Hoa Văn Phụng ồn ào muốn đi làm xét nghiệm ADN, nên mới sáng sớm đã kêu cha Mặc đến lấy mẫu xét nghiệm của Mặc Đình.
Đường Ninh lúc đó còn đang nghỉ ngơi, người ngang nhiên mở cửa lại là Bạch Lệ Hoa, hai người dường như chưa từng đơn độc nhìn thẳng mặt nhau như thế, không biết vì nguyên nhân gì, khi nhìn ánh mắt của Bạch Lệ Hoa, Cha Mặc luôn cảm thấy ánh mắt ấy rất phức tạp, khiến người ta phải nghi ngờ.
“Hôm qua hình như đã gặp cô rồi, cô là?”
*Tôi là người giúp việc mà Đường Ninh mời đến.” Bạch Lệ Hoa cúi đầu trả lời, sau đó liền xoay người đi.
“Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?” Cha Mặc tự nhiên hỏi.
“Không đâu.” Bạch Lệ Hoa đáp một cách dứt khoát, nếu có thể, bà cầu mong họ chưa từng gặp mặt nhau bao giờ.
“Vậy … cô có thể cho tôi một mẫu tóc của Mặc Đình được không?”
*Xin lỗi, không được.” Giọng điệu của Bạch Lệ Hoa trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Cha Mặc nhìn Bạch Lệ Hoa một cái, nghĩ rằng bà muốn vụ lợi nên móc tiền ra đưa cho Bạch Lệ Hoa: “Thế này đủ chưa?”
Bạch Lệ Hoa nhìn mớ tiền mặt trong tay cha Mặc, hai mắt lúc này chỉ có có hai chữ mỉa mai.
Dù cho sự việc đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng người đàn ông trước mặt, lại ngang nhiên không nhận người vợ chính thức của mình, gian dâm với một kẻ dối trá, xảo quyệt, mưu hại chính con trai và con dâu của mình. Mỗi khi nghĩ đến điều này, Bạch Lệ Hoa bắt giác mang theo đôi chút khinh bỉ: “Bây giờ xét nghiệm ADN, từ lâu đã có thể bị làm giả rồi. Nếu thật sự ông muốn chứng minh điều gì đó, phải cùng với anh Mặc đến viện giám định mới được. Về việc đơn phương… Ai sẽ tin điều đó chứ?”
*Ý của cô là gì?” Cha Mặc đột nhiên chau mày, “Lẽ nào, cô cho rằng vợ tôi sẽ làm một báo cáo giám định giả để lừa người sao?
“Tôi chỉ nói đến việc có khả năng xảy ra.”
“Quả nhiên là người của Đường Ninh, một lòng một dạ muốn giúp đỡ cô ấy.” Ngữ khí trở nên rất thô lỗ nhắm thẳng vào Hoa Văn Phụng: “Tại sao không tháo khẩu trang ra? Lẽ nào, cô giống như vở diễn đó, không có mặt mũi nhìn người khác? Cũng khó trách, vai diễn đó lòng dạ như rắn độc, cho nên những người bị cô ta giữ lại bên mình tát nhiên cũng chỉ là một loại thôi! “
“Chúng tôi đều là những kẻ xấu xa, độc ác. Chỉ có vợ của ông là người vô tội …” “Cô và tôi ai đúng ai sai, tự trong lòng đều hiểu rất rõ.” Cha Mặc tức giận nói: “Nếu như cô chỉ là một người giúp việc, vậy thì tránh ra cho, ít nhất, tôi vẫn là cha của Mặc Đình.”
Bạch Lệ Hoa không đáp lại một lời, vợ chồng nhiều năm như vậy, cuối cùng, cũng chỉ có cảnh tượng. như vậy, cho nên bà không muốn tiếp tục tranh cãi với cha Mặc nữa, dùng cằm ra hiệu cho vệ sĩ. Lúc này, không đuổi người đi, còn đợi đến khi nào nữa?
Vệ sĩ nhận được lệnh, lập tức tiền lên, ôm chặt cha Mặc, nhưng còn chưa ném ra khỏi nhà, đã nghe thấy giọng nói của Đường Ninh: “Dì Bạch, cho ông ấy đi.”
“Nhưng.
“Đưa cho ông ấy.” Đường Ninh chậm rãi đi tới ghế sô pha, giọng điệu vẫn giữ được bình tính, “Nếu như là cha ruột muốn, đương nhiên không thể không cho được.”
Hoa Văn Phụng đơn độc tự đi làm ADN, có chỗ nào đáng tin chứ? Bạch Lệ Hoa nghĩ trong lòng.
Nếu như bây giờ cho dù cô ấy tiết lộ danh tính, có lẽ Cha Mặc sẽ chỉ nói đỡ giúp người phụ nữ đó, cho nên không nên hy vọng quá nhiều vào Cha Mặc.
Vì vậy, ADN thực sự phải được thực hiện giám định, bởi vì cha Mặc nhất quyết và được sự đồng ý của Đường Ninh, cho nên Bạch Lệ Hoa phải đi vào phòng tắm, và một lúc sau, đưa bàn chải đánh răng cho cha Mặc.
Nếu như Hoa Văn Phụng thích làm ADN đến vậy, vậy thì để bà ta làm cho đủ!
Đường Ninh nhìn Bạch Lệ Hoa đưa mẫu xét nghiệm, chỉ đợi sau khi cha Mặc rời đi, cô ấy mới nói: “Dì Bạch, cô không đưa mẫu xét nghiệm không phải của Mặc Đình.”
“Cái tôi đưa là bàn chải đánh răng của tôi.” Bạch Lệ Hoa nói thẳng.
Đường Ninh nhìn chằm chằm Bạch Lệ Hoa không nói lời nào, nhưng … hiển nhiên, trong lòng không thể kìm nén nổi khen ngợi hành vi của Bạch Lệ Hoa.
“Có vẻ như sẽ có kịch hay để xem rồi…”
Mặc dù cha Mặc đã lấy lại mẫu xét nghiệm, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến những lời Bạch Lệ Hoa vừa rồi nói với ông ấy.
“Văn. Phụng, bà có biết người giúp việc của Đường Ninh nói gì với tôi không? Cô ấy nói cho dù chúng ta làm xét nghiệm ADN cũng không ai tin, bởi vì bây giờ công nghệ tiên tiền, ADN có thể làm giả.”
Đường Ninh lúc đó còn đang nghỉ ngơi, người ngang nhiên mở cửa lại là Bạch Lệ Hoa, hai người dường như chưa từng đơn độc nhìn thẳng mặt nhau như thế, không biết vì nguyên nhân gì, khi nhìn ánh mắt của Bạch Lệ Hoa, Cha Mặc luôn cảm thấy ánh mắt ấy rất phức tạp, khiến người ta phải nghi ngờ.
“Hôm qua hình như đã gặp cô rồi, cô là?”
*Tôi là người giúp việc mà Đường Ninh mời đến.” Bạch Lệ Hoa cúi đầu trả lời, sau đó liền xoay người đi.
“Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?” Cha Mặc tự nhiên hỏi.
“Không đâu.” Bạch Lệ Hoa đáp một cách dứt khoát, nếu có thể, bà cầu mong họ chưa từng gặp mặt nhau bao giờ.
“Vậy … cô có thể cho tôi một mẫu tóc của Mặc Đình được không?”
*Xin lỗi, không được.” Giọng điệu của Bạch Lệ Hoa trở nên lạnh lùng hơn nhiều.
Cha Mặc nhìn Bạch Lệ Hoa một cái, nghĩ rằng bà muốn vụ lợi nên móc tiền ra đưa cho Bạch Lệ Hoa: “Thế này đủ chưa?”
Bạch Lệ Hoa nhìn mớ tiền mặt trong tay cha Mặc, hai mắt lúc này chỉ có có hai chữ mỉa mai.
Dù cho sự việc đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng người đàn ông trước mặt, lại ngang nhiên không nhận người vợ chính thức của mình, gian dâm với một kẻ dối trá, xảo quyệt, mưu hại chính con trai và con dâu của mình. Mỗi khi nghĩ đến điều này, Bạch Lệ Hoa bắt giác mang theo đôi chút khinh bỉ: “Bây giờ xét nghiệm ADN, từ lâu đã có thể bị làm giả rồi. Nếu thật sự ông muốn chứng minh điều gì đó, phải cùng với anh Mặc đến viện giám định mới được. Về việc đơn phương… Ai sẽ tin điều đó chứ?”
*Ý của cô là gì?” Cha Mặc đột nhiên chau mày, “Lẽ nào, cô cho rằng vợ tôi sẽ làm một báo cáo giám định giả để lừa người sao?
“Tôi chỉ nói đến việc có khả năng xảy ra.”
“Quả nhiên là người của Đường Ninh, một lòng một dạ muốn giúp đỡ cô ấy.” Ngữ khí trở nên rất thô lỗ nhắm thẳng vào Hoa Văn Phụng: “Tại sao không tháo khẩu trang ra? Lẽ nào, cô giống như vở diễn đó, không có mặt mũi nhìn người khác? Cũng khó trách, vai diễn đó lòng dạ như rắn độc, cho nên những người bị cô ta giữ lại bên mình tát nhiên cũng chỉ là một loại thôi! “
“Chúng tôi đều là những kẻ xấu xa, độc ác. Chỉ có vợ của ông là người vô tội …” “Cô và tôi ai đúng ai sai, tự trong lòng đều hiểu rất rõ.” Cha Mặc tức giận nói: “Nếu như cô chỉ là một người giúp việc, vậy thì tránh ra cho, ít nhất, tôi vẫn là cha của Mặc Đình.”
Bạch Lệ Hoa không đáp lại một lời, vợ chồng nhiều năm như vậy, cuối cùng, cũng chỉ có cảnh tượng. như vậy, cho nên bà không muốn tiếp tục tranh cãi với cha Mặc nữa, dùng cằm ra hiệu cho vệ sĩ. Lúc này, không đuổi người đi, còn đợi đến khi nào nữa?
Vệ sĩ nhận được lệnh, lập tức tiền lên, ôm chặt cha Mặc, nhưng còn chưa ném ra khỏi nhà, đã nghe thấy giọng nói của Đường Ninh: “Dì Bạch, cho ông ấy đi.”
“Nhưng.
“Đưa cho ông ấy.” Đường Ninh chậm rãi đi tới ghế sô pha, giọng điệu vẫn giữ được bình tính, “Nếu như là cha ruột muốn, đương nhiên không thể không cho được.”
Hoa Văn Phụng đơn độc tự đi làm ADN, có chỗ nào đáng tin chứ? Bạch Lệ Hoa nghĩ trong lòng.
Nếu như bây giờ cho dù cô ấy tiết lộ danh tính, có lẽ Cha Mặc sẽ chỉ nói đỡ giúp người phụ nữ đó, cho nên không nên hy vọng quá nhiều vào Cha Mặc.
Vì vậy, ADN thực sự phải được thực hiện giám định, bởi vì cha Mặc nhất quyết và được sự đồng ý của Đường Ninh, cho nên Bạch Lệ Hoa phải đi vào phòng tắm, và một lúc sau, đưa bàn chải đánh răng cho cha Mặc.
Nếu như Hoa Văn Phụng thích làm ADN đến vậy, vậy thì để bà ta làm cho đủ!
Đường Ninh nhìn Bạch Lệ Hoa đưa mẫu xét nghiệm, chỉ đợi sau khi cha Mặc rời đi, cô ấy mới nói: “Dì Bạch, cô không đưa mẫu xét nghiệm không phải của Mặc Đình.”
“Cái tôi đưa là bàn chải đánh răng của tôi.” Bạch Lệ Hoa nói thẳng.
Đường Ninh nhìn chằm chằm Bạch Lệ Hoa không nói lời nào, nhưng … hiển nhiên, trong lòng không thể kìm nén nổi khen ngợi hành vi của Bạch Lệ Hoa.
“Có vẻ như sẽ có kịch hay để xem rồi…”
Mặc dù cha Mặc đã lấy lại mẫu xét nghiệm, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến những lời Bạch Lệ Hoa vừa rồi nói với ông ấy.
“Văn. Phụng, bà có biết người giúp việc của Đường Ninh nói gì với tôi không? Cô ấy nói cho dù chúng ta làm xét nghiệm ADN cũng không ai tin, bởi vì bây giờ công nghệ tiên tiền, ADN có thể làm giả.”
/1589
|