"Ừ..." Đường Dạ Khê không muốn nói dối, cũng không sợ bị Cố Thời Mộ hiểu lầm rằng cô thực sự đã ăn trộm đồ, vì thế cô đã kể về mối bất bình giữa cô và Từ Cẩm Điềm cho anh nghe.
Cố Thời Mộ nghe xong nhếch môi cười: "Nhân tài của nhà họ Đường đúng là xuất hiện tầng tầng lớp lớp."
Câu nói tràn đầy hàm ý trào phúng.
Đường Dạ Khê lắc đầu: "Cậu hai và mợ hai của tôi đều là người tốt, anh họ Quyền và anh họ Sách cũng là người ngay thẳng, đứng đắn.
Từ Cẩm Điềm...!thật ra thì thường ngày cũng không tệ gì, cho nên đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, đến cuối cùng trang sức của Từ Cẩm Điềm là thực sự bị đánh cắp, hay Từ Cẩm Điềm vừa ăn cướp vừa la làng, cố ý vu oan hãm hại tôi..."
Cố Thời Mộ nghiêng đầu nhìn cô: "Muốn biết không?"
"Tất nhiên." Đường Dạ Khê nói: "Tôi muốn tìm ra sự thật và chứng minh mình vô tội...!Chỉ là chuyện đã quá lâu rồi, có thể khó điều tra được..."
"Không đâu." Cố Thời Mộ nói: "Dễ điều tra lắm, tôi sẽ giúp em."
Anh lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn rồi gửi cho cấp dưới của mình: "Tôi đã nhờ Vĩnh Trú điều tra giúp em, chỉ là chút việc vặt mà thôi.
Năm đó chỉ là không có người điều tra giúp em, chỉ cần có lòng đi thăm dò thì rất dễ dàng điều tra ra mọi chuyện."
"Không, tôi tự mình điều tra là được rồi." Đường Dạ Khê nhanh chóng vươn tay cầm lấy điện thoại di động của Cố Thời Mộ, ngăn không cho anh gửi tin nhắn: "Anh quên tôi làm nghề gì à? Tôi có thể tự làm được!"
Cô chỉ cảm thấy chuyện đã trôi qua hơn mười năm, không dễ gì điều tra ra được, nhưng cô cũng không nghĩ rằng sẽ không thể điều tra.
Những đồ trang sức đó rất giá trị.
Đồ trang sức hàng hiệu sẽ không tự dưng biến mất trong không khí.
Bây giờ cô chỉ cần cử người đi tìm những món đồ trang sức đó, tìm xem bây giờ chúng đang ở trong tay ai, xuất phát từ ai, vậy là có thể biết được liệu Từ Cẩm Điềm vừa ăn cướp vừa la làng, hay Ôn An An và Đường Cẩm Y đã hợp mưu ăn trộm đồ trang sức của Từ Cẩm Điềm rồi vu oan hãm hại cô.
Chỉ có điều, chuyện đã trôi qua thời gian dài như vậy, những món đồ trang sức đó đã bị qua tay mấy lần, được người ta cất giữ trong nhà, không dễ gì tìm được.
Song không dễ điều tra không có nghĩa là không điều tra được.
Cô có thời gian, có thể chậm rãi điều tra, nhưng cô không muốn để Cố Thời Mộ điều tra giúp cô.
Cố Thời Mộ đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô không muốn nợ Cố Thời Mộ thêm bất kỳ ân tình nào nữa.
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng..." Cố Thời Mộ tránh tay cô, cầm điện thoại di động ra xa để cô không đụng đến được: "Dựa vào em hoặc mấy cấp dưới trong văn phòng kia của em, trước khi tiệc rượu mà nhà họ Đường tổ chức cho em nhận tổ tiên, chắc chắn em sẽ tìm không ra chứng cứ."
Đường Dạ Khê: "..."
Đây là sự thật.
Tất cả cấp dưới của cô đều đang nhận việc ủy thác của khách hàng, hiện tại mọi người đều đang bận việc bên ngoài.
Cô không thể điều động bọn họ trở về để nhờ họ điều tra việc riêng của cô.
Về phần bản thân, hiện tại cô vừa phải bầu bạn cùng với Đường Thủy Tinh vừa phải chăm sóc hai con, cô càng không còn thời gian.
Tuy nhiên...!
"Tôi không vội." Đường Dạ Khê nói: "Chờ sau khi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi học, tôi sẽ có thời gian.
Đến lúc đó, tôi có thể từ từ điều tra."
“Vậy trước khi em điều tra ra sự thật thì sao?” Cố Thời Mộ nói: “Trước khi em tìm ra sự thật, nhà họ Ôn sẽ coi Từ Cẩm Điềm như một vị khách danh dự, em sẽ phải mang khuôn mặt tươi cười chào đón Từ Cẩm Điềm.
Rõ ràng em là người bị hại, nhưng trước mặt người nhà họ Đường, em đã bị in dấu là một kẻ trộm, còn Từ Cẩm Điềm là người bị hại, em có cam lòng không?"
Đường Dạ Khê: "..."
Tất nhiên là không cam lòng.
Nhưng mà...!
Cô thực sự không muốn mắc nợ Cố Thời Mộ một ân tình nào nữa.
Cố Thời Mộ đã giúp đỡ cô rất nhiều.
Hơn nữa, nhiều năm như vậy, cô đã quen với việc dựa vào bản thân trong mọi việc, cô không quen với việc Cố Thời Mộ luôn ra mặt giúp cô mỗi khi cô có chuyện.
Người cầm ô dễ bị ướt, người cầm gậy dễ bị ngã.
Cô thích dựa vào chính bản thân hơn.
Cố Thời Mộ nhìn ra suy nghĩ của cô, cong môi mỉm cười: "Đừng suy nghĩ nhiều, không phải tôi đang giúp em, tôi đang giúp Tiểu Sơ và Tiểu Thứ thôi..."
Vừa nói, anh vừa cúi đầu gửi một tin nhắn cho cấp dưới là trưởng nhóm thông tin của mình: "Mẹ của con trai tôi phải có thanh danh trong sạch.
Tôi không muốn một ngày nào đó có người nói mẹ của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là một tên trộm."
Trong lòng Đường Dạ Khê như thể bị kim độc đâm vào.
Cô cũng không muốn như vậy.
Cho nên, những gì xảy ra năm đó vẫn giống như một cái gai nhọn cứa vào tim cô.
Cô cũng đã nghĩ không biết bao nhiêu lần rằng một ngày nào đó, sớm hay muộn, cô cũng sẽ tìm ra sự thật và khôi phục lại sự trong sạch của mình.
Chỉ là trước đây cô có một thân phận đáng xấu hổ, lại phải nuôi nấng và chăm sóc Tiểu Sơ cùng Tiểu Thứ, có lòng mà không có sức.
Bây giờ, cơ hội đã đến, đương nhiên cô muốn trả lại sự trong sạch cho mình.
Năng lực của cô hoàn toàn không thể nào so sánh được với năng lực của Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ ra tay thì cơ hội tìm ra sự thật lớn hơn nhiều so với cô.
Có vẻ như cô lại phải nợ Cố Thời Mộ một ân tình nữa rồi.
Cô không phải người bóng bẩy, không giỏi ăn nói, ngoại trừ cảm kích nói tiếng "cảm ơn", cô không biết còn có thể nói gì nữa.
"Không cần cảm ơn." Sau khi nhắn tin truyền đạt mệnh lệnh xong, Cố Thời Mộ cất điện thoại di động: "Em là mẹ của con trai tôi.
Danh tiếng của em tốt hay xấu đều liên quan trực tiếp đến lợi ích của các con trai tôi.
Vì vậy, tôi đang giúp bản thân mình chứ không phải là giúp em.
Em không phải cảm thấy gánh nặng tâm lý.
"
Đường Dạ Khê mỉm cười mà không nói gì, nhưng trong lòng vẫn rất cảm kích.
Mặc dù cậu chủ nhà họ Cố này đôi khi có tính cách ác liệt, nhưng anh thực sự đối xử cực kỳ tốt với cô, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Không chê vào đâu được.
Cả gia đình đã bàn bạc cả đêm, cuối cùng cũng quyết định xong danh sách khách mời sẽ đến dự tại khách sạn.
Chuyện tiệc rượu, Ôn Minh Viễn giao lại cho Ôn Huyền Triệt.
Ôn Huyền Triệt là người nhàn nhã nhất trong bốn anh em nhà họ Ôn.
Trong tay anh ta chỉ có một công ty game do anh ta thành lập.
Trong công ty, anh ta là ông chủ và là người có tiếng nói cuối cùng.
Anh ta muốn lúc nào rảnh rỗi thì đương nhiên lúc đó sẽ rảnh.
Ngoài ra, trong bốn anh em, quan hệ giữa anh ta và Đường Dạ Khê là bất hòa nhất, cho nên Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh cố ý giao việc chuẩn bị tiệc rượu cho anh ta, bảo anh ta lấy công chuộc tội, bày tỏ cái tốt với Đường Dạ Khê.
Sau hơn mười ngày chung sống, Ôn Huyền Triệt đã bị sức hấp dẫn của Đường Dạ Khê thuyết phục.
Trước tiên không nói đến việc Đường Dạ Khê có thể làm cho bố mẹ rất hài lòng, không khí gia đình không khác gì khi còn Ôn An An, thậm chí còn hòa thuận hơn thế.
Chỉ nói về sức hấp dẫn riêng của chính Đường Dạ Khê thôi thì đã không phải là thứ mà Ôn An An có thể so sánh được.
Trong cảm nhận của Ôn Huyền Triệt, Ôn An An trước đây là một cô gái giản dị và đáng yêu.
Bởi vì Ôn An An là em gái của anh ta, hai anh em lớn lên cùng nhau nên anh ta vô cùng yêu thương Ôn An An.
Lúc nhìn Ôn An An cũng mang theo suy nghĩ chủ quan, anh ta cảm thấy Ôn An An tốt về mọi mặt.
Từ sau khi Ôn An An tính kế Ôn Huyền An, leo lên giường Ôn Huyền An, khiến Ôn Huyền An thất bại hoàn toàn rồi trở thành kẻ nát rượu, anh ta đã thất vọng với Ôn An An rồi bắt đầu ngẫm lại chính mình.
Anh ta vắt óc suy nghĩ thật lâu, Ôn An An ngoại trừ thông minh, lanh lợi, xinh đẹp dễ thương, anh ta chẳng nghĩ ra Ôn An An có những ưu điểm nào khác.
Vậy Đường Dạ Khê thì sao?
Đường Dạ Khê không chỉ thông thái, đa tài đa nghệ, là một sinh viên siêu xuất sắc mà còn văn võ song toàn, ra được phòng khách vào được phòng bếp, nấu những món ăn ngon mà ngay cả đầu bếp của nhà anh ta cũng không thể sánh được.
So sánh Ôn An An và Đường Dạ Khê với nhau, Đường Dạ Khê có thể biến Ôn An An thành cặn bã chỉ trong khoảnh khắc..
/382
|