Mặc Đình nhìn vào thông tin, ném đi.
Bởi vì anh chưa bao giờ nhìn thấy một người mẹ như thế này, anh chưa bao giờ nhìn thấy một người mẹ như Hoa Văn Phụng.
“Để tôi suy nghĩ.”
Mặc Đình không nói, nên nói rằng anh ở trong văn phòng nguyên một ngày, không nói một lời với bất cứ ai.
Ngay sau đó, Đường Ninh gọi điện cho Lục Triệt: “Đình đâu?”
“Chủ tịch đã đóng cửa trong văn phòng cả ngày rồi.” Lục Triệt nhanh chóng trả lời Đường Ninh: “Thưa phu nhân, tôi có nên đến đón cô không? Dù chủ tịch có quyền lực đến đâu thì dù sao anh ấy cũng là một người không phải là thân.”
“Không cần, tôi đang trên đường tới.” Đường Ninh trực tiếp trả lời.
Bởi vì điều đầu tiên cô nghĩ đến là liệu Mặc Đình có bị tổn thương hay không, dù sao đây cũng là người thân, nhưng cô không ngờ rằng Hoa Văn Phụng lại đâm thẳng vào lưng họ.
Làm thế nào có thể tin mẹ ruột đã tung tin? Làm thế nào có thể nói rõ với mọi người?
Cách làm này của Hoa Văn Phụng thậm chí còn… không giống đối xử với con trai mình, mà giống như đối xử với kẻ thù.
Mặc Đình, người cao quý như một vị hoàng đế, nên có một người mẹ với tâm hồn rộng rãi, nhưng những điều mà Hoa Văn Phụng thể hiện lại hoàn toàn không biết về tình hình chung.
Đường Ninh trực tiếp bước vào văn phòng chủ tịch Mặc Đình từ thang máy. Thấy anh cúi đầu suy nghĩ, Đường Ninh ôm bụng đi về phía sau anh, nhẹ nhàng che tai anh: “Anh không cần phải nghe gì cả …”
Mặc Đình cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Đường Ninh, lập tức dùng lòng bàn tay to che lại, ghé sang bên hôn lên môi: “Cũng chỉ có em. Nếu có chuyện gì, em sẽ luôn là người đầu tiên.”
“Bởi vì anh luôn quan tâm em nhát.” Đường Ninh cười ấm áp: “Em biết rõ đối phó với chuyện như thế này không khó đối với anh. Nhưng dù sao người khác cũng không liên quan gì đến anh, không thể làm tổn thương anh… Mà lần này… khác.”
“Bà ấy cũng không thể làm tổn thương anh.” Đôi mắt màu hổ phách của Mặc Đình lộ ra một tia ớn lạnh, sau đó anh kéo Đường Ninh, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, thẳng thừng nói với Đường Ninh: “Thật ra, thời gian mẹ con anh bên nhau không dài, vì ngay từ đầu bà ấy đã phản đối việc anh tiếp nhận Hải Thủy của ông nội.”
“Thực ra, họ của bà ấy trước đây là Bắc. Họ Hoa này đã được thay đổi sau đó. Có vẻ như bà ấy đã cãi nhau với ông nội của anh. Chỉ có họ mới biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Bà ấy chạy vòng quanh thế giới đi học tập nghiên cứu khi anh mới có mười tuổi, vì vậy sự hiểu biết của anh về bà ấy thực sự giống như những người bạn bình thường, và đôi khi thậm chí còn tệ hơn.”
“Vì thiếu che chở của Mặc gia, dù phản đối anh tiếp quản Hải Thụy, cuối cùng bà ấy vẫn chọn nhắm mắt đưa chân.
Bao nhiêu năm qua, mối quan hệ giữa anh và bà ấy vẫn duy trì vẻ hiếu thảo của mẹ con, khách khí… “
Đường Ninh nghe xong, trong đầu càng thêm nghi ngờ, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm Mặc Đình: “Vậy thì… tại sao bà ấy lại không thích diễn viên đến vậy?”
“Thực ra từ lâu, mặc dù bà ấy tỏ ra không hài lòng với việc anh tiếp quản Hải Thụy, nhưng bà ấy cũng không có tình trạng ghét diễn viên như thế. Trước đây, cũng vì chuyện này mà cùng anh tranh chấp máy lần. Vì vậy, chuyện này thay đổi khi nào. Anh đã định để Lục Triệt ra nước ngoài điều tra, nhưng hôm nay lại bị trì hoãn, chưa kịp rời đi.”
Mặc Đình giải thích.
Nhìn chung, sự hiểu biết của Mặc Đình về Hoa Văn Phụng thực sự đang ở trong trạng thái mông lung.
“Chà, chỉ cần sự việc này không làm tổn thương đến anh là được. Chỉ là tình huống hiện tại của chúng ta…”
“Đừng lo lắng, cứ giao cho anh.” Mặc Đình trần an Đường Ninh: “Chỉ là, cho anh một chút thời gian.”
“Em đã nói rồi, em không bao giờ lo lắng anh không giải quyết được. Em chỉ lo anh không thể ra tay…” Dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của anh, lúc này Đường Ninh mới có thể nhận ra tình thế khó xử của Mặc Đình. Dù sao… cô cũng đã phải chịu đựng rất nhiều vì Hạ Ngọc Linh, cũng chịu đựng nhiều khó khăn như vậy, cô biết rõ sự cực khổ của người thân làm liên lụy.
Không thẻ ra tay được?
Mặc Đình chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Trong lúc đó, Mặc lão gia gọi điện thoại đến, lúc đó Mặc Đình đang thu xếp họp báo, cho nên để Đường Ninh trả lời cuộc gọi.
Mặc lão gia vừa nghe thấy giọng nói của Đường Ninh, lập tức nói: “Đừng để ý tới người phụ nữ điên cuồng kia. Hỗ giữ cũng không ăn thịt con đâu, người phụ nữ này quả thực là không thẻ nói lý.”
Bởi vì anh chưa bao giờ nhìn thấy một người mẹ như thế này, anh chưa bao giờ nhìn thấy một người mẹ như Hoa Văn Phụng.
“Để tôi suy nghĩ.”
Mặc Đình không nói, nên nói rằng anh ở trong văn phòng nguyên một ngày, không nói một lời với bất cứ ai.
Ngay sau đó, Đường Ninh gọi điện cho Lục Triệt: “Đình đâu?”
“Chủ tịch đã đóng cửa trong văn phòng cả ngày rồi.” Lục Triệt nhanh chóng trả lời Đường Ninh: “Thưa phu nhân, tôi có nên đến đón cô không? Dù chủ tịch có quyền lực đến đâu thì dù sao anh ấy cũng là một người không phải là thân.”
“Không cần, tôi đang trên đường tới.” Đường Ninh trực tiếp trả lời.
Bởi vì điều đầu tiên cô nghĩ đến là liệu Mặc Đình có bị tổn thương hay không, dù sao đây cũng là người thân, nhưng cô không ngờ rằng Hoa Văn Phụng lại đâm thẳng vào lưng họ.
Làm thế nào có thể tin mẹ ruột đã tung tin? Làm thế nào có thể nói rõ với mọi người?
Cách làm này của Hoa Văn Phụng thậm chí còn… không giống đối xử với con trai mình, mà giống như đối xử với kẻ thù.
Mặc Đình, người cao quý như một vị hoàng đế, nên có một người mẹ với tâm hồn rộng rãi, nhưng những điều mà Hoa Văn Phụng thể hiện lại hoàn toàn không biết về tình hình chung.
Đường Ninh trực tiếp bước vào văn phòng chủ tịch Mặc Đình từ thang máy. Thấy anh cúi đầu suy nghĩ, Đường Ninh ôm bụng đi về phía sau anh, nhẹ nhàng che tai anh: “Anh không cần phải nghe gì cả …”
Mặc Đình cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Đường Ninh, lập tức dùng lòng bàn tay to che lại, ghé sang bên hôn lên môi: “Cũng chỉ có em. Nếu có chuyện gì, em sẽ luôn là người đầu tiên.”
“Bởi vì anh luôn quan tâm em nhát.” Đường Ninh cười ấm áp: “Em biết rõ đối phó với chuyện như thế này không khó đối với anh. Nhưng dù sao người khác cũng không liên quan gì đến anh, không thể làm tổn thương anh… Mà lần này… khác.”
“Bà ấy cũng không thể làm tổn thương anh.” Đôi mắt màu hổ phách của Mặc Đình lộ ra một tia ớn lạnh, sau đó anh kéo Đường Ninh, đi tới ghế sô pha ngồi xuống, thẳng thừng nói với Đường Ninh: “Thật ra, thời gian mẹ con anh bên nhau không dài, vì ngay từ đầu bà ấy đã phản đối việc anh tiếp nhận Hải Thủy của ông nội.”
“Thực ra, họ của bà ấy trước đây là Bắc. Họ Hoa này đã được thay đổi sau đó. Có vẻ như bà ấy đã cãi nhau với ông nội của anh. Chỉ có họ mới biết chuyện gì đã xảy ra.”
“Bà ấy chạy vòng quanh thế giới đi học tập nghiên cứu khi anh mới có mười tuổi, vì vậy sự hiểu biết của anh về bà ấy thực sự giống như những người bạn bình thường, và đôi khi thậm chí còn tệ hơn.”
“Vì thiếu che chở của Mặc gia, dù phản đối anh tiếp quản Hải Thụy, cuối cùng bà ấy vẫn chọn nhắm mắt đưa chân.
Bao nhiêu năm qua, mối quan hệ giữa anh và bà ấy vẫn duy trì vẻ hiếu thảo của mẹ con, khách khí… “
Đường Ninh nghe xong, trong đầu càng thêm nghi ngờ, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm Mặc Đình: “Vậy thì… tại sao bà ấy lại không thích diễn viên đến vậy?”
“Thực ra từ lâu, mặc dù bà ấy tỏ ra không hài lòng với việc anh tiếp quản Hải Thụy, nhưng bà ấy cũng không có tình trạng ghét diễn viên như thế. Trước đây, cũng vì chuyện này mà cùng anh tranh chấp máy lần. Vì vậy, chuyện này thay đổi khi nào. Anh đã định để Lục Triệt ra nước ngoài điều tra, nhưng hôm nay lại bị trì hoãn, chưa kịp rời đi.”
Mặc Đình giải thích.
Nhìn chung, sự hiểu biết của Mặc Đình về Hoa Văn Phụng thực sự đang ở trong trạng thái mông lung.
“Chà, chỉ cần sự việc này không làm tổn thương đến anh là được. Chỉ là tình huống hiện tại của chúng ta…”
“Đừng lo lắng, cứ giao cho anh.” Mặc Đình trần an Đường Ninh: “Chỉ là, cho anh một chút thời gian.”
“Em đã nói rồi, em không bao giờ lo lắng anh không giải quyết được. Em chỉ lo anh không thể ra tay…” Dù sao bà ấy cũng là mẹ ruột của anh, lúc này Đường Ninh mới có thể nhận ra tình thế khó xử của Mặc Đình. Dù sao… cô cũng đã phải chịu đựng rất nhiều vì Hạ Ngọc Linh, cũng chịu đựng nhiều khó khăn như vậy, cô biết rõ sự cực khổ của người thân làm liên lụy.
Không thẻ ra tay được?
Mặc Đình chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Trong lúc đó, Mặc lão gia gọi điện thoại đến, lúc đó Mặc Đình đang thu xếp họp báo, cho nên để Đường Ninh trả lời cuộc gọi.
Mặc lão gia vừa nghe thấy giọng nói của Đường Ninh, lập tức nói: “Đừng để ý tới người phụ nữ điên cuồng kia. Hỗ giữ cũng không ăn thịt con đâu, người phụ nữ này quả thực là không thẻ nói lý.”
/1589
|