậy rồi.”
Lục Triệt đập đập khẽ vào trán, biểu cảm có chút bắt lực.
Đường Tĩnh Tuyên khó khăn lắm mới có được cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ lại bị mỹ nhân hiểu Thôi kệ đi, đợi cậu ta tỉnh lại tự mình giải thích đi.
“Tiểu thư Hứa, thật ra có máy câu thế này, tôi nghĩ rằng tôi nên nói rõ với cô, dù sao tôi cũng xem Tĩnh Tuyên như người nhà.”
“Cậu ấy đã gặp nhiều trắc trở trong chuyện tình cảm, cô cũng thấy đó, tổn thương đầy mình, cho nên, tôi không muốn có người phụ nữ nào vừa đến bên cậu ấy một cách mập mờ, vừa để một người đàn ông khác trong tim.”
/1589
|