Thậm chí là ăn xin… cũng không đủ để hình dung khoảng cách giữa anh ta và đối phương…
Không, anh ta không thể chấp nhận…
Làm sao Đường Ninh có thể gả cho Mặc Đình?
Làm sao Đường Ninh, người mà anh ta không cần, lại có thể Đây không thể là sự thật, đây chắc chắn là một giấc mơ.
Mặc Đình vỗ về Đường Ninh xong, liền ngắng đầu nhìn Hàn Vũ Phàm, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng nhìn con mồi của mình, đôi môi căng mọng gợi cảm khẽ mắp máy: “Xem ra anh Hàn không quen lắm với các món ăn ở đây, nhỉ?”
Giọng nói trầm ấm mà chất phác, ảm đạm, khiến lòng người run lên…
Sống lưng Hàn Vũ Phàm lạnh toát, yết hầu chuyển động đầy căng thẳng, đặc biệt là sau khi nghe được lời nói lạnh như băng của Mặc Đình, anh ta trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, bộ dạng như chưa từng thấy thế giới, khiến những người phục vụ xung quanh có nhịn cười.
“Hai người… hai người từ từ dùng bữa, tôi… tôi đi trước…” Hàn Vũ Phàm muốn từ trên mặt đất đứng dậy, nhưng…
*Đi?” Mặc Đình uễ oải nâng mi lên, nghi hoặc lặp lại từ này: “Đi đâu?”
Nghe thấy giọng nói của Mặc Đình, người phục vụ ở cửa trực tiếp chặn lối ra. Hiển nhiên, từ khi Hàn Vũ Phàm bắt đầu bước vào, nếu muốn lại bước ra ngoài, không phải anh ta nói là được.
“Không phải anh Hàn muốn gặp tôi sao? Sao lại chưa nói được đôi lời đã muốn rời đi rồi?” Mặc Đình vừa tao nhã cắt miếng bít tết trước mặt, vừa ngước mắt liếc nhìn Hàn Vũ Phàm. Sau khi cắt đồ ăn xong, lại ân cần đặt đến trước mặt Đường Ninh.
Hàn Vũ Phàm ngồi trên mặt đất cả người run lên, bởi anh ta biết mình không thể chống lại Mặc Đình, đó giống như lấy trứng chọi đá vậy.
“Tôi… tôi có thể ra mặt thanh minh hộ Đường Ninh, làm rõ… là cô ấy không leo giường.” Hàn Vũ Phàm nghĩ rằng đây là kết quả mà Mặc Đình muốn, là mục đích chính Mặc Đình đồng ý gặp anh ta, nhưng Mặc Đình lại nhàn nhạt cong môi lên.
“Anh cho rằng Đường Ninh còn cần anh ra mặt tẫy trắng cho sao?” Mặc Đình dừng dao nĩa lại, ngước mắt lên nhìn Hàn Vũ Phàm: “Cô ấy không cần từ lâu rồi…”
“Có tôi ở đây, anh tính là cái gì?”
Hàn Vũ Phàm sững sờ, bởi vì anh ta đột nhiên không đoán được mục đích của Mặc Đình. Mặc Đình lại không vì để anh ta giúp Đường Ninh tẩy trắng nên mới sắp xếp gặp mặt, vây đó là vì điều gì?
Đơn giản là, chỉ muốn… sỉ nhục anh ta?
Hay là muốn xem anh ta lúc này đã thua hết tất cả, bộ dạng nhéch nhác thế nào?
“Mặc tổng… vậy… rốt cuộc anh muốn làm gì tôi?” Trong lòng Hàn Vũ Phàm rất căng thẳng, căng thẳng đến mức đối phương chỉ có ý hỏi, nhưng Hàn Vũ Phàm lại nghe thành ý uy hiếp. Anh ta chỉ cảm thấy lúc này lòng tự trọng đang bị Mặc Đình giẫm trên mặt đất một cách không thương tiếc, tùy ý giẫãm đạp.
“Cái này phải hỏi vợ tôi rồi…” Mặc Đình quay đầu lại, giao quyền chủ động cho Đường Ninh, giọng nói khác hẳn với khi nói cùng Hàn Vũ Phàm, cưng chiều và dịu dàng.
Hàn Vũ Phàm lập tức hiểu mục đích cuối cùng của Mặc Đình, anh ấy đang báo thù hộ Đường Ninh!
Hàn Vũ Phàm ngẳắng đầu nhìn Đường Ninh, nhìn người phụ nữ dường như không tranh với đời nhưng lại âm thầm trở thành người phụ nữ của ông lớn. Trong lòng dấy lên một tia trào phúng, nhưng cũng kèm theo sự lạnh lùng, dường như muốn nói đàn ông đều giống nhau, như Mặc Đình có địa vị, thân phận, muốn gì được nấy thế này, anh ấy có thể yêu thích cô bao lâu?
Đường Ninh hiểu sự chế nhạo trong đáy mắt Hàn Vũ Phàm, nhưng không quan tâm.
“Đường Ninh, cô đã biến tôi thành trò cười rồi. Cô còn muốn thế nào nữa? Cứ nói thẳng đi. Tôi thật không ngờ tâm cơ của cô lại sâu như vậy…”
“Anh có muốn biết tôi và Mặc Đình kết hôn ngày nào không?”
“Ngày 19 tháng 8.” Đường Ninh lạnh giọng ngắt lời Hàn Vũ Phàm.
Mà Hàn Vũ Phàm vừa nghe thấy điều này, liền giật mình, nhìn thẳng vào mắt Đường Ninh.
Ngày 19 tháng 8, đó là ngày anh ta vốn dự định kết hôn với Đường Ninh, cũng chính hôm đó, anh ta bỏ rơi Đường Ninh, ở cùng Mặc Vũ Nhu, và… còn để Đường Ninh làm người thay thế Mặc Vũ Nhu, thay Mặc Vũ Nhu đi catwalk trong Chương trình ngôi sao vương miện.
“Vậy tại sao cô… tại sao cô không mượn…”
“Mượn tay Mặc Đình để trả thù anh?” Đường Ninh hỏi ngược lại, trong lời nói có chút buồn cười: “Bởi vì tôi không muốn làm bẩn tay Mặc Đình.”
Nghe xong lời nói của Đường Ninh, một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng Hàn Vũ Phàm, nhanh chóng lan ra khắp cơ thẻ.
Chỉ cần Đường Ninh công khai mối quan hệ của cô ấy với Mặc Đình. Nhìn khắp toàn bộ giới giải trí, có ai dám không để Đường Ninh vào mắt? Tuy nhiên, Đường Ninh vẫn phải chịu bao hiểu lầm và giày vò từ anh ta, từng bước từng bước đi tới vị trí ngày hôm nay.
Cô ấy có thể dựa vào Mặc Đình…
Nhưng cô ấy không làm vậy, đây là vì sao?
“Vì vậy, cô thực sự không dựa vào bắt kỳ thủ đoạn bản thỉu nào để có được ngày hôm nay?”
“Không phải ai cũng như anh và Mặc Vũ Nhu. Hàn Vũ Phàm, ba năm trước, tôi có thể là siêu mẫu đứng đầu của Thịnh Kinh, ba năm sau, tôi vẫn có thể như vậy. Tôi sẽ chứng minh điều đó cho tất cả mọi người thấy, đương nhiên cũng bao gồm cả anh… “
Nghe được lời của Đường Ninh, Hàn Vũ Phàm đột nhiên cười lớn, cười đến mức bản thân cũng cảm thấy có chút giả dối: “Cô dám nói rằng những người biết chồng cô chính là Mặc Đình, sẽ không nễ tình cho cô chút mặt mũi?”
“Chỉ có anh biết…” Đường Ninh lãnh đạm nhìn Hàn Vũ Phàm nhắn mạnh: “Hiện tại chỉ có anh biết quan hệ của chúng tôi.”
Hàn Vũ Phàm kinh ngạc nhìn Đường Ninh, cuối cùng cúi đầu nhận thua: “Trên đời vẫn còn người như cô, bỏ qua tài nguyên tốt thế này không dùng, hóa ra vẫn có người như cô… haha…”
“Trên đời này, không phải mối quan hệ nào cũng là lợi dụng. Ví dụ như tôi đã từng đối xử với anh, từ nay về sau là với Mặc Đình, tôi có thể dựa vào chính năng lực của mình để có được tất cả mọi thứ tôi muốn, có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để trở lại vị trí cao lúc đầu, trước khi rơi xuống. Có thể với anh mà nói, tất cả những điều này là tài nguyên, nhưng đối với tôi, quan hệ giữa tôi và Mặc Đình không phải là quan hệ lợi dụng.
Điểm này, anh sẽ mãi mãi không hiểu được…”
Thời khắc này, Hàn Vũ Phàm chỉ cảm thấy tim đang chảy máu, anh ta đã từng có tắm chân tình của Đường Ninh, nhưng anh ta lại coi sự quan tâm chăm sóc đó là lợi ích, là điều kiện, là công cụ kinh doanh…
Hóa ra không có anh ta, Đường Ninh có thể sống tốt hơn, sống tuyệt vời hơn, thậm chí là…
Gả cho người mà ai cũng muốn gả.
Chủ tịch của công ty giải trí Hải Thụy. Anh ta có vật lộn, chật vật mười kiếp, cũng không thể đạt tới đỉnh cao của Mặc Đình.
Anh ta sao lại ngu ngốc, đần độn đến vậy, bị tiện nhân Mặc Vũ Nhu che mắt?
Nếu anh ta không phản bội Đường Ninh, có phải mọi chuyện sẽ khác không?
“Tôi từng nghĩ ra hàng nghìn hàng vạn cách để giày vò anh, nhưng… không ngờ Mặc Vũ Nhu lại dùng phương pháp độc ác nhất, Hàn Vũ Phàm, rốt cuộc anh đã không còn gì rồi.”
“Tôi không có yêu cầu nào khác, cũng không có hứng thú giãm lên một con chó rơi xuống nước. Tôi sẽ tiếp tục cuộc sống của mình vì anh chẳng là gì cả. Vậy nên, Hàn Vũ Phàm, hãy cút đi…” Đường Ninh ngắng đầu, ánh mắt lạnh lùng hơn trước: “Từ nay về sau đừng xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào ở Thịnh Kinh, càng đừng xuất hiện trước mặt của Đường Ninh tôi!”
Không, anh ta không thể chấp nhận…
Làm sao Đường Ninh có thể gả cho Mặc Đình?
Làm sao Đường Ninh, người mà anh ta không cần, lại có thể Đây không thể là sự thật, đây chắc chắn là một giấc mơ.
Mặc Đình vỗ về Đường Ninh xong, liền ngắng đầu nhìn Hàn Vũ Phàm, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng nhìn con mồi của mình, đôi môi căng mọng gợi cảm khẽ mắp máy: “Xem ra anh Hàn không quen lắm với các món ăn ở đây, nhỉ?”
Giọng nói trầm ấm mà chất phác, ảm đạm, khiến lòng người run lên…
Sống lưng Hàn Vũ Phàm lạnh toát, yết hầu chuyển động đầy căng thẳng, đặc biệt là sau khi nghe được lời nói lạnh như băng của Mặc Đình, anh ta trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, bộ dạng như chưa từng thấy thế giới, khiến những người phục vụ xung quanh có nhịn cười.
“Hai người… hai người từ từ dùng bữa, tôi… tôi đi trước…” Hàn Vũ Phàm muốn từ trên mặt đất đứng dậy, nhưng…
*Đi?” Mặc Đình uễ oải nâng mi lên, nghi hoặc lặp lại từ này: “Đi đâu?”
Nghe thấy giọng nói của Mặc Đình, người phục vụ ở cửa trực tiếp chặn lối ra. Hiển nhiên, từ khi Hàn Vũ Phàm bắt đầu bước vào, nếu muốn lại bước ra ngoài, không phải anh ta nói là được.
“Không phải anh Hàn muốn gặp tôi sao? Sao lại chưa nói được đôi lời đã muốn rời đi rồi?” Mặc Đình vừa tao nhã cắt miếng bít tết trước mặt, vừa ngước mắt liếc nhìn Hàn Vũ Phàm. Sau khi cắt đồ ăn xong, lại ân cần đặt đến trước mặt Đường Ninh.
Hàn Vũ Phàm ngồi trên mặt đất cả người run lên, bởi anh ta biết mình không thể chống lại Mặc Đình, đó giống như lấy trứng chọi đá vậy.
“Tôi… tôi có thể ra mặt thanh minh hộ Đường Ninh, làm rõ… là cô ấy không leo giường.” Hàn Vũ Phàm nghĩ rằng đây là kết quả mà Mặc Đình muốn, là mục đích chính Mặc Đình đồng ý gặp anh ta, nhưng Mặc Đình lại nhàn nhạt cong môi lên.
“Anh cho rằng Đường Ninh còn cần anh ra mặt tẫy trắng cho sao?” Mặc Đình dừng dao nĩa lại, ngước mắt lên nhìn Hàn Vũ Phàm: “Cô ấy không cần từ lâu rồi…”
“Có tôi ở đây, anh tính là cái gì?”
Hàn Vũ Phàm sững sờ, bởi vì anh ta đột nhiên không đoán được mục đích của Mặc Đình. Mặc Đình lại không vì để anh ta giúp Đường Ninh tẩy trắng nên mới sắp xếp gặp mặt, vây đó là vì điều gì?
Đơn giản là, chỉ muốn… sỉ nhục anh ta?
Hay là muốn xem anh ta lúc này đã thua hết tất cả, bộ dạng nhéch nhác thế nào?
“Mặc tổng… vậy… rốt cuộc anh muốn làm gì tôi?” Trong lòng Hàn Vũ Phàm rất căng thẳng, căng thẳng đến mức đối phương chỉ có ý hỏi, nhưng Hàn Vũ Phàm lại nghe thành ý uy hiếp. Anh ta chỉ cảm thấy lúc này lòng tự trọng đang bị Mặc Đình giẫm trên mặt đất một cách không thương tiếc, tùy ý giẫãm đạp.
“Cái này phải hỏi vợ tôi rồi…” Mặc Đình quay đầu lại, giao quyền chủ động cho Đường Ninh, giọng nói khác hẳn với khi nói cùng Hàn Vũ Phàm, cưng chiều và dịu dàng.
Hàn Vũ Phàm lập tức hiểu mục đích cuối cùng của Mặc Đình, anh ấy đang báo thù hộ Đường Ninh!
Hàn Vũ Phàm ngẳắng đầu nhìn Đường Ninh, nhìn người phụ nữ dường như không tranh với đời nhưng lại âm thầm trở thành người phụ nữ của ông lớn. Trong lòng dấy lên một tia trào phúng, nhưng cũng kèm theo sự lạnh lùng, dường như muốn nói đàn ông đều giống nhau, như Mặc Đình có địa vị, thân phận, muốn gì được nấy thế này, anh ấy có thể yêu thích cô bao lâu?
Đường Ninh hiểu sự chế nhạo trong đáy mắt Hàn Vũ Phàm, nhưng không quan tâm.
“Đường Ninh, cô đã biến tôi thành trò cười rồi. Cô còn muốn thế nào nữa? Cứ nói thẳng đi. Tôi thật không ngờ tâm cơ của cô lại sâu như vậy…”
“Anh có muốn biết tôi và Mặc Đình kết hôn ngày nào không?”
“Ngày 19 tháng 8.” Đường Ninh lạnh giọng ngắt lời Hàn Vũ Phàm.
Mà Hàn Vũ Phàm vừa nghe thấy điều này, liền giật mình, nhìn thẳng vào mắt Đường Ninh.
Ngày 19 tháng 8, đó là ngày anh ta vốn dự định kết hôn với Đường Ninh, cũng chính hôm đó, anh ta bỏ rơi Đường Ninh, ở cùng Mặc Vũ Nhu, và… còn để Đường Ninh làm người thay thế Mặc Vũ Nhu, thay Mặc Vũ Nhu đi catwalk trong Chương trình ngôi sao vương miện.
“Vậy tại sao cô… tại sao cô không mượn…”
“Mượn tay Mặc Đình để trả thù anh?” Đường Ninh hỏi ngược lại, trong lời nói có chút buồn cười: “Bởi vì tôi không muốn làm bẩn tay Mặc Đình.”
Nghe xong lời nói của Đường Ninh, một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng Hàn Vũ Phàm, nhanh chóng lan ra khắp cơ thẻ.
Chỉ cần Đường Ninh công khai mối quan hệ của cô ấy với Mặc Đình. Nhìn khắp toàn bộ giới giải trí, có ai dám không để Đường Ninh vào mắt? Tuy nhiên, Đường Ninh vẫn phải chịu bao hiểu lầm và giày vò từ anh ta, từng bước từng bước đi tới vị trí ngày hôm nay.
Cô ấy có thể dựa vào Mặc Đình…
Nhưng cô ấy không làm vậy, đây là vì sao?
“Vì vậy, cô thực sự không dựa vào bắt kỳ thủ đoạn bản thỉu nào để có được ngày hôm nay?”
“Không phải ai cũng như anh và Mặc Vũ Nhu. Hàn Vũ Phàm, ba năm trước, tôi có thể là siêu mẫu đứng đầu của Thịnh Kinh, ba năm sau, tôi vẫn có thể như vậy. Tôi sẽ chứng minh điều đó cho tất cả mọi người thấy, đương nhiên cũng bao gồm cả anh… “
Nghe được lời của Đường Ninh, Hàn Vũ Phàm đột nhiên cười lớn, cười đến mức bản thân cũng cảm thấy có chút giả dối: “Cô dám nói rằng những người biết chồng cô chính là Mặc Đình, sẽ không nễ tình cho cô chút mặt mũi?”
“Chỉ có anh biết…” Đường Ninh lãnh đạm nhìn Hàn Vũ Phàm nhắn mạnh: “Hiện tại chỉ có anh biết quan hệ của chúng tôi.”
Hàn Vũ Phàm kinh ngạc nhìn Đường Ninh, cuối cùng cúi đầu nhận thua: “Trên đời vẫn còn người như cô, bỏ qua tài nguyên tốt thế này không dùng, hóa ra vẫn có người như cô… haha…”
“Trên đời này, không phải mối quan hệ nào cũng là lợi dụng. Ví dụ như tôi đã từng đối xử với anh, từ nay về sau là với Mặc Đình, tôi có thể dựa vào chính năng lực của mình để có được tất cả mọi thứ tôi muốn, có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để trở lại vị trí cao lúc đầu, trước khi rơi xuống. Có thể với anh mà nói, tất cả những điều này là tài nguyên, nhưng đối với tôi, quan hệ giữa tôi và Mặc Đình không phải là quan hệ lợi dụng.
Điểm này, anh sẽ mãi mãi không hiểu được…”
Thời khắc này, Hàn Vũ Phàm chỉ cảm thấy tim đang chảy máu, anh ta đã từng có tắm chân tình của Đường Ninh, nhưng anh ta lại coi sự quan tâm chăm sóc đó là lợi ích, là điều kiện, là công cụ kinh doanh…
Hóa ra không có anh ta, Đường Ninh có thể sống tốt hơn, sống tuyệt vời hơn, thậm chí là…
Gả cho người mà ai cũng muốn gả.
Chủ tịch của công ty giải trí Hải Thụy. Anh ta có vật lộn, chật vật mười kiếp, cũng không thể đạt tới đỉnh cao của Mặc Đình.
Anh ta sao lại ngu ngốc, đần độn đến vậy, bị tiện nhân Mặc Vũ Nhu che mắt?
Nếu anh ta không phản bội Đường Ninh, có phải mọi chuyện sẽ khác không?
“Tôi từng nghĩ ra hàng nghìn hàng vạn cách để giày vò anh, nhưng… không ngờ Mặc Vũ Nhu lại dùng phương pháp độc ác nhất, Hàn Vũ Phàm, rốt cuộc anh đã không còn gì rồi.”
“Tôi không có yêu cầu nào khác, cũng không có hứng thú giãm lên một con chó rơi xuống nước. Tôi sẽ tiếp tục cuộc sống của mình vì anh chẳng là gì cả. Vậy nên, Hàn Vũ Phàm, hãy cút đi…” Đường Ninh ngắng đầu, ánh mắt lạnh lùng hơn trước: “Từ nay về sau đừng xuất hiện ở bất kỳ ngóc ngách nào ở Thịnh Kinh, càng đừng xuất hiện trước mặt của Đường Ninh tôi!”
/1589
|