“Vậy là anh đã sớm nghỉ ngờ rồi.” Phương Dục cười cười, sau đó cất điện thoại vào trong túi quân, đúng vậy, anh có thể phát hiện Mặc Đình không thể thờ ơ: “Nếu thật tìm ra được chân tướng, mà chuyện này, cũng không phải là một chuyện tốt đây này?”
“Vậy thì phải trả giá thật nhiều cho những hành vi sai trái này!”
Có điều gì khó hiểu trước. một sự thật đơn giản như vậy?
“Hi vọng đó chỉ là một trò đùa.” Phương Dục thở dài: “Nếu không, chuyện này rất phiền phức ah…”
Bởi vì nó là việc là về Hoa Văn Phụng, mẹ của Mặc Đình.
Cùng lúc đó, Đường Ninh cũng nhìn thấy bài đăng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nếu bản thân Hoa Văn Phụng không có vấn đề, thì bài đăng này không có giá trị nghiên cứu, rất có thể đó là một trò đùa của người khác hoặc có thể là một cách người hâm mộ của cô ấy để chuyển hướng sự chú ý của công chúng dành cho cô ấy.
Tuy nhiên, Hoa Văn Phụng không đơn thuần như vậy …
Vì vậy, khi nghĩ đến nội dung của bài đăng này, Đường Ninh, cũng như Mặc Đình, hy vọng sẽ tiền hành một cuộc điều tra sâu về vấn đề này, cho dù cuối cùng nó chỉ là một trò đùa.
Thẩm Tinh Yên ở trong căn hộ do An Tử Hạo sắp xếp để rèn rũa tính cách ngông cuồng và ngỗ ngược của cô.
Tuy nhiên, Thẩm Tinh Yên bị mắt ngủ vào ngày đầu tiên ở, bởi vì có một vấn đề nghiêm trọng, cô bị lạ giường.
An Tử Hạo không cho phép cô tùy ý rời đi, cho nên Thẩm Tỉnh Yên gọi cho mẹ. Bà khuyên vài câu vô dụng, và cũng chỉ có thể gửi những chiếc gối và bộ đồ giường mà cô sử dụng hàng ngày xuống căn hộ ở tầng dưới.
Thấy vậy, An Tử Hạo không còn cách nào khác, đành phải đích thân xuống lầu chào hỏi, nhưng trên đường đi, bà không nhịn được hỏi An Tử Hạo: “Đường Ninh kia, tại sao cô ấy luôn lên tin tức? Gần đây, hàng xóm ở đường phó lại nói về cô ấy.”
“Không có việc gì, tất cả đều đã được giải quyết. Lần này dựa vào một người có lòng tốt.” An Tử Hạo thản nhiên trả lời, không hề nghĩ rằng người tốt bụng này ở tận chân trời xa xôi lại ở trước mặt anh: “Thế nhưng, chuyện này rất kỳ quặc, vì vậy mà Mặc tổng cũng đang điều tra.”
“Vậy thì điều tra tới đâu rồi?” Bà tiếp tục hỏi.
Nghe được câu hỏi vội vàng này, An Tử Hạo sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Không dễ dàng như vậy, cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng là làm hai người lớn của Mặc gia kia tức giận.”
Lần này bà không lên tiếng, khi nhìn An Tử Hạo cũng có chút khó hiểu.
Tuy rằng An Tử Hạo không nghĩ sâu xa, nhưng không phải là anh không quan tâm chút nào.
“Bởi vì chuyện này, ước chừng hai người lớn của Mặc gia, lại càng không từ bỏ ý đồ nữa, không biết sau sẽ làm khó Đường Ninh như thế nào nữa.”
“Tôi nghĩ Đường Ninh im lặng như một đứa trẻ, rất tốt, còn giúp tôi thoát khỏi rắc rối vào đêm hôm đó.”
“Bác nói đúng. Đường Ninh thật ra là người như vậy. Cô ấy chưa bao giờ nửa vời đối với người khác, nhưng thế giới bên ngoài đã hiểu làm cô ấy quá nhiều.” Nói xong, An Tử Hạo đã đặt hành lý để trước cửa phòng Thẩm Tinh Yên. Và quay sang người phụ nữ rồi nói: “Bác, bác hãy về trước đi, đừng để Thẩm Tinh Yên nhìn thấy bác, nếu không căn hộ này có thể không nhốt cô ấy tối nay được.”
“Vậy thì Tỉnh Yên làm phiền cậu để ý.”
Sau đó, An Tử Hạo nhìn người phụ nữ rời đi, nhưng không nghĩ tới bà ấy là “người tốt bụng” chút nào, chỉ là bà ấy có vẻ rất quan tâm đến Đường Ninh và Mặc Đình.
Chỉ là khi người phụ nữ xuống lầu, bà ấy xoay người nhìn một lượt căn hộ, trong mắt ẩn chứa tình cảm sâu xa, nhưng… tiếp theo, bà ấy dự định sẽ ứng phó với Hoa Văn Phụng một cách nghiêm túc, ít nhất là…
Sau bao nhiêu năm thống khổ, bà đều muốn cùng nhau trả lại.
Hoa Văn Phụng cũng đang tìm chủ nhân đằng sau bài đăng này.
Chỉ là ngay cả Mặc Đình cũng không tìm được manh mối gì, điều này càng cho thấy đằng sau bài đăng này không có những người hâm mộ bình thường, mà là những người chuyên nghiệp.
Kết quả là, điều này cũng làm cho nỗi sợ hãi trong lòng Hoa Văn Phụng trở nên sâu sắc hơn, dù sao…
Phát hiện như vậy khiến bà ta hoàn toàn cảm thấy không ổn, đồng thời điều bà ta không biết là mình vẫn bại lộ trước mặt Mặc Đình, dù sao người của Mặc Đình cũng đang chú ý đến chuyện này, bà ta hoàn toàn không biết.
Bà ta là một con bọ ngựa đang cầu nguyện, và con chim vàng anh đang ở phía sau.
“Vậy thì phải trả giá thật nhiều cho những hành vi sai trái này!”
Có điều gì khó hiểu trước. một sự thật đơn giản như vậy?
“Hi vọng đó chỉ là một trò đùa.” Phương Dục thở dài: “Nếu không, chuyện này rất phiền phức ah…”
Bởi vì nó là việc là về Hoa Văn Phụng, mẹ của Mặc Đình.
Cùng lúc đó, Đường Ninh cũng nhìn thấy bài đăng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Nếu bản thân Hoa Văn Phụng không có vấn đề, thì bài đăng này không có giá trị nghiên cứu, rất có thể đó là một trò đùa của người khác hoặc có thể là một cách người hâm mộ của cô ấy để chuyển hướng sự chú ý của công chúng dành cho cô ấy.
Tuy nhiên, Hoa Văn Phụng không đơn thuần như vậy …
Vì vậy, khi nghĩ đến nội dung của bài đăng này, Đường Ninh, cũng như Mặc Đình, hy vọng sẽ tiền hành một cuộc điều tra sâu về vấn đề này, cho dù cuối cùng nó chỉ là một trò đùa.
Thẩm Tinh Yên ở trong căn hộ do An Tử Hạo sắp xếp để rèn rũa tính cách ngông cuồng và ngỗ ngược của cô.
Tuy nhiên, Thẩm Tinh Yên bị mắt ngủ vào ngày đầu tiên ở, bởi vì có một vấn đề nghiêm trọng, cô bị lạ giường.
An Tử Hạo không cho phép cô tùy ý rời đi, cho nên Thẩm Tỉnh Yên gọi cho mẹ. Bà khuyên vài câu vô dụng, và cũng chỉ có thể gửi những chiếc gối và bộ đồ giường mà cô sử dụng hàng ngày xuống căn hộ ở tầng dưới.
Thấy vậy, An Tử Hạo không còn cách nào khác, đành phải đích thân xuống lầu chào hỏi, nhưng trên đường đi, bà không nhịn được hỏi An Tử Hạo: “Đường Ninh kia, tại sao cô ấy luôn lên tin tức? Gần đây, hàng xóm ở đường phó lại nói về cô ấy.”
“Không có việc gì, tất cả đều đã được giải quyết. Lần này dựa vào một người có lòng tốt.” An Tử Hạo thản nhiên trả lời, không hề nghĩ rằng người tốt bụng này ở tận chân trời xa xôi lại ở trước mặt anh: “Thế nhưng, chuyện này rất kỳ quặc, vì vậy mà Mặc tổng cũng đang điều tra.”
“Vậy thì điều tra tới đâu rồi?” Bà tiếp tục hỏi.
Nghe được câu hỏi vội vàng này, An Tử Hạo sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Không dễ dàng như vậy, cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng là làm hai người lớn của Mặc gia kia tức giận.”
Lần này bà không lên tiếng, khi nhìn An Tử Hạo cũng có chút khó hiểu.
Tuy rằng An Tử Hạo không nghĩ sâu xa, nhưng không phải là anh không quan tâm chút nào.
“Bởi vì chuyện này, ước chừng hai người lớn của Mặc gia, lại càng không từ bỏ ý đồ nữa, không biết sau sẽ làm khó Đường Ninh như thế nào nữa.”
“Tôi nghĩ Đường Ninh im lặng như một đứa trẻ, rất tốt, còn giúp tôi thoát khỏi rắc rối vào đêm hôm đó.”
“Bác nói đúng. Đường Ninh thật ra là người như vậy. Cô ấy chưa bao giờ nửa vời đối với người khác, nhưng thế giới bên ngoài đã hiểu làm cô ấy quá nhiều.” Nói xong, An Tử Hạo đã đặt hành lý để trước cửa phòng Thẩm Tinh Yên. Và quay sang người phụ nữ rồi nói: “Bác, bác hãy về trước đi, đừng để Thẩm Tinh Yên nhìn thấy bác, nếu không căn hộ này có thể không nhốt cô ấy tối nay được.”
“Vậy thì Tỉnh Yên làm phiền cậu để ý.”
Sau đó, An Tử Hạo nhìn người phụ nữ rời đi, nhưng không nghĩ tới bà ấy là “người tốt bụng” chút nào, chỉ là bà ấy có vẻ rất quan tâm đến Đường Ninh và Mặc Đình.
Chỉ là khi người phụ nữ xuống lầu, bà ấy xoay người nhìn một lượt căn hộ, trong mắt ẩn chứa tình cảm sâu xa, nhưng… tiếp theo, bà ấy dự định sẽ ứng phó với Hoa Văn Phụng một cách nghiêm túc, ít nhất là…
Sau bao nhiêu năm thống khổ, bà đều muốn cùng nhau trả lại.
Hoa Văn Phụng cũng đang tìm chủ nhân đằng sau bài đăng này.
Chỉ là ngay cả Mặc Đình cũng không tìm được manh mối gì, điều này càng cho thấy đằng sau bài đăng này không có những người hâm mộ bình thường, mà là những người chuyên nghiệp.
Kết quả là, điều này cũng làm cho nỗi sợ hãi trong lòng Hoa Văn Phụng trở nên sâu sắc hơn, dù sao…
Phát hiện như vậy khiến bà ta hoàn toàn cảm thấy không ổn, đồng thời điều bà ta không biết là mình vẫn bại lộ trước mặt Mặc Đình, dù sao người của Mặc Đình cũng đang chú ý đến chuyện này, bà ta hoàn toàn không biết.
Bà ta là một con bọ ngựa đang cầu nguyện, và con chim vàng anh đang ở phía sau.
/1589
|