Nói xong một tràng dài, cô ấy lùi về sau vài bước, hơi hơi cúi người với những người đang ngồi trong phòng, nói: "Xin lỗi đã làm phiền, từ nay về sau, người trên cầu người dưới đường, Thịnh Vũ Khanh cháu và nhà họ Thịnh chính thức không còn quan hệ gì với Ôn Huyền An và nhà họ Ôn, tạm biệt!"
Dứt lời, cô ấy xoay người đi thẳng ra phía cửa.
Ôn Huyền An vô thức đuổi theo: "Khanh Khanh, em nghe anh giải thích đã, Khanh Khanh..."
“Không cần giải thích!” Thịnh Vũ Khanh dừng bước chân, quay đầu lại nhìn thẳng anh ta, nói tiếp: "Dù anh có nói hay đến đâu thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật anh là loại người hồ đồ ngu xuẩn.
Tôi đã nói rồi, người đàn ông của Thịnh Vũ Khanh tôi phải là người có đầu óc sáng suốt hơn cả, tinh thần bất khuất, đầu đội trời chân đạp đất, anh không phải kiểu đàn ông mà tôi muốn tìm cho mình...!Ôn Huyền An, chúng ta đến với nhau trong vui vẻ thì lúc rời đi cũng nên vui vẻ như vậy, xin anh đừng dây dưa mãi làm gì, tôi không muốn phải làm đến bước xé nát mặt mũi anh trước mặt mọi người đâu! Nếu tôi bước đi, thì anh phải dừng bước!"
Cô ấy xoay người, không lưu luyến mà bước nhanh rời khỏi căn nhà này.
Ôn Huyền An muốn đuổi theo, nhưng lòng tự trọng trời đánh của anh ta đã khiến anh ta đứng bất động một chỗ.
Anh ta ngây ngốc nhìn bước chân rời đi vội vã của Thịnh Vũ Khanh, cô ấy thậm chí còn không thèm ngoảnh đầu lại nhìn anh ta lấy một cái.
Anh ta đứng trơ nhìn bóng dáng Thịnh Vũ Khanh đang khuất dần khỏi tầm mắt, ánh mắt anh ta càng lúc càng trở nên mờ mịt, trái tim lúc này đau như bị dao cứa.
Anh ta hồ đồ?
Anh ta ngu xuẩn?
Anh ta không phải một người đàn ông bất khuất, đội trời đạp đất hay sao?
Và cả mẹ anh ta nữa...!
Mẹ anh ta đưa Ôn An An về nhà không phải vì thấy Ôn An An đáng thương, cũng không phải vì muốn cho cô ta một chỗ ăn chỗ ở, mà là để kích thích bác dâu cả, khiến chi trưởng không được sống yên bình?
Anh ta chậm rãi di chuyển cơ thể cứng đờ của mình, chuyển mục tiêu, nhìn chằm chằm về phía An Vũ Mộng.
Thấy sắc mặt con trai trắng bệch, ánh mắt dại ra, đứng như người mất hồn một chỗ khiến An Vũ Mộng đau lòng không chịu được, bà ta vội vã bước đến chỗ con trai, ôm vai anh ta rồi buông lời an ủi: "Huyền An, trên đời này còn nhiều cô gái khác tốt đẹp hơn nhiều, con còn trẻ, tương lai con chắc chắn sẽ gặp được một người tốt hơn phù hợp với con!"
Trước giờ, bà ta cực kỳ hài lòng về gia thế của Thịnh Vũ Khanh, nhưng ngày hôm nay, Thịnh Vũ Khanh lại chẳng nể nang gì mà đứng trước mặt bà ta nói ra những lời đó.
Bà ta cũng chẳng dám rước một đứa con dâu như vậy vào nhà.
Chưa kể, giờ bà ta đã bị Thịnh Vũ Khanh đoán trúng tâm tư giấu kín trong lòng suốt bao lâu nay, sau này khéo chỉ cần nhìn thấy Thịnh Vũ Khanh thôi là bà ta sẽ cảm thấy khó xử không chịu nổi rồi, nếu giờ Thịnh Vũ Khanh thật sự bước chân vào cửa lớn nhà họ Ôn thì bà ta còn mặt mũi gì nữa chứ?
Điều kiện của Thịnh Vũ Khanh đúng là rất tốt, nhưng ở cái đất Ôn Thành này có phải chỉ mỗi Thịnh Vũ Khanh là cô gái có điều kiện tốt đâu.
Mà điều kiện, thân phận của con trai bà ta cũng đâu có kém, sau này nhất định sẽ tìm được một đứa khác tốt hơn!
“Thế nào gọi là tốt hơn hả?" Ôn Huyền An cười trông thảm hại hết sức: "Mẹ, con đã thích Khanh Khanh suốt bảy năm rồi, phải theo đuổi rất lâu cô ấy mới chịu nhận lời làm bạn gái con đấy! Mấy cô gái trẻ đẹp ngoài xã hội con gặp chưa đủ nhiều hay sao? Mẹ hiểu không, người khiến con rung động chỉ có mình Khanh Khanh thôi, người con thích cũng chỉ có Khanh Khanh thôi! Mẹ à, mẹ có hiểu thế nào là đã đi bốn biển rồi ta còn màng gì nước, đã thấy Vu Sơn rồi ta còn màng gì đến mây không? Với con mà nói, Khanh Khanh chính là người tốt nhất rồi, vậy thì mẹ kêu con phải đi đâu tìm người tốt hơn được nữa?"
Anh ta đau đớn nở nụ cười nhìn về phía Ôn An An: "Ôn An An, cô có xứng đáng với lòng tốt của tôi không? Cô xảy ra chuyện, bố mẹ cô, các anh của cô, và cả anh năm, anh sáu, anh bảy, có ai chịu đứng ra nói lời bênh vực cô hay chưa? Hay chỉ có mình tôi?"
Anh ta vỗ ngực, đau khổ nói: "Chỉ có tôi là thật lòng suy nghĩ cho cô, đau lòng cho cảnh ngộ éo le của cô, muốn dang tay che chở bảo vệ cô, muốn cuộc sống của cô tốt hơn một chút, nhưng còn cô thì sao? Cô tính kế tôi, hại tôi bị người phụ nữ mà tôi yêu nhất chửi tôi ngu, chửi tôi không biết phân biệt trắng đen, thậm chí cô ấy còn nói thẳng rằng không dám phó thác cuộc đời mình cho một người như tôi! Ôn An An, tôi đối đãi tử tế đàng hoàng với cô, nhưng cô lại sẵn lòng hại tôi thảm thế này? Cô còn lương tâm không hả? Hay lương tâm của cô bị chó tha đi rồi?"
Ôn An An vừa khóc lóc vừa nói: "Anh Huyền An, anh tin em đi, em thật sự không cố ý đâu mà! Là do anh uống say, sau đó..."
“Mày nói láo!" An Vũ Mộng đột nhiên tiến lên, một tay bà ta túm lấy quần áo cô ta, còn một tay kia thì tát thẳng vào mặt Ôn An An một cái: "Loại gái lươn lẹo giả tạo này! Tao và Huyền An toàn tâm toàn ý giúp đỡ mày, nhưng mày lại nhẫn tâm quay đầu cắn ngược lại bọn tao, loại người lòng lang dạ sói như mày còn khốn nạn hơn thứ súc sinh nữa kìa! Tao chỉ hận tại sao lại không thấy rõ gương mặt giả tạo của mày từ trước, cứ nghĩ mày là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nên mới dại dột dẫn sói về nhà thế này, để loại khốn nạn như mày hại đời Huyền An! Loại gái rẻ mạt như mày mà cũng đòi gả cho Huyền An nhà tao sao? Tốt nhất là mày đừng có mơ nữa đi! Chỉ cần tao còn sống, mày đừng mong đặt được chân đến cửa lớn nhà họ Ôn này nửa bước!"
“Không phải, không phải như thế mà, cháu không cố ý, cháu vô tội!" Ôn An An bị đánh thì há mồm kêu la thảm thiết, cô ta dùng sức đẩy An Vũ Mộng ra, sau đó lập tức chạy đến trốn sau lưng Ôn Minh Viễn lần nữa, khóc lóc cầu xin: "Bố, con xin bố, xin bố hãy giúp con, giờ con đã là người của anh Huyền An rồi, ngoài anh Huyền An ra con nhất định sẽ không gả cho ai khác đâu, con tuyệt đối không thay đổi sự lựa chọn này, bố, xin bố hãy giúp con, giúp con đi bố..."
Ôn Huyền Dương nắm lấy cổ tay Ôn An An, sau đó kéo cô ta từ sau lưng Ôn Minh Viễn, dùng sức vung mạnh tay quật cô ta ngã sõng soài trên nền đất.
Ôn An An bị quăng ngã hét lên một tiếng, cô ta nhìn về phía Ôn Huyền Dương bằng ánh mắt như không thể tin được: "Anh cả..."
“Đừng có mở miệng gọi tôi là anh cả nữa, sau này, tôi chỉ có duy nhất một đứa em gái thôi, con bé tên Đường Dạ Khê!" Ôn Huyền Dương đứng trên cao nhìn cô ta đang ngồi trơ dưới đất, lạnh lùng nói: "An An, có phải cô đang cảm thấy tự hào vì bản thân rất thông minh không? Hay cô đang nghĩ, tính kế Huyền An để gả vào nhà họ Ôn là một nước cờ thông minh, toàn thắng? Vậy thì để tôi nói cho cô biết, cô sai rồi, nước cờ này của cô chẳng phải là một khôn ngoan gì, mà ngược lại, nó là nước đi ngu nhất!"
Anh ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén lửa giận đang sục sôi trong lòng: "Những gì Huyền An nói quả không sai, nó là thật lòng yêu thương lo lắng cho cô, nó thương cô như vậy, chỉ cần cô thành thật sống cùng nó với tư cách là một người em gái thì nó nhất định sẽ không bạc đãi cô, và tương lai cô vẫn được sống những ngày tháng tốt đẹp, nhưng chính cô, chính cô đã đẩy ngã chỗ dựa cuối cùng của bản thân, không những vậy còn khiến bọn tôi nhìn rõ bộ mặt thật của cô.
Cô tự cho mình là thông minh, nhưng chung quy lại thì chính là tự hủy diệt chính mình, từ nay về sau, tất cả mọi người ở nhà họ Ôn sẽ không ai tin tưởng cô nữa, đáng thương thay cho cô...!Cô và nhà họ Ôn, hết duyên hết phận từ đây!"
“Không… Anh cả, không phải vậy đâu...!Anh tin em đi, mọi người đang nghĩ oan cho em đấy..." Ôn An An ngồi liệt một chỗ dưới đất, khóc đến điên loạn: "Tại sao các người lại không chịu tin tôi? Tôi thật sự không cố ý mà, sao các người lại không chịu tin tôi chứ, vì sao hả..."
Cô ta khóc đến nỗi khàn hết giọng, lòng đau đớn tuyệt vọng.
Mọi chuyện không nên tiến triển theo hướng này.
Ôn Huyền An tình nguyện chống đối lại chi trưởng, quyết định đưa cô ta về nhà, vậy nên cô ta cứ ngỡ rằng Ôn Huyền An thật sự thích cô ta.
Cô ta vốn cho rằng, nếu va chạm thể xác với anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ càng thêm thương tiếc, mê mẩn cô ta, và yêu thương cô ta nhiều hơn, sẽ chịu trách nhiệm và cưới cô ta về làm vợ.
Nhưng mà, cô ta đã nghĩ sai hết cả rồi.
Ôn Huyền An không những không chịu trách nhiệm với cô ta, mà thậm chí còn hận ngược lại cô ta nữa!
Tại sao lại như vậy?
Mọi chuyện không nên như thế này!
Không nên!
Ôn Huyền Dương không muốn phí lời tốn nước bọt với cô ta nữa, anh ấy đi tới gần Ôn Minh Viễn nói: "Bố, chúng ta về thôi."
Ôn Minh Viễn khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê nói: "Cậu Cố, Khê Khê, chúng ta về nhà thôi."
Đường Dạ Khê vâng một tiếng, đứng lên đi theo ông ra khỏi phòng khách.
Đến khi Ôn Minh Viễn đi ngang qua người An Vũ Mộng, ông vẫn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt dường như không thèm nhìn bọn họ.
An Vũ Mộng biết, Ôn Minh Viễn đã ghi hận bà ta.
Bà ta vội vã đuổi theo, cười nói làm lành: "Anh cả, anh đừng nghe con nhóc Khanh Khanh kia nói bậy, sở dĩ em đưa Ôn An An về nhà chỉ đơn giản là vì thấy nó đáng thương, tuyệt đối không có chuyện em lợi dụng Ôn An An để kích thích chị dâu đâu! Chưa kể, Ôn An An dù gì cũng là người mà chị dâu nuôi từ bé, nói không chừng chị dâu cũng thầm đồng ý chuyện em đưa con bé về nhà, sao em có thể nghĩ đến chuyện lợi dụng Ôn An An để kích thích chị dâu chứ? Mấy lời con nhóc Khanh Khanh kia nói chỉ toàn là xằng bậy thôi, anh cả, anh thấy em nói có đúng không?".
/382
|