Cô vô thức nhìn về phía Ôn Huyền Dương.
Theo ước định thì cổ phần của công ty là của các con trai.
Nhìn vào hoàn cảnh của nhà họ Ôn thì có thể đoán rằng Ôn Huyền Cảnh, Ôn Huyền Trừng, Ôn Huyền Triệt đều không có cổ phần, toàn bộ cổ phần trong tập đoàn Ôn Thị sẽ thuộc về Ôn Huyền Dương trong tương lai.
Đây chẳng phải là cô đang lấy thức ăn từ miệng Ôn Huyền Dương sao?
Nhìn thấy tầm mắt cô quét qua, Ôn Huyền Dương cười khẽ, nhẹ nhàng nói: "Khê Khê, bố mẹ cho em thì em cứ lấy đi.
Hơn hai mươi năm qua, anh cả không thể chăm sóc cho em, vẫn rất thấy thẹn trong lòng.
Bố mẹ cho em một ít cổ phần phòng thân, anh cả cũng mừng cho em.
Sau này, anh cả nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, cố gắng không để cổ phần trong tay em bị mất giá."
"Anh cả, anh nói những lời này quá không có chí khí rồi." Ôn Huyền Trừng giơ tay đặt lên bả vai Ôn Huyền Dương, trêu chọc: "Sao vừa mở miệng đã nói cố gắng không để cổ phần trong tay của Khê Khê không mất giá chứ? Anh phải nói là phấn đấu để cổ phần trong tay Khê Khê có giá trị gấp bội lần mới đúng!"
Ôn Huyền Dương bật cười, gật đầu: "Ừ, em nói phải."
Vẻ mặt Ôn Huyền Dương và Ôn Huyền Trừng đều thoải mái và tự nhiên, vô cùng bình thản, có thể thấy được là bọn họ không có ý kiến gì với việc hai vợ chồng Ôn Minh Viễn chia cổ phần cho cô.
Đường Dạ Khê nhân tiện liếc nhìn Ôn Huyền Cảnh và Ôn Huyền Triệt.
Hai người cũng có biểu cảm rất bình tĩnh, trên mặt không có vẻ tức giận, ấm ức hay không phục.
Nhìn ra Đường Dạ Khê đang suy nghĩ gì trong lòng, Đường Thủy Tinh đi tới nắm lấy cánh tay của cô: "Đừng nhìn các anh trai của con nữa, mẹ và bố con đã bàn bạc với các anh trai của con rồi, tụi nó đều đồng ý.
Các anh trai của con nói, con yêu kiều như vậy, nên có chút cổ phần bên người, giữ gìn vẻ yêu kiều, tụi nó mới yên tâm.
Chờ sau trăm tuổi, bố mẹ mất rồi, tụi nó cũng sẽ chăm sóc cho con giúp bố mẹ!"
"Mẹ." Đường Dạ Khê nắm ngược lại cánh tay của bà, nũng nịu: "Mẹ và bố vẫn còn trẻ như vậy, nói gì mà sau trăm năm chứ?"
Có lẽ là do chính mình sinh ra nên nhìn thế nào cũng thuận mắt.
Càng tiếp xúc lâu với Đường Dạ Khê, Đường Thủy Tinh càng thích Đường Dạ Khê.
Hơn nữa, điều thần kỳ nhất là ở chung chưa tới một tháng mà hai mẹ con đã không hề còn chút cảm giác xa cách nào.
Bình thường cùng nhau dùng bữa, nói chuyện phiếm, đi mua sắm.
Đến tối, Đường Thủy Tinh đuổi Ôn Minh Viễn ra phòng khách, bà ngủ chung với con gái, tình cảm giữa hai mẹ con ngày càng thân thiết.
Đôi khi, bà sẽ có ảo giác, dường như Đường Dạ Khê chưa bao giờ bị thất lạc, bà chưa từng bỏ lỡ sự trưởng thành của Đường Dạ Khê, Đường Dạ Khê đã lớn lên ở bên cạnh bà, hai mẹ con mới có thể thân mật, khắng khít trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Bây giờ, khi nhìn thấy Đường Dạ Khê lộ ra dáng vẻ nũng nịu của con gái với bà, Đường Thủy Tinh chỉ cảm thấy ngọt ngào như uống một lọ mật vậy.
Bà nắm tay Đường Dạ Khê, đi tới bên cạnh Ôn Minh Viễn, nắm tay Đường Dạ Khê ký tên lên giấy chuyển nhượng cổ phần: "Ngoan, mau ký tên đi, tất cả khách mời đều đang nhìn đó, đừng làm chậm thời gian của mọi người."
Đường Dạ Khê không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ký tên mình vào cuối giấy chuyển nhượng cổ phần.
Sau khi cô ký tên xong, Ôn Minh Viễn cầm giấy chuyển nhượng, ký tên của ông trước mặt công chúng, sau đó đưa giấy chuyển nhượng cho luật sư đi cùng.
Ngay tại giờ phút này, thư chuyển nhượng chính thức có hiệu lực.
Từ nay về sau, Đường Dạ Khê chính là người có giá trị con người hàng trăm tỷ.
Số phận của Đường Dạ Khê đã diễn giải một cách hoàn hảo cái gì gọi là sự biến hóa của cô bé lọ lem.
Mới mấy chục ngày trước, cô vẫn còn là con gái ngoài giá thú, là một cô bé tội nghiệp bị người ta khinh bỉ, coi thường.
Nhưng giờ phút này, cô không chỉ trở thành viên ngọc quý trong lòng bàn tay của người giàu nhất Ôn Thành, mà Ôn Minh Viễn còn vung tay chia cho cô 5% cổ phần.
Giờ khắc này, cô đã trở thành miếng bánh ngọt trong lòng của không biết bao nhiêu người đàn ông chưa vợ.1
Chẳng những cô có giá trị con người cao mà còn xinh đẹp, một vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn.
Mỹ nhân xinh đẹp như vậy còn sở hữu cổ phần trong tập đoàn Ôn Thị.
Quan trọng nhất là vợ chồng Ôn Minh Viễn bằng lòng chia cổ phần cho cô, bốn anh em Ôn Huyền Dương cũng đồng ý, dường như không có ý kiến gì, cho thấy cả vợ chồng Ôn Minh Viễn và anh em Ôn Huyền Dương đều rất coi trọng cô.
Nếu tìm thông gia, vậy kết hôn với một cô gái được gia tộc coi trọng và một cô gái không được gia tộc coi trọng có sự khác biệt rất lớn.
Nếu lấy một cô gái được gia tộc coi trọng thì gia tộc của nhà gái nhất định sẽ giúp đỡ nhà trai để cô gái có cuộc sống tốt lành.
Trường hợp nhà trai có việc nhờ vả thì nể mặt con gái, gia tộc của nhà gái sẽ cố gắng hết sức để ra tay giúp đỡ.
Ngược lại, những cô gái không được yêu thương sẽ rất dễ dàng trở thành đứa con bị bỏ rơi của gia tộc nhà gái, khi tình thế không tốt sẽ bị vứt bỏ, nhà trai cũng chẳng hưởng ké được chút hào quang nào của nhà gái.
Nhìn vào thái độ của vợ chồng Ôn Minh Viễn và các anh em Ôn Huyền Dương thì biết, Đường Dạ Khê được yêu chiều ở nhà họ Ôn là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.
Phải xem đêm nay ai có số tốt, có thể khiến cho cô công chúa của nhà họ Ôn để mắt tới, ngày sau trở thành một thành viên mới của nhà họ Ôn.
Sau khi hợp đồng được ký kết, Ôn Minh Viễn phát biểu thêm một số câu tượng trưng rồi tuyên bố chính thức bắt đầu tiệc chiêu đãi.
Ông còn chưa nói dứt lời thì đã có một số người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc bảnh bao, phong lưu, phóng khoáng đi về phía Đường Dạ Khê.1
Chẳng mấy chốc, Đường Dạ Khê đã bị mấy người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn vây ở giữa.
Đường Dạ Khê: "..."
Tình hình gì đây?1
Người có thể tới đêm nay cũng không phải là người thường, tuy rằng nóng lòng muốn làm quen với Đường Dạ Khê nhưng cũng bận tâm đến phong độ, vì vậy cách cư xử cũng không khó coi.
Tất cả đều hào hoa, phong nhã, vô cùng có phong độ, chỉ giới thiệu bản thân với Đường Dạ Khê một cách thân thiện và lịch sự.
Dù là như thế, Đường Dạ Khê vẫn có chút bỡ ngỡ.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ được hoan nghênh như vậy.
Trước đây, tiệc chiêu đãi, tiệc khiêu vũ và những dịp khác do nhà họ Đường tổ chức, cô đều không tham gia, có thể trốn thì sẽ trốn càng xa càng tốt để tránh Đường Cẩm Y gây rắc rối cho cô.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết hóa ra cô lại được hoan nghênh đến vậy.
Cô đang lễ phép chào hỏi, nhận danh thiếp đến mềm tay thì Cố Thu Vũ chen vào từ trong đám người, cung kính cúi người chào cô: "Mợ chủ, cậu chủ nhỏ nhớ mợ rồi.
Cậu chủ phái tôi đến đây đón mợ đến với cậu chủ nhỏ."
Cả đám cậu ấm chưa vợ ở Ôn Thành: "..."
Gì?
Mợ chủ?
Cậu chủ nhỏ?
Bọn họ nghe nhầm đúng không?1
Sau khi Đường Dạ Khê mười tuổi thì lớn lên ở nước W.
Chuyện yêu cầu cô làm thụ tinh ống nghiệm để cứu Đường Cẩm Tiêu cũng không phải việc vẻ vang gì nên nhà họ Đường luôn giữ bí mật với bên ngoài.
Hôm nay là lần đầu tiên cô xuất hiện ở Ôn Thành, nhưng không có ai biết cô đã sinh con và đã là mẹ của hai đứa bé rồi.
Đường Dạ Khê cũng không có ý định che giấu chuyện cô đã là mẹ của hai đứa con, lễ phép cười với mọi người: "Xin lỗi, các con trai của tôi nhớ tôi rồi, tôi qua xem một chút.
Xin lỗi không tiếp chuyện được!"
Các cậu ấm chưa vợ: "..."
Các...!con trai?
Cô công chúa nhỏ của nhà họ Ôn không chỉ con trai rồi, mà còn không phải là một đứa?
Năm nay cô bao nhiêu tuổi chứ?
Thoạt nhìn cô còn chưa tới hai mươi tuổi, trông giống như sinh viên đại học mười tám, mười chín tuổi, vậy mà cô chẳng những có con trai, mà còn không chỉ một đứa?
Cả một đám cậu ấm bị giá trị nhan sắc và giá trị con người của Đường Dạ Khê đánh động, cố gắng hết sức để tìm cảm giác tồn tại và độ hảo cảm trước mặt Đường Dạ Khê đã nhốn nháo cả lên.
Đường Dạ Khê phớt lờ vẻ mặt choáng váng ngạc nhiên của cả đám người, lễ phép gật đầu với mọi người, theo Cố Thu Vũ đi về phía lầu hai.
Các cậu ấm dõi theo bóng dáng của Đường Dạ Khê và Cố Thu Vũ, trong lòng họ đều đang phán đoán thân phận của Cố Thu Vũ.
Nhìn từ lời nói và việc làm của Cố Thu Vũ, Cố Thu Vũ chỉ là một người hầu, nhưng nhìn từ cách ăn mặc và bề ngoài của Cố Thu Vũ thì giá trị nhan sắc và khí chất không thua gì bất kỳ người nào có mặt trong số bọn họ.
Nếu Cố Thu Vũ không mở miệng thì tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng anh ta là một cậu ấm được gia đình quyền quý nào đó bồi dưỡng cẩn thận, cao ráo, đẹp trai, lịch lãm và kiêu ngạo.
Nhưng anh ta không phải vậy.
Anh ta chỉ là cấp dưới!
Vậy câu hỏi đặt ra là cô công chúa nhỏ nhà họ Ôn gả cho gia đình quyền quý nào mà ngay cả người hầu hạ dưới tay đều tao nhã, kiêu ngạo hệt như cậu chủ nhỏ xuất thân từ danh gia vọng tộc thế này...1.
/382
|