“Phí lời với cô ta làm gì?” Bạch Lâm Lâm trực tiếp từ phía sau lướt qua người đại diện của mình, cắt ngang lời nói lịch sự của người đại diện, tiến vào chuyên viên trang điểm rồi dựa vào một chiếc gương trang điểm khác: “Chúng ta đã gặp qua… Chị gái tôi bảo tôi đến xin lỗi!
Khi Thảm Tinh Yên nhìn thấy Bạch Lâm Lâm, cô ấy mới nhớ ra là vì sao.
“Mang hoa đến.” Bạch Lâm Lâm thấy Thảm Tinh Yên không có bắt kỳ biểu hiện gì, liền tránh sang một bên, đưa tay về phía người đại diện.
Người đại diện lập tức đưa bó hoa giấu sau lưng cho Bạch Lâm Lâm, nhưng lại thấy Bạch Lâm Lâm sau khi cầm lấy hoa, trực tiếp ném lên người Thẩm Tinh Yên: “Tôi xin lỗi cô rồi nhé!”
E rằng chưa thấy ai có thái độ xin lỗi này, rõ ràng là đến kiếm chuyện.
Thẩm Tinh Yên nhìn những bông hoa rơi trên người cô, liền biết đối phương đang có ý đến kiếm chuyện, vì vậy cô ném hoa đi, nhẹ nhàng nói: “Tranh thủ trước lúc tôi chưa trong thăm dò và xác thực quả nhiên là Thẩm Tinh Yên đang ở trong, cô ta mở cửa và nói, “Cô Thẩm, xin chào, tôi tôi… tôi có thể làm phiền cô vài phút được không?”
Thẩm Tinh Yên không biết đây là người của Bạch Lâm Lâm, cô cũng không biết người đổ phân lên người cao chính là Bạch Lâm Lâm, vì vậy cô hỏi thẳng: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện là…”
“Phí lời với cô ta làm gì?” Bạch Lâm Lâm trực tiếp từ phía sau lướt qua người đại diện của mình, cắt ngang lời nói lịch sự của người đại diện, tiến vào chuyên viên trang điểm rồi dựa vào một chiếc gương trang điểm khác: “Chúng ta đã gặp qua… Chị gái tôi bảo tôi đến xin lỗi!
Khi Thảm Tinh Yên nhìn thấy Bạch Lâm Lâm, cô ấy mới nhớ ra là vì sao.
“Mang hoa đến.” Bạch Lâm Lâm thấy Thảm Tinh Yên không có bắt kỳ biểu hiện gì, liền tránh sang một bên, đưa tay về phía người đại diện.
Người đại diện lập tức đưa bó hoa giấu sau lưng cho Bạch Lâm Lâm, nhưng lại thấy Bạch Lâm Lâm sau khi cầm lấy hoa, trực tiếp ném lên người Thẩm Tinh Yên: “Tôi xin lỗi cô rồi nhé!”
E rằng chưa thấy ai có thái độ xin lỗi này, rõ ràng là đến kiếm chuyện.
Thẩm Tinh Yên nhìn những bông hoa rơi trên người cô, liền biết đối phương đang cố ý đến kiếm chuyện, vì vậy cô ném hoa đi, nhẹ nhàng nói: “Tranh thủ trước lúc tôi chưa ra tay, thì hãy tự biết mà đi đi.”
“Giận rồi sao?” Bạch Lâm Lâm cười nói: “Tôi còn tưởng rằng, cô có sức chịu đựng giỏi lắm chứ, còn không phải đi tố cáo với Mặc Đình, tôi chỉ mới nói vài câu là Đường Ninh già rồi, cô lại đem chuyện đó biến thành chuyện lớn như vậy?”
*Ói giời, có phải Đường Ninh không cho các cô nói cô ta già không? Nhưng đây là sự thật mà, đã sinh em bé rồi, lẽ nào vẫn có thể thành thiếu nữ sao.”
Sau khi nghe những lời này, Thẩm Tinh Yên liếc nhìn đối phương. Nhưng Bạch Lâm Lâm cũng không sợ, nói thẳng: “Không đấu qua tôi, lại đi tìm chị gái tôi, cô có biết xáu hổ không hả? Nếu có bản lĩnh, cô hãy đem những gì khổ nhục cô chịu, có thể đòi lại được cơ mà.”
“Tôi nói cho cô biết, tôi hôm nay đến, là để chửi Đường Ninh, tôi muốn xem xem, trình độ làm tay sai của cô đến đâu.”
Thẩm Tinh Yên kiên nhẫn, bởi vì đối phương có lai lịch rất đáng gờm, cô không muốn lợi dụng Hải Thụy, càng không muốn gây phiền phức An Tử Hạo.
Tuy nhiên, cô càng thờ ơ, không hành động gì, thì Bạch Lâm Lâm lại càng được đà lắn tới quá đáng.
Sự kiện sắp bắt đầu, nhưng cô ấy vẫn chưa trang điểm xong, Bạch Lâm Lâm càng gây thêm rắc rối.
Nếu nói về chai mặt, cô ấy thực sự không thể so sánh được với Bạch Lâm Lâm.
*Cô có biết ở ngoài, người ta gọi Đường Ninh là gì không?
Gọi cô ta là vỏ dưa hấu… bởi vì bụng cô ta có đường vân giống như quả dưa hấu đó!”
Thẩm Tinh Yên thực sự chịu không nồi, cô túm lấy ngực áo Bạch Lâm Lâm, nhưng Bạch Lâm Lâm không hề sợ hãi, nhìn Thẩm Tinh Yên chằm chằm: “Tôi chỉ muốn nói, Đường Ninh là một kẻ rẻ tiền…”
“Như vậy sao?”
“Đương nhiên!” Bạch Lâm Lâm trả lời quá nhanh, hoàn toàn không hề phát hiện, câu nói này lại không được phát ra từ miệng Thẩm Tinh Yên.
Người đại diện của Bạch Lâm Lâm xua tay khi nhìn thấy Đường Ninh xuất hiện, sắc mặt tái mét vì sợ hãi, trực tiếp trốn ở phía sau, không dám lên tiếng.
“Tôi là một tên rẻ tiền, sao tôi không biết nhỉ?” Đường Ninh thích thú hỏi lại đối phương.
Khi Thảm Tinh Yên nhìn thấy Bạch Lâm Lâm, cô ấy mới nhớ ra là vì sao.
“Mang hoa đến.” Bạch Lâm Lâm thấy Thảm Tinh Yên không có bắt kỳ biểu hiện gì, liền tránh sang một bên, đưa tay về phía người đại diện.
Người đại diện lập tức đưa bó hoa giấu sau lưng cho Bạch Lâm Lâm, nhưng lại thấy Bạch Lâm Lâm sau khi cầm lấy hoa, trực tiếp ném lên người Thẩm Tinh Yên: “Tôi xin lỗi cô rồi nhé!”
E rằng chưa thấy ai có thái độ xin lỗi này, rõ ràng là đến kiếm chuyện.
Thẩm Tinh Yên nhìn những bông hoa rơi trên người cô, liền biết đối phương đang có ý đến kiếm chuyện, vì vậy cô ném hoa đi, nhẹ nhàng nói: “Tranh thủ trước lúc tôi chưa trong thăm dò và xác thực quả nhiên là Thẩm Tinh Yên đang ở trong, cô ta mở cửa và nói, “Cô Thẩm, xin chào, tôi tôi… tôi có thể làm phiền cô vài phút được không?”
Thẩm Tinh Yên không biết đây là người của Bạch Lâm Lâm, cô cũng không biết người đổ phân lên người cao chính là Bạch Lâm Lâm, vì vậy cô hỏi thẳng: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện là…”
“Phí lời với cô ta làm gì?” Bạch Lâm Lâm trực tiếp từ phía sau lướt qua người đại diện của mình, cắt ngang lời nói lịch sự của người đại diện, tiến vào chuyên viên trang điểm rồi dựa vào một chiếc gương trang điểm khác: “Chúng ta đã gặp qua… Chị gái tôi bảo tôi đến xin lỗi!
Khi Thảm Tinh Yên nhìn thấy Bạch Lâm Lâm, cô ấy mới nhớ ra là vì sao.
“Mang hoa đến.” Bạch Lâm Lâm thấy Thảm Tinh Yên không có bắt kỳ biểu hiện gì, liền tránh sang một bên, đưa tay về phía người đại diện.
Người đại diện lập tức đưa bó hoa giấu sau lưng cho Bạch Lâm Lâm, nhưng lại thấy Bạch Lâm Lâm sau khi cầm lấy hoa, trực tiếp ném lên người Thẩm Tinh Yên: “Tôi xin lỗi cô rồi nhé!”
E rằng chưa thấy ai có thái độ xin lỗi này, rõ ràng là đến kiếm chuyện.
Thẩm Tinh Yên nhìn những bông hoa rơi trên người cô, liền biết đối phương đang cố ý đến kiếm chuyện, vì vậy cô ném hoa đi, nhẹ nhàng nói: “Tranh thủ trước lúc tôi chưa ra tay, thì hãy tự biết mà đi đi.”
“Giận rồi sao?” Bạch Lâm Lâm cười nói: “Tôi còn tưởng rằng, cô có sức chịu đựng giỏi lắm chứ, còn không phải đi tố cáo với Mặc Đình, tôi chỉ mới nói vài câu là Đường Ninh già rồi, cô lại đem chuyện đó biến thành chuyện lớn như vậy?”
*Ói giời, có phải Đường Ninh không cho các cô nói cô ta già không? Nhưng đây là sự thật mà, đã sinh em bé rồi, lẽ nào vẫn có thể thành thiếu nữ sao.”
Sau khi nghe những lời này, Thẩm Tinh Yên liếc nhìn đối phương. Nhưng Bạch Lâm Lâm cũng không sợ, nói thẳng: “Không đấu qua tôi, lại đi tìm chị gái tôi, cô có biết xáu hổ không hả? Nếu có bản lĩnh, cô hãy đem những gì khổ nhục cô chịu, có thể đòi lại được cơ mà.”
“Tôi nói cho cô biết, tôi hôm nay đến, là để chửi Đường Ninh, tôi muốn xem xem, trình độ làm tay sai của cô đến đâu.”
Thẩm Tinh Yên kiên nhẫn, bởi vì đối phương có lai lịch rất đáng gờm, cô không muốn lợi dụng Hải Thụy, càng không muốn gây phiền phức An Tử Hạo.
Tuy nhiên, cô càng thờ ơ, không hành động gì, thì Bạch Lâm Lâm lại càng được đà lắn tới quá đáng.
Sự kiện sắp bắt đầu, nhưng cô ấy vẫn chưa trang điểm xong, Bạch Lâm Lâm càng gây thêm rắc rối.
Nếu nói về chai mặt, cô ấy thực sự không thể so sánh được với Bạch Lâm Lâm.
*Cô có biết ở ngoài, người ta gọi Đường Ninh là gì không?
Gọi cô ta là vỏ dưa hấu… bởi vì bụng cô ta có đường vân giống như quả dưa hấu đó!”
Thẩm Tinh Yên thực sự chịu không nồi, cô túm lấy ngực áo Bạch Lâm Lâm, nhưng Bạch Lâm Lâm không hề sợ hãi, nhìn Thẩm Tinh Yên chằm chằm: “Tôi chỉ muốn nói, Đường Ninh là một kẻ rẻ tiền…”
“Như vậy sao?”
“Đương nhiên!” Bạch Lâm Lâm trả lời quá nhanh, hoàn toàn không hề phát hiện, câu nói này lại không được phát ra từ miệng Thẩm Tinh Yên.
Người đại diện của Bạch Lâm Lâm xua tay khi nhìn thấy Đường Ninh xuất hiện, sắc mặt tái mét vì sợ hãi, trực tiếp trốn ở phía sau, không dám lên tiếng.
“Tôi là một tên rẻ tiền, sao tôi không biết nhỉ?” Đường Ninh thích thú hỏi lại đối phương.
/1589
|