Ôn Minh Viễn không nói nên lời cảm giác ở trong lòng.
Giúp cô ta?
Bảo ông giúp như thế nào đây?
Bắt Ôn Huyền An lấy cô ta ư?
Ôn Huyền An sẽ không nghe lời ông.
Ông có thể làm gì được?
Cô ta tự cho mình là thông minh, tưởng rằng mình sẽ tìm được một con đường phú quý tốt nhất nhưng lại không biết rằng cô ta đã đi một nước cờ rất tệ.
Ôn An An cho rằng nếu quan hệ với Ôn Huyền An thì anh ta sẽ lấy cô ta, như vậy cô ta sẽ tiếp tục là người nhà họ Ôn, cô ta quá ngây thơ rồi.
Mọi chuyện trên đời này không phải đều như ý muốn của cô ta.
Cô ta đã mất đi sự trong sạch của mình, mất đi sự ủng hộ và sự tin tưởng cũng như tình yêu thương của nhà chú ba nhưng lại chẳng được gì cả.
Ông lặng lẽ thở dài, đẩy Ôn An An ra: “Bố không giúp được gì cho con.”
“Không, bố, sao bố lại không giúp con được chứ?” Ôn An An vừa khóc vừa nói: “Anh Huyền An đã cướp đi sự trong sạch của con.
Bố, bố phải nói chuyện với chú thím ba về cuộc hôn nhân của con với anh Huyền An, bắt anh ấy cưới con.”
“Ôn An An, cô đừng mơ tưởng.” Ôn Huyền An gào lên: “Tôi sẽ không lấy cô, ngoại trừ Khanh Khanh ra thì tôi sẽ không lấy ai hết.
Cô hãy từ bỏ suy nghĩ đó đi.”
“Bố, bố!” Ôn An An nắm lấy cánh tay Ôn Minh Viễn khóc lóc cầu xin: “Bố, bố hãy thay con nói một câu đi.
Sự trong sạch của con đã cho anh Huyền An rồi, con không còn mặt mũi nào nữa, nhất định anh Huyền An phải chịu trách nhiệm với con.”
“Ôn An An, mày đừng nằm mơ.” An Vũ Mộng đi tới nắm lấy tay Thịnh Vũ Khanh: “Tao chỉ nhận Khanh Khanh làm con dâu mà thôi.
Loại đê tiện như mày còn không xứng xách giày cho tao, lại còn muốn gả cho con trai tao ư? Sao mày không thử đi soi gương xem mình là ai, có thân phận gì, là cái thá gì mà có thể xứng với con trai tao chứ?”
Thịnh Vũ Khanh xuất thân trong một gia đình giàu có, là cô cả của nhà họ Thịnh, rất xứng đôi vừa lứa với con trai của bà ta, còn Ôn An An là cái thá gì chứ?
Hoàn cảnh của nhà họ Thái cũng không tệ nhưng không thể so với nhà họ Thịnh được.
Hơn nữa, Thái Học Minh là một kẻ vô dụng, mọi việc đều phụ thuộc vào người vợ sau.
Người vợ ấy không hề liên quan gì đến Ôn An An, sau này Ôn An An trở về nhà họ Thái cũng chẳng là gì, đến lúc cưới thì nhà họ Thái cũng sẽ không cho cô ta cái gì cả.
Hai đứa con trai của bà ta không giỏi bằng con trai của Đường Thủy Tinh, nhưng vợ chưa cưới mà con trai út của bà ta tìm được khiến bà ta rất hài lòng.
Hoàn cảnh gia đình của Thịnh Vũ Khanh rất nổi tiếng ở Ôn Thành, cho dù sánh đôi với Ôn Huyền Dương cũng còn xứng, thế mà lại bị con trai của bà ta theo đuổi giành được.
Ngoài miệng bà ta chưa từng nói gì nhưng trong lòng lại rất tự hào.
Nhưng bây giờ, Ôn An An lại muốn phá hỏng hôn nhân giữa con trai bà ta và Thịnh Vũ Khanh thì làm sao bà ta có thể đồng ý chứ?
Bà ta chỉ nhận Thịnh Vũ Khanh làm con dâu, có chết bà ta cũng sẽ không để Ôn An An vu cáo con trai mình.
Thịnh Vũ Khanh né tránh bàn tay của An Vũ Mộng, lạnh lùng nói: “Cô à, vừa rồi cháu đã nói rất rõ ràng rồi, cháu muốn hủy hôn ước với Ôn Huyền An, cháu sẽ không lấy anh ta đâu.”
Ánh mắt của cô ấy lướt qua khuôn mặt của ba người nhà họ Ôn: “Chú, cô, Ôn Huyền An, sau này chuyện của nhà cô chú không liên quan gì đến cháu nữa.
Mọi người muốn yêu ai lấy ai thì cứ việc, cháu và Ôn Huyền An đã chia tay nên không cần lấy cháu ra làm lá chắn nữa.
Mọi người cứ làm việc đi, cháu phải về nhà đây.
Ôn Huyền An…”
Cô ấy lạnh lùng nhìn Ôn Huyền An nói: “Chúng ta một dao cắt đứt quan hệ, sau này anh đừng tới tìm tôi nữa.
Tôi ghét anh, tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
“Không, Khanh Khanh, xin em đừng như vậy.” Ôn Huyền An đau lòng nhìn Thịnh Vũ Khanh, nước mắt chảy dài: “Khanh Khanh, anh không phải cố ý phản bội em đâu, anh bị Ôn An An tính kế...!Khanh Khanh, anh không hiểu.
Anh không phải cố ý phản bội em, tại sao em lại tuyệt tình với anh như vậy? Chẳng lẽ mối quan hệ của hai ta lại mong manh dễ vỡ như vậy sao? Tại sao em lại có thể cắt đứt quan hệ một cách dễ dàng như vậy chứ? Trong lòng em, tình cảm trong nhiều năm của chúng ta không là gì cả à?”
“Đúng, tôi tin anh.
Tôi tin anh không phải cố ý phản bội tôi mà là bị Ôn An An tính kế.” Thịnh Vũ Khanh nhìn anh ta rồi lẳng lặng nói: “Vậy thì, để tôi nói cho anh biết vì sao tôi chia tay với anh.”
“Tại sao?” Ôn Huyền An đau lòng nói: “Khanh Khanh, em biết rõ là mặc dù anh đã chạm vào Ôn An An nhưng trong lòng anh chỉ có một mình em, em hãy coi như anh bị chó cắn đi.
Anh biết anh sai rồi, anh đã khiến em tức giận.
Em hãy đánh anh, mắng anh, trừng phạt anh, anh đều nhận, tại sao em phải chia tay với anh?”
“Bởi vì tôi quá thất vọng về anh.” Thịnh Vũ Khanh nhìn anh ta bằng ánh mắt trong veo không hề gợn sóng nói: “Ôn Huyền An, Ôn An An cứ luôn miệng gọi anh là anh họ, cô ta có bốn người anh họ mà anh lại không phải là người xuất sắc nhất, nhưng anh có biết vì sao Ôn An An lại cứ muốn lựa chọn anh không?”
Ôn Huyền An sững sờ: “Bởi vì...!trước khi chuyện này xảy ra, anh và Ôn An An có tình cảm tốt nhất, nhưng bây giờ đã không còn nữa, bây giờ anh rất ghét cô ta.
Anh xin hứa với em rằng sau này sẽ coi như không quen biết cô ta, sẽ không dính dáng gì đến cô ta nữa.”
“Bởi vì anh và Ôn An An có tình cảm tốt nhất ư?” Thịnh Vũ Khanh cười nhạt: “Không, Ôn Huyền An, anh sai rồi! Cô ta chọn anh không phải vì tình cảm của hai người tốt nhất mà bởi vì anh là đồ ngu ngốc nhất!”
“Khanh Khanh, em… em nói cái gì?” Ôn Huyền An đỏ bừng mặt.
“Tôi nói, sở dĩ Ôn An An chọn anh là vì trong bốn anh em của anh, anh là người ngu ngốc nhất!” Thịnh Vũ Khanh lạnh lùng nhìn anh ta: “Ôn An An là con gái nhà họ Thái, còn Đường Dạ Khê mới là con gái ruột của bác Ôn.
Năm đó Đường Linh Lung đã làm những chuyện khiến người khác vô cùng tức giận là tráo đổi con gái ruột của bà ta thành con gái của bác Ôn để con gái của bà ta được đến nhà họ Ôn hưởng vinh hoa phú quý.
Bây giờ sự thật đã rõ ràng, Ôn An An nên trả lại vị trí con gái nhà họ Ôn cho Đường Dạ Khê và rời khỏi nhà họ Ôn, đây mới chính là lẽ tự nhiên, hợp với đạo làm người, anh không nên nhảy ra dẫn Ôn An An về nhà của anh.
Anh không phân biệt trắng đen, không rõ đúng sai lại ngu ngốc hồ đồ thì làm sao tôi dám giao tương lai của mình vào trong tay loại đàn ông như anh chứ?”
Cô ấy tự hỏi và tự trả lời: “Tôi không dám!”
Cô ấy thất vọng nhìn Ôn Huyền An nói: “Ôn Huyền An, anh đã khiến tôi quá thất vọng rồi.
Anh không phải người đàn ông mà trong lòng tôi ao ước.
Người đàn ông mà tôi ao ước phải là người đội trời đạp đất, phân rõ đúng sai chứ không giống như anh không biết phân biệt tốt xấu, hồ đồ ngu xuẩn.
Người đàn ông giống như anh không thể khiến tôi yêu tôi quý được.
Trước kia… tôi đã nhìn nhầm anh rồi.”
Ôn Huyền An đã kiên trì theo đuổi cô ấy trong một thời gian dài, cô ấy mới rung động và trở thành bạn gái của anh ta, lại cùng anh ta đính hôn và trở thành vợ chồng chưa cưới.
Ôn Huyền An đã khiến cô ấy cảm động bằng sự chân thành và si tình của mình.
Thịnh Vũ Khanh cảm thấy Ôn Huyền An có thể thích cô ấy lâu như vậy, một lòng một dạ yêu cô ấy thì thật là hiếm có.
Cô ấy rung động với Ôn Huyền An, lại nhìn anh ta qua tấm kính lọc nên cảm thấy anh ta là người đàn ông tốt nhất, sau này nếu lấy anh ta thì chắc chắn cô ấy sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng bây giờ, cô ấy đã chợt hiểu rõ.
Dù Ôn Huyền An có thích cô ấy nhiều đến đâu thì cũng vô ích.
Anh ta ngu ngốc, anh ta hồ đồ, quan điểm cuộc sống của họ không hợp nhau.
Nếu sau này họ kết hôn, gặp chuyện bất đồng quan điểm thì sẽ cãi nhau không biết bao lần, tức giận không biết bao nhiêu lần.
Ví dụ như chuyện xảy ra hôm nay, nếu cô ấy biết thì sẽ không bao giờ đồng ý đưa Ôn An An về nhà.
Nhưng nếu cô ấy không đồng ý, nhất định Ôn Huyền An sẽ cảm thấy cô ấy lạnh lùng bạc tình.
Anh ta cảm thấy Ôn An An đáng thương như vậy mà cô ấy vẫn không chịu ra tay giúp đỡ thì thật vô tình.
Ngay cả khi cuối cùng cô ấy thuyết phục được Ôn Huyền An thì anh ta cũng sẽ cảm thấy không thoải mái và sẽ có định kiến với cô ấy.
Đây không phải là người đàn ông và cuộc hôn nhân mà cô ấy muốn.
Một người đàn ông ngu ngốc như vậy, cô ấy không cần..
/382
|