Đường Dạ Khê phòng bị lùi lại phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn anh hỏi: "Anh muốn làm gì? Chúng ta đã thỏa thuận là chỉ làm vợ chồng giả rồi!"
"Em nghĩ nhiều quá rồi." Cố Thời Mộ đi tới chỗ cô: "Em không cần cởi hết ra đâu, chỉ cần để lộ ra một chút là được.
Tôi muốn nhìn vết sẹo trên người em."
Đường Dạ Khê sững sờ: "Vết sẹo?"
"Đúng." Cố Thời Mộ nói: "Không phải em nói là trên người em đến giờ vẫn còn lưu lại vết sẹo do Đường Cẩm y và Ôn An An quất vào em sao? Để tôi xem bị thương đến mức nào, liệu có thể xóa bỏ được hay không."
Đường Dạ Khê: "...!Không cần đâu.
Nó nằm trên người, mặc quần áo rồi cũng không lộ ra ngoài, không cần phiền phức đâu."
Cố Thời Mộ khăng khăng: "Để tôi xem."
Anh là một người cầu toàn.
Chỉ cần nghĩ đến những vết sẹo để lại trên làn da xinh đẹp như vậy của Đường Dạ Khê, anh đã cảm thấy không chịu nổi.
Đường Dạ Khê nắm chặt lấy quần áo lắc đầu: "Thật sự không cần, thật sự..."
"Em không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ." Cố Thời Mộ nói: "Về sau lỡ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ bảo em dẫn tụi nó đi biển chơi thì làm sao đây? Em có thể xác định vết sẹo trên người em dù có mặc áo tắm cũng không lộ ra được không? Hoặc là, cả đời này em cũng không dẫn Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi biển chơi, cả đời cũng không mặc đồ tắm? Lỡ như có điều gì khác ngoài ý muốn, để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ nhìn thấy vết sẹo trên người thì làm sao đây? Liệu tụi nó có đau lòng, buồn bã không?"
"Tôi..." Đường Dạ Khê do dự một lát, cắn môi: "Tôi hiểu rồi...!Tôi đi tắm trước..."
Nhanh như vậy đã thuyết phục được, Cố Thời Mộ rất hài lòng: "Đi đi."
Đường Dạ Khê đi tắm, sấy khô tóc, thay đồ ngủ rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Cố Thời Mộ cũng đi tắm, thay áo choàng, đang dựa vào giường gõ máy tính.
Thấy cô từ phòng tắm bước ra, anh đóng máy tính lại, để sang một bên rồi nhìn thẳng vào cô.
Khuôn mặt của Đường Dạ Khê nóng lên một cách khó hiểu.
Cô từng bước đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Cố Thời Mộ, quay lưng lại, cởi áo ngủ ra một nửa, để lộ một nửa bờ vai.
Trên làn da tuyết trắng, quả nhiên có hàng chục vết sẹo nằm rải rác, có sâu có nông.
Vết sẹo rất dễ khiến cho người ta liên tưởng tới những từ như xấu xí.
Tuy nhiên, hơn chục vết sẹo nằm rải rác trên làn da bóng nhờn của Đường Dạ Khê lại không hề phá hủy làn da xinh đẹp của cô một chút nào.
Sống lưng của cô thật đẹp.
Ngoại trừ những vết thương ngoài da thịt, những phần da còn lại đều tinh tế trắng nõn, đường nét trên sống lưng uyển chuyển, mảnh mai, xương bướm xinh đẹp như con bướm đang sải cánh, khiến người ta tơ tưởng.
Hô hấp của Cố Thời Mộ trở nên nhanh hơn, đột nhiên anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng hơi cao.
Mãi mà không nghe thấy phía sau có động tĩnh gì, Đường Dạ Khê cắn môi dưới hỏi: "Có thể xóa được không?"
Cố Thời Mộ định thần lại, bình tĩnh nói: "Vết sâu thì khó nói, nhưng mấy vết nông chắc sẽ xóa được.
Em trai thứ hai của tôi là sinh viên khoa Y.
Nó có thành lập một công ty dược phẩm, sản xuất ra rất nhiều thứ tốt.
Lát nữa tôi sẽ bảo nó nghĩ cách để xóa hết mấy vết sâu luôn."
"Không cần phiền phức như vậy." Đường Dạ Khê nói: "Vết sâu không nhiều lắm, chỉ có mấy vết thôi, có thể xóa được mấy vết nông là đã tốt lắm rồi...!Thật ra tôi cũng đã bôi thuốc mỡ xóa sẹo rồi, nhưng mà không hiệu quả cho lắm.
Sau đó tôi cũng chẳng quan tâm nữa, dù sao thì mặc quần áo vào rồi cũng không nhìn thấy được."
"Tác dụng của thuốc mỡ trị sẹo thông thường đương nhiên rất bình thường." Cố Thời Mộ nói: "Trong tay em hai có rất nhiều thứ tốt, chắc chắn nó có cách.
Tôi sẽ bảo nó nghĩ cách."
Đường Dạ Khê: "...!Như vậy không tốt lắm nhỉ?"
“Không có gì không tốt cả." Cố Thời Mộ nói: “Mỗi khi nó gặp chuyện không thể giải quyết được thì cũng đều ném cho tôi, bảo tôi nghĩ cách cho nó."
Đường Dạ Khê: "...!Tình cảm của hai người thật tốt."
Cố Thời Mộ bật cười: "Về sau tình cảm giữa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chắc chắn cũng sẽ tốt như vậy."
Đường Dạ Khê: "...!Chắc là không hẳn đâu."
"Ừ." Cố Thời Mộ nói: "Vậy thì cứ bảo bọn trẻ mỗi khi gặp chuyện không giải quyết được thì ném cho tôi, tôi sẽ tìm cách giải quyết cho tụi nó."
Đường Dạ Khê: "..."
Cô thực sự không biết phải trả lời như thế nào.
Cô đang vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì đó, đầu ngón tay của Cố Thời Mộ đột nhiên đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo một vết sẹo.
Đường Dạ Khê chấn động tinh thần, tóc tai cũng sắp dựng đứng, đột ngột quấn bộ đồ ngủ lại, hai má ửng hồng nói: "Anh, anh làm gì vậy?"
“Thử độ sâu của vết sẹo.” Cố Thời Mộ bình tĩnh nói: “Lát nữa tôi còn phải miêu tả lại cho em hai, để nó biết rõ còn nghĩ cách cho em."
Thực ra anh cũng không biết mình bị làm sao, đầu ngón tay cứ rơi xuống vết sẹo trên lưng cô như bị mê hoặc.
Ngay lúc đó, anh đột nhiên có một cảm giác...!xót xa lạ thường.
Cô gái nhỏ này thật sự rất đáng thương.
Đáng lẽ cô phải lớn lên dưới sự che chở của bố mẹ, trong cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng vì sự tính toán của Đường Linh Lung, cô đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở từ khi còn nhỏ.
Đáng lẽ cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng cao quý hơn cả Đường Cẩm Y và Ôn An An, nhưng lại bị Đường Cẩm Y và Ôn An An giẫm nát dưới chân, bị đánh đến nỗi thương tích đầy người.
Điều hiếm thấy là cô không hề tủi thân dằn vặt hay căm ghét thế tục vì quá khứ bị hành hạ.
Cô rất trong sáng, thông suốt và rộng lượng.
Cho đến nay, anh vẫn chưa nhìn ra được khuyết điểm nào ở cô.
Trước đây, anh chỉ thích công việc và không thích chung đụng với các cô gái, vì anh cảm thấy phụ nữ quá già mồm, quá phiền phức, chẳng có ích gì ngoài việc gây thêm rắc rối cho anh.
Nhưng kể từ khi gặp Đường Dạ Khê, anh đã có một cái nhìn mới về phụ nữ.
Không phải tất cả phụ nữ đều già mồm và phiền phức khiến người ta chán ghét, vẫn có những cô gái như Đường Dạ Khê, khiến người ta cảm thấy tươi sáng, cảm thấy vui vẻ và thoải mái, khiến người ta không nhịn được mà muốn đến gần cô, làm quen với cô, quan sát cô nhiều hơn, xem cô còn có điều gì làm người khác bất ngờ.
“Tôi đi xem Tiểu Sơ và Tiểu Thứ!” Lý do của Cố Thời Mộ rất đường hoàng, Đường Dạ Khê cũng không tiện chỉ trích anh điều gì, nhưng cô cảm thấy toàn thân khó chịu, tự tìm một lý do cho mình rồi quay đầu lại chạy về phía cửa phòng.
Cố Thời Mộ cười khẽ sau lưng cô: "Cô mặc cái này để đi tìm Tiểu Sơ và Tiểu Thứ à?"
Đường Dạ Khê: "..."
Cô vẫn đang mặc đồ ngủ!
Cô đột ngột dừng bước chân lại, nắm lấy đường viền cổ của bộ đồ ngủ, khuôn mặt vốn đã ửng hồng của cô giờ lập tức đỏ bừng.
Cố Thời Mộ nói: "Để tôi đi được rồi."
Anh đi ngang qua Đường Dạ Khê, mở cửa rồi quay lại nhìn cô.
Nhìn thấy hai gò má ửng đỏ, kiều diễm và ướt át của cô, anh không khỏi bật cười: "Lưng của em rất đẹp, xinh đẹp cực kỳ, đường nét rất uyển chuyển.
Sau khi xóa sẹo, em có thể thử một bộ đồ hở lưng, đặc biệt là váy dạ hội hở lưng, nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc đấy."
Đường Dạ Khê: "..."
Cô cảm thấy mình đã bị gạ gẫm, nhưng vẻ mặt của Cố Thời Mộ rất thản nhiên, như thể đang nói điều gì đó rất đứng đắn, đưa ra lời khuyên xác đáng cho cô vậy, khiến cô không kìm được mà hoài nghi mình đang quá hẹp hòi, quá nhạy cảm, quá làm lớn chuyện.
Cố Thời Mộ lại bật cười, ánh mắt đầy hàm ý đảo quanh khuôn mặt cô một lúc lâu rồi quay người đi ra ngoài..
/382
|