“Hai người đều không phải biết rõ rồi sao? Con rất xấu xa và con sẽ trả thù.”
“Hai người không thể nghĩ rằng con không có sức chiến đấu chỉ vì con là một phụ nữ mang thai…”
“Đừng tưởng rằng con là con dâu của hai người, thì con cứ để cho hai người ức hiếp.”
“Con đối với hai người cũng không tệ lắm!”
Khi Đường Ninh nói ra những lời này, cô ấy tỏ ra bình tĩnh vô cùng: “Hôm nay, chỉ để cho Hoa phu nhân thân bại danh liệt. Nếu như bà ấy không thừa nhận thất bại và muốn tiếp tục, thì con có thể tháp tùng bà ấy bất cứ lúc nào.”
“Đường Ninh, cô và đứa nhỏ trong bụng, chết không yên lành…” Hoa Văn Phụng chỉ vào Đường Ninh kích động mà chửi rủa.
“Thu lại bàn tay bẳn thïu của mẹ đi.” Đường Ninh trực tiếp hét lên: “Bằng không con sẽ trở mặt tàn nhẫn hơn.”
Không biết tại sao, có lẽ là vì Hoa Văn Phụng chưa bao giờ nhìn thấy Đường Ninh như thế này, cho nên… khi nghe thấy tiếng gầm của Đường Ninh, bà ta không khỏi sửng sốt.
“Mẹ nhìn lại chính mình đi, Mặc gia các người có bộ dạng gì? Trước đây mẹ vu oan cho con dâu mẹ, phá đám, nguyền rủa cháu trai mẹ, lợi dụng truyền thông, coi thanh danh Mặc gia như bùn đất. Mẹ có thẻ tiếp tục làm như vậy, nhưng là, đừng đặt chủ ý của mẹ lên con và con của con nữa, nếu không, sự sỉ nhục mà chúng con phải gánh chịu hôm nay, thì ngày mai… “
“Con sẽ trả lại cho mẹ gấp trăm ngàn lần.”
“Thử xem, ai tàn nhẫn hơn, hôm nay con có thể hủy hoại thanh danh của mẹ, ngày mai, con có thể cho mẹ sống cũng không thể.”
“Đường Ninh… cô đối xử với mình như thế này… mẹ chồng, thật là ý trời.” Cha Mặc có thẻ vì lo lắng nên trở nên lắp bắp: “Nếu cô lại dám làm gì tổn thương tới Văn Phụng, tôi cũng sẽ không… sẽ không từ bỏ ý đồ!”
“Cha… Cha ngược lại là nhìn rõ người phụ nữ trước mặt mình đi, bà ấy có phải là vợ của cha không?” Đường Ninh chống cằm hỏi mà nhìn chằm chằm vào Hoa Văn Phụng.
“Ý cô là gì?”
“Đường Ninh, cô đừng có nói bừa bãi trước mặt Thiệu Nguyên, đồ hèn hạ.” Khi Hoa Văn Phụng nghe tháy lời của Đường Ninh, bà ta đang bảo vệ mình, vì vậy mà bà ta điên cuồng hét lên với Đường Ninh: “Chỉ cần Hoa Văn Phụng còn sống được một ngày, tôi sẽ không công nhận cô là thành viên của Mặc gia.”
“Con có cần sự đồng ý của mẹ không?” Đường Ninh hỏi tới hỏi lui: “Hay là, lý do khiến mẹ cao hứng là bởi vì con đã nói một điều không nên nói?”
“Cô là đồ không có tự trọng!”
“Sự thật sẽ không bao giờ bị che giấu. Sự thật là thế nào, thế giới này có công lý của riêng nó.” Đường Ninh nói, nâng khẩu vị của mọi người lên cực điểm, rồi cô nói với Cha Mặc: “Cha, cha chỉ cần chăm sóc cho vợ của cha đi, theo tính toán, dựa theo tâm tư, bà ấy thật sự không phải đối thủ của con. Đường Ninh từ trước đến nay, nếu có người muốn giở trò với con, thì con cũng có thể cùng người ấy chơi một hai.”
“Mẹ ghét con hay nguyền rủa con cũng được, con sẽ không mắt một sợi lông, nhưng chỉ cần đừng cố gắng chống lại con!”
Nghe xong lời cảnh cáo của Đường Ninh, cha Mặc lập tức muốn bước tới và tát cho Đường Ninh một cái tát, tuy nhiên lúc này ông không thể làm được vì Đường Ninh đã có vệ sĩ bên cạnh.
“Hiện tại con đang mang thai, cũng không muốn gây gỏ, vì vậy con sẽ cố giữ thể diện cho hai người, nhưng nếu hai người không có ý định thu lại mà tiếp tục làm chuyện xấu xa, thì con chỉ có thể tiếp nhận rồi.”
“Mặc Đình nói gì?” Cha Mặc dường như không muốn nghe Đường Ninh nữa, ậm ừ hỏi.
“Cha có nghĩ rằng Đình vẫn muốn nói chuyện với cha?”
Cha Mặc im lặng vài giây rồi nhìn lên lầu, ông biết rằng Mặc Đình đang ở nhà, nhưng Đường Ninh đã nói, anh căn bản là không muốn nhìn thấy ông và Hoa Văn Phụng một chút nào.
Vì vậy, Cha Mặc buộc phải nuốt khẩu khí của ngày hôm nay xuống và chuẩn bị đưa Hoa Văn Phụng đi. Tuy nhiên, Hoa Văn Phụng thoát khỏi vòng tay của Cha Mặc và trực tiếp đến gần Đường Ninh và nói: “Ý của cô là, tức là muốn nói, thực ra tôi là giả, tôi hoàn toàn không phải mẹ của Mặc Đình.”
“Con đã nói cái gì sao?” Đường Ninh hỏi lại qua loa.
“Tôi nói cho cô biết, tiện nhân, tôi sẽ lầy ra bằng chứng để cô phải trả cái giá lớn vì hành động và lời nói hôm nay của cô.” Hoa Văn Phụng hai mắt đỏ hoe, xem ra bà ấy tức không nhẹ, đương nhiên chuyện này lại càng khiến Đường Ninh thêm nghi ngờ, nếu trong lòng không có quỷ thì sao phải phản ứng dữ dội như vậy?
“Con đợi chứng cứ của mẹ.”
“Hai người không thể nghĩ rằng con không có sức chiến đấu chỉ vì con là một phụ nữ mang thai…”
“Đừng tưởng rằng con là con dâu của hai người, thì con cứ để cho hai người ức hiếp.”
“Con đối với hai người cũng không tệ lắm!”
Khi Đường Ninh nói ra những lời này, cô ấy tỏ ra bình tĩnh vô cùng: “Hôm nay, chỉ để cho Hoa phu nhân thân bại danh liệt. Nếu như bà ấy không thừa nhận thất bại và muốn tiếp tục, thì con có thể tháp tùng bà ấy bất cứ lúc nào.”
“Đường Ninh, cô và đứa nhỏ trong bụng, chết không yên lành…” Hoa Văn Phụng chỉ vào Đường Ninh kích động mà chửi rủa.
“Thu lại bàn tay bẳn thïu của mẹ đi.” Đường Ninh trực tiếp hét lên: “Bằng không con sẽ trở mặt tàn nhẫn hơn.”
Không biết tại sao, có lẽ là vì Hoa Văn Phụng chưa bao giờ nhìn thấy Đường Ninh như thế này, cho nên… khi nghe thấy tiếng gầm của Đường Ninh, bà ta không khỏi sửng sốt.
“Mẹ nhìn lại chính mình đi, Mặc gia các người có bộ dạng gì? Trước đây mẹ vu oan cho con dâu mẹ, phá đám, nguyền rủa cháu trai mẹ, lợi dụng truyền thông, coi thanh danh Mặc gia như bùn đất. Mẹ có thẻ tiếp tục làm như vậy, nhưng là, đừng đặt chủ ý của mẹ lên con và con của con nữa, nếu không, sự sỉ nhục mà chúng con phải gánh chịu hôm nay, thì ngày mai… “
“Con sẽ trả lại cho mẹ gấp trăm ngàn lần.”
“Thử xem, ai tàn nhẫn hơn, hôm nay con có thể hủy hoại thanh danh của mẹ, ngày mai, con có thể cho mẹ sống cũng không thể.”
“Đường Ninh… cô đối xử với mình như thế này… mẹ chồng, thật là ý trời.” Cha Mặc có thẻ vì lo lắng nên trở nên lắp bắp: “Nếu cô lại dám làm gì tổn thương tới Văn Phụng, tôi cũng sẽ không… sẽ không từ bỏ ý đồ!”
“Cha… Cha ngược lại là nhìn rõ người phụ nữ trước mặt mình đi, bà ấy có phải là vợ của cha không?” Đường Ninh chống cằm hỏi mà nhìn chằm chằm vào Hoa Văn Phụng.
“Ý cô là gì?”
“Đường Ninh, cô đừng có nói bừa bãi trước mặt Thiệu Nguyên, đồ hèn hạ.” Khi Hoa Văn Phụng nghe tháy lời của Đường Ninh, bà ta đang bảo vệ mình, vì vậy mà bà ta điên cuồng hét lên với Đường Ninh: “Chỉ cần Hoa Văn Phụng còn sống được một ngày, tôi sẽ không công nhận cô là thành viên của Mặc gia.”
“Con có cần sự đồng ý của mẹ không?” Đường Ninh hỏi tới hỏi lui: “Hay là, lý do khiến mẹ cao hứng là bởi vì con đã nói một điều không nên nói?”
“Cô là đồ không có tự trọng!”
“Sự thật sẽ không bao giờ bị che giấu. Sự thật là thế nào, thế giới này có công lý của riêng nó.” Đường Ninh nói, nâng khẩu vị của mọi người lên cực điểm, rồi cô nói với Cha Mặc: “Cha, cha chỉ cần chăm sóc cho vợ của cha đi, theo tính toán, dựa theo tâm tư, bà ấy thật sự không phải đối thủ của con. Đường Ninh từ trước đến nay, nếu có người muốn giở trò với con, thì con cũng có thể cùng người ấy chơi một hai.”
“Mẹ ghét con hay nguyền rủa con cũng được, con sẽ không mắt một sợi lông, nhưng chỉ cần đừng cố gắng chống lại con!”
Nghe xong lời cảnh cáo của Đường Ninh, cha Mặc lập tức muốn bước tới và tát cho Đường Ninh một cái tát, tuy nhiên lúc này ông không thể làm được vì Đường Ninh đã có vệ sĩ bên cạnh.
“Hiện tại con đang mang thai, cũng không muốn gây gỏ, vì vậy con sẽ cố giữ thể diện cho hai người, nhưng nếu hai người không có ý định thu lại mà tiếp tục làm chuyện xấu xa, thì con chỉ có thể tiếp nhận rồi.”
“Mặc Đình nói gì?” Cha Mặc dường như không muốn nghe Đường Ninh nữa, ậm ừ hỏi.
“Cha có nghĩ rằng Đình vẫn muốn nói chuyện với cha?”
Cha Mặc im lặng vài giây rồi nhìn lên lầu, ông biết rằng Mặc Đình đang ở nhà, nhưng Đường Ninh đã nói, anh căn bản là không muốn nhìn thấy ông và Hoa Văn Phụng một chút nào.
Vì vậy, Cha Mặc buộc phải nuốt khẩu khí của ngày hôm nay xuống và chuẩn bị đưa Hoa Văn Phụng đi. Tuy nhiên, Hoa Văn Phụng thoát khỏi vòng tay của Cha Mặc và trực tiếp đến gần Đường Ninh và nói: “Ý của cô là, tức là muốn nói, thực ra tôi là giả, tôi hoàn toàn không phải mẹ của Mặc Đình.”
“Con đã nói cái gì sao?” Đường Ninh hỏi lại qua loa.
“Tôi nói cho cô biết, tiện nhân, tôi sẽ lầy ra bằng chứng để cô phải trả cái giá lớn vì hành động và lời nói hôm nay của cô.” Hoa Văn Phụng hai mắt đỏ hoe, xem ra bà ấy tức không nhẹ, đương nhiên chuyện này lại càng khiến Đường Ninh thêm nghi ngờ, nếu trong lòng không có quỷ thì sao phải phản ứng dữ dội như vậy?
“Con đợi chứng cứ của mẹ.”
/1589
|