“Có chuyện gì vậy? Người này từ đâu đến?”
“Hay là người hâm mộ xông vào?”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn bà, ngay cả Mặc Đình cũng liếc nhìn về phía bà.
Vừa mong chờ nhưng cũng vừa sợ hãi, bà nhanh chóng bịt khẩu trang và quay lại…… xin lỗi mọi người: “Tôi thực sự xin lỗi”.
Hoắc Thanh Thanh vốn không thích phiền phức, nên cô không truy cứu, chỉ yêu cầu nhân viên khách sạn giải quyết ngay lập tức, tuy nhiên sau khi nhân viên khách sạn bước tới, họ phát hiện ra một chiếc bình phong được làm rất tỉnh xảo, đã bị làm đổ và nút ra.
Vì đây là việc liên quan đến bồi thường, người phục vụ trong khách sạn không xử lý được, nên anh ta đã gọi điện cho quản lý của khách sạn.
Quản lý khách sạn bước tới, nét mặt có gì đó không ồn.
“Phu nhân, bà có biết bức bình phong dạng quạt gấp này đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Người phụ nữ sợ gây náo loạn nên vô thức lùi lại máy bước, nhưng quản lý khách sạn đã nhanh tay tóm lấy bà vì nghĩ bà muốn chạy trốn: “Đừng cố trốn tránh trách nhiệm”.
Thấy vậy, Thẩm Tinh Yên nhanh chóng bước tới, đẩy quản lý khách sạn ra: “Anh làm cái gì vậy? Đừng có động tay động chân với mẹ tôi.”
Khi quản lý khách sạn nhìn thấy cách ăn mặc của Thẩm Tinh Yên thì càng chắc chắn hơn, cô ta không phải là một nghệ sĩ gì hết mà là một người hâm mộ muốn thừa nước.
đục thả câu, vì vậy thái độ của anh ta càng thêm lạnh lùng: “Tôi không biết làm thế nào các người vào được khách sạn, nhưng vì các người làm hỏng đồ của khách sạn, các người sẽ phải bồi thường. Nếu vị phu nhân này có thể kiềm chế bản thân, có lẽ bình phong đã không bị hỏng.”
“Anh nói linh tỉnh cái gì vậy?” Thẩm Tinh Yên tức giận: “Có việc gì anh tìm tôi đây này, đừng có mỉa mai mẹ tôi.”
Đường Ninh nghe thấy những lời này, dưới sự bảo vệ của Mặc Đình, cô cùng Hoắc Thanh Thanh bước tới cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô nói với quản lý khách sạn: “Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Hành vi này không có lợi gì cho việc điều hành một khách sạn của anh đâu.”
Thấy Đường Ninh lên tiếng, quản lý khách sạn lập tức cúi đầu cười xấu hỏ.
Nhìn thấy Mặc Đình và Đường Ninh tiền đến, lão phu nhân càng thêm căng thẳng, che kín toàn thân, để giải quyết sự việc nhanh hơn và không bị phát hiện, bà nói luôn: “Tôi sẽ bồi thường.”
“Nhưng bác biết bức bình phong bao nhiêu tiền không?”
Vốn dĩ Hoắc Thanh Thanh định nói, nhưng lão phu nhân đột nhiên đáp lại: “Chiếc bình phong này là nhãn hiệu được sử dụng bởi hoàng gia Anh. Không quá 50 khách sạn trên thế giới được quyền mua nó.”
Nghe xong câu này, quản lý khách sạn sửng sốt một hồi, nhìn trân trân vào bà, có chút kinh ngạc, câu tiếp theo, anh ta liền tỏ ra khách sáo hơn nhiều: “Giá cả……”
“Tiểu Tinh, để lại thông tin liên lạc, chúng ta về trước đi.”
Lão phu nhân đột nhiên vội vã nói.
Thực ra, ngay cả Thẩm Tinh Yên cũng ngạc nhiên, mẹ cô sao lại biết về thứ đồ vật xa xỉ như vậy, nhất thời quên giải quyết sự việc, lúc này, An Tử Hạo đã đứng ra nói với quản lý khách sạn: “Tính vào tài khoản của tôi.”
Quản lý khách sạn không nói được gì: ‘Được rồi, anh An.”
Sau đó, An Tử Hạo định đưa hai người bọn họ đi, nhưng Đường Ninh lại gọi An Tử Hạo lại: “Tử Hạo, anh vẫn còn đồ chưa đưa cho em.”
“Lúc nào về đưa em sau.”
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Mặc Đình thật nhanh, sau đó cúi đầu xuống, nhưng nhất cử nhất động của bà làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Mặc Đình?
Không lâu sau, An Tử Hạo đã đưa Thẩm Tinh Yên rời khỏi hội trường, sau khi lên xe, An Tử Hạo nói với hai người: “Bác gái, cháu đưa bác về nhà trước.”
Lão phu nhân toàn thân run rẩy, bà ấy thật sự đang rất căng thẳng.
Đương nhiên, An Tử Hạo cũng có phần tò mò về thân thế của người phụ nữ này.
“Mẹ, sao mẹ lại biết về chiếc bình phong đó?”
“Trước kia mẹ từng nhìn thấy.” Lão phu nhân nói với giọng điệu từng trải. Thực ra thứ nội thất xa hoa này là do người châu Á chế tạo ra. Rốt cuộc thì tại sao ở nước Anh lại có bình phong, mà còn mối quan hệ giữa bà và người này cũng không đơn giản.
“Được thôi, không phải mẹ có điều muốn hỏi An Tử Hạo sao? Tiện đây hỏi luôn đi.”
“Hay là người hâm mộ xông vào?”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn bà, ngay cả Mặc Đình cũng liếc nhìn về phía bà.
Vừa mong chờ nhưng cũng vừa sợ hãi, bà nhanh chóng bịt khẩu trang và quay lại…… xin lỗi mọi người: “Tôi thực sự xin lỗi”.
Hoắc Thanh Thanh vốn không thích phiền phức, nên cô không truy cứu, chỉ yêu cầu nhân viên khách sạn giải quyết ngay lập tức, tuy nhiên sau khi nhân viên khách sạn bước tới, họ phát hiện ra một chiếc bình phong được làm rất tỉnh xảo, đã bị làm đổ và nút ra.
Vì đây là việc liên quan đến bồi thường, người phục vụ trong khách sạn không xử lý được, nên anh ta đã gọi điện cho quản lý của khách sạn.
Quản lý khách sạn bước tới, nét mặt có gì đó không ồn.
“Phu nhân, bà có biết bức bình phong dạng quạt gấp này đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Người phụ nữ sợ gây náo loạn nên vô thức lùi lại máy bước, nhưng quản lý khách sạn đã nhanh tay tóm lấy bà vì nghĩ bà muốn chạy trốn: “Đừng cố trốn tránh trách nhiệm”.
Thấy vậy, Thẩm Tinh Yên nhanh chóng bước tới, đẩy quản lý khách sạn ra: “Anh làm cái gì vậy? Đừng có động tay động chân với mẹ tôi.”
Khi quản lý khách sạn nhìn thấy cách ăn mặc của Thẩm Tinh Yên thì càng chắc chắn hơn, cô ta không phải là một nghệ sĩ gì hết mà là một người hâm mộ muốn thừa nước.
đục thả câu, vì vậy thái độ của anh ta càng thêm lạnh lùng: “Tôi không biết làm thế nào các người vào được khách sạn, nhưng vì các người làm hỏng đồ của khách sạn, các người sẽ phải bồi thường. Nếu vị phu nhân này có thể kiềm chế bản thân, có lẽ bình phong đã không bị hỏng.”
“Anh nói linh tỉnh cái gì vậy?” Thẩm Tinh Yên tức giận: “Có việc gì anh tìm tôi đây này, đừng có mỉa mai mẹ tôi.”
Đường Ninh nghe thấy những lời này, dưới sự bảo vệ của Mặc Đình, cô cùng Hoắc Thanh Thanh bước tới cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô nói với quản lý khách sạn: “Đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Hành vi này không có lợi gì cho việc điều hành một khách sạn của anh đâu.”
Thấy Đường Ninh lên tiếng, quản lý khách sạn lập tức cúi đầu cười xấu hỏ.
Nhìn thấy Mặc Đình và Đường Ninh tiền đến, lão phu nhân càng thêm căng thẳng, che kín toàn thân, để giải quyết sự việc nhanh hơn và không bị phát hiện, bà nói luôn: “Tôi sẽ bồi thường.”
“Nhưng bác biết bức bình phong bao nhiêu tiền không?”
Vốn dĩ Hoắc Thanh Thanh định nói, nhưng lão phu nhân đột nhiên đáp lại: “Chiếc bình phong này là nhãn hiệu được sử dụng bởi hoàng gia Anh. Không quá 50 khách sạn trên thế giới được quyền mua nó.”
Nghe xong câu này, quản lý khách sạn sửng sốt một hồi, nhìn trân trân vào bà, có chút kinh ngạc, câu tiếp theo, anh ta liền tỏ ra khách sáo hơn nhiều: “Giá cả……”
“Tiểu Tinh, để lại thông tin liên lạc, chúng ta về trước đi.”
Lão phu nhân đột nhiên vội vã nói.
Thực ra, ngay cả Thẩm Tinh Yên cũng ngạc nhiên, mẹ cô sao lại biết về thứ đồ vật xa xỉ như vậy, nhất thời quên giải quyết sự việc, lúc này, An Tử Hạo đã đứng ra nói với quản lý khách sạn: “Tính vào tài khoản của tôi.”
Quản lý khách sạn không nói được gì: ‘Được rồi, anh An.”
Sau đó, An Tử Hạo định đưa hai người bọn họ đi, nhưng Đường Ninh lại gọi An Tử Hạo lại: “Tử Hạo, anh vẫn còn đồ chưa đưa cho em.”
“Lúc nào về đưa em sau.”
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Mặc Đình thật nhanh, sau đó cúi đầu xuống, nhưng nhất cử nhất động của bà làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Mặc Đình?
Không lâu sau, An Tử Hạo đã đưa Thẩm Tinh Yên rời khỏi hội trường, sau khi lên xe, An Tử Hạo nói với hai người: “Bác gái, cháu đưa bác về nhà trước.”
Lão phu nhân toàn thân run rẩy, bà ấy thật sự đang rất căng thẳng.
Đương nhiên, An Tử Hạo cũng có phần tò mò về thân thế của người phụ nữ này.
“Mẹ, sao mẹ lại biết về chiếc bình phong đó?”
“Trước kia mẹ từng nhìn thấy.” Lão phu nhân nói với giọng điệu từng trải. Thực ra thứ nội thất xa hoa này là do người châu Á chế tạo ra. Rốt cuộc thì tại sao ở nước Anh lại có bình phong, mà còn mối quan hệ giữa bà và người này cũng không đơn giản.
“Được thôi, không phải mẹ có điều muốn hỏi An Tử Hạo sao? Tiện đây hỏi luôn đi.”
/1589
|