Đành phải vậy thôi.
Cố Thời Mộ nói với ông Cố một tiếng, rồi chở Đường Dạ Khê đến tổng bộ y dược của Cố Lạc Hàn.
Tổng bộ y dược của Cố Lạc Hàn được xây dựng ở vùng ngoại ô Dạ Đô, với diện tích nghìn mẫu, dựa vào núi ở cạnh sông, xung quanh ngoài non xanh nước biếc thì còn có vô số thảo dược, không thể nhìn thấy bến bờ, bỗng có cơn gió khẽ thổi tới, mang theo mùi thuốc thấm vào lòng người, cực kỳ dễ ngửi.1
Đường Dạ Khê ngắm nhìn xung quanh một hồi lâu, ngoài việc cực kỳ yêu thích nơi yên tĩnh đẹp đẽ như chốn bồng lai tiên cảnh này thì trong đầu chỉ còn lại hai chữ: có tiền.
Thật sự quá giàu có!
Dù chỉ ở vùng ngoại ô, nhưng một nơi rộng lớn thế này cũng không hề rẻ.
Hơn nữa Đường Dạ Khê cực kỳ thích những nơi rời xa khói bụi trần gian như này, nhưng những nơi có phong cảnh đẹp thì rất hiếm.
Nhìn bức tường vây nối tiếp nhau bao quanh non xanh nước biếc ở bên trong, Đường Dạ Khê cảm thán: “Thật đồ sộ!”
Cố Thời Mộ liếc nhìn cô: “Là quà tôi tặng.”
Đường Dạ Khê: “...?”
Cố Thời Mộ chỉ vào tòa nhà tập đoàn y dược ở trước mặt: “Đây là quà tốt nghiệp tôi tặng cho A Hàn.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cô chỉ vào non xanh nước biếc không nhìn thấy bến bờ và vườn thuốc: “Những thứ này cũng thế à?”
“Đúng vậy.” Cố Thời Mộ chống khuỷu tay lên cửa kính xe, một tay để dưới cằm, hờ hững nói: “Ban đầu ở đây không có tường vây, nhưng sau đó rất nhiều người phát hiện ra phong cảnh nơi này đẹp, nên tới đây du lịch, rồi giẫm chết rất nhiều thảo dược, nên sau đó đã xây tường vây lên.”
Đường Dạ Khê: “...”
Được rồi.
Cô phải bổ sung thêm một chút trước hai chữ có tiền, đó là: Cậu chủ Cố thật sự rất có tiền!
Cố Thời Mộ chợt nghĩ đến điều gì đó, nên quay đầu nhìn cô: “Tôi không thể bên trọng bên khinh được, do đó tôi cũng sẽ tặng em một nơi như vậy.”
Đường Dạ Khê: “...?”
Thành ngữ bên trọng bên khinh không thích hợp dùng trong hoàn cảnh này nhỉ?
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Mà trọng điểm là anh tặng cô một nơi như vậy làm gì?
Cố Thời Mộ lơ đãng nhìn cô: “Chẳng phải em định tiếp tục mở văn phòng của em à?”
Đường Dạ Khê gật đầu: “Tôi định sau khi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi học sẽ tiếp tục làm việc.”
Văn phòng của cô là cô kế thừa từ thầy cô.
Cô từng thề trước giường bệnh của thầy cô rằng, cô sẽ xem văn phòng của thầy cô là sự nghiệp mà mình sẽ chăm chỉ kinh doanh cả đời.
Cô sẽ không nuốt lời.
Cố Thời Mộ hỏi: “Em đã tìm xong địa điểm làm việc chưa?”
“Vẫn chưa.” Đường Dạ Khê nói: “Đợi sau khi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi học rồi tôi sẽ đi tìm.”
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nên cô chẳng thể chú tâm đến chuyện mở văn phòng được.
Mặc dù khoảng thời gian này cô không thể chú tâm đến văn phòng, nhưng nhân viên của cô luôn bận rộn ở bên ngoài.
Dựa theo thông lệ của văn phòng, mỗi nhân viên sau khi giải quyết xong chuyện ủy thác, thì có thể nghỉ ngơi từ một tuần đến hai tuần.
Về cơ bản nhân viên dưới trướng của cô đều là người cô độc, thậm chí còn chẳng có nhà để về, cô phải mau chóng mở lại văn phòng, đợi nhân viên dưới trướng của cô hoàn thành chuyện ủy thác quay về, thì ít nhất cũng có một nơi để nghỉ chân.
“Tôi sẽ đưa em tới một nơi.” Cố Thời Mộ nói: “Tôi đã chọn xong địa điểm cho em rồi, đợi em khám xong vết sẹo trên người, tôi sẽ dẫn em qua đó xem thử.”
Đường Dạ Khê: “...!Không cần đâu, tôi có thể tự tìm được.”
“Em cứ qua đó xem trước đi, rồi hẵng khẳng định mình có cần hay không.” Cố Thời Mộ nói.
“Thật sự không cần đâu.” Đường Dạ Khê nói: “Tự tôi có thể lo liệu được.”
Cô đã sớm quen với việc tự mình lo liệu mấy chuyện này rồi.
Cô không hề cần người khác giúp đỡ cô.
“Ngoan nào!” Cố Thời Mộ nói: “Em phải ngoan ngoãn nghe lời, làm gương cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chứ.”1
Đường Dạ Khê: “...”
Trong giọng điệu của Cố Thời Mộ không có bao nhiêu sự cưng chiều, nhưng câu nói này lại khiến tim gan Đường Dạ Khê cực kỳ mềm nhũn, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Ngoan nào!
Lần đầu tiên có người nói với cô câu này.
Hồi nhỏ, cô thấy bố mẹ người khác dỗ con của mình đều sẽ dùng câu này.
Nhưng chưa có ai dỗ dành cô như vậy.
Tim cô nhất thời mềm nhũn đến rối tinh rối mù, chẳng còn chút nóng nảy.
Nhưng không có công không thể nhận lộc.
Cô định từ chối nhưng lại không biết phải từ chối thế nào.
Cố Thời Mộ cực kỳ hứng thú nhìn cô.
Anh cảm thấy mẹ của con anh là cô gái cực kỳ thú vị.
Rõ ràng rất giỏi võ, nhưng nhìn cánh tay mảnh khảnh, vòng eo nhỏ nhắn như thể chỉ cần bóp mạnh là có thể gãy, nhưng sức chiến đấu lại mạnh đến kinh người, có thể quật ngã vệ sĩ thân cận giỏi võ nhất bên cạnh anh.
...!Tất nhiên, vệ sĩ của anh sẽ nể mặt con trai anh mà nhẹ tay với cô, nhưng anh đã đích thân thử nghiệm võ công của cô rồi, quả thật rất lợi hại.
Nếu thật sự đánh nghiêm túc, quả thật Cố Thư Vũ chưa chắc đã là đối thủ của Đường Dạ Khê.
Một người có sức chiến đấu mạnh đến như vậy, nhưng lại dễ dỗ dành như một đứa trẻ, tính cách mềm yếu đến mức khó mà tin nổi.
Chỉ một câu “Ngoan nào” đã làm cô đỏ mặt, rồi cúi đầu, chiếc cổ trắng nõn thon dài lộ ra đường cong tuyệt đẹp, như con thiên nga đẹp đến nỗi khiến người khác không thể dời mắt.
Một cô gái xinh đẹp khiến người khác muốn nâng niu cô trong lòng bàn tay, che chở cho cô để cô không bị thế tục xâm nhiễm, không bị kẻ ác bắt nạt.
“Cứ quyết định vậy đi.” Cố Thời Mộ nói: “Tôi đã tỉ mỉ chọn địa điểm, chính là nơi đối diện với trường học của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, tôi là vì con trai của chúng ta nên cô hãy châm chước cho tôi.”
Đường Dạ Khê: “...”
Cậu chủ Cố không những đẹp trai mà miệng lưỡi cũng cực kỳ dẻo.
Cô có thể không thương tiếc thế mạnh như chẻ tre với kẻ xấu, nhưng lại bó tay toàn tập với người đối tốt với cô, dù cô vắt hết óc cũng không nghĩ ra lý do để phản bác.
Cố Thời Mộ nhìn cô, vui vẻ nhếch miệng cười: “Quả thật rất ngoan.”
Cho nên con trai anh cứ đi theo Đường Dạ Khê thì anh không cần phải dỗ dành như thế.
Đường Dạ Khê đang nghĩ cách để từ chối ý tốt của anh thì xe ngừng lại, rồi Cố Thời Mộ nói: “Đến nơi rồi.”
Xe hơi ngừng hẳn, Đường Dạ Khê đang định mở cửa bước xuống xe thì cửa xe đã mở ra từ bên ngoài.
Cố Tần giơ tay che nóc xe, rồi cúi người chào hỏi: “Mợ chủ, cẩn thận đầu.”
Đường Dạ Khê: “...!Không cần làm thế đâu, tự tôi có thể làm được.”
Cố Tần chỉ mỉm cười với cô, chứ không đáp lại.
Đường Dạ Khê rất bất đắc dĩ.
Có lẽ đối với người đã quen đãi ngộ như vậy sẽ cảm thấy đây là hành động tượng trưng cho thân phận địa vị, nhưng đối với người từ nhỏ đã không được đối đãi như vậy mà nói thì cả người sẽ mất tự nhiên, chẳng khác nào một hành động giày vò.
Cố Thời Mộ đi tới cạnh cô, cô đang định bàn bạc với Cố Thời Mộ, liệu có thể bảo mấy người Cố Tần sau này đừng phép tắc lễ độ nhiều như vậy được không, thì Cố Lạc Hàn đi xuống bậc thang, chào đón bọn họ: “Anh cả, chị dâu.”
Cố Thời Mộ gật đầu với anh ấy, coi như đã chào hỏi: “Em đang bận à?”
“Không có.” Cố Lạc Hàn nói: “Cả chiều hôm nay đều rảnh rỗi, lát nữa có thể về nhà cùng anh cả.”
Đối với anh ấy, Cố Thời Mộ và ông Cố còn quan trọng hơn tính mạng anh ấy, hiếm khi Cố Thời Mộ có chuyện nhờ anh ấy giúp, tất nhiên anh ấy phải lấy hai trăm phần trăm tinh thần rồi.
Anh ấy làm động tác mời với hai người: “Anh cả, chị dâu, mời vào trong.”
Tất nhiên, anh ấy khách sáo như vậy chủ yếu là vì Đường Dạ Khê.
Nếu chỉ có Cố Thời Mộ thì hai anh em sẽ cực kỳ tùy ý đối đãi lẫn nhau.
Đường Dạ Khê gật đầu với anh ấy: “Cảm ơn cậu!”
Anh ấy đang định nói gì đó thì điện thoại đổ chuông.
Anh ấy liếc nhìn rồi sắc mặt khẽ thay đổi, nói với Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê: “Thật ngại quá anh cả, chị dâu, em đi nghe điện thoại trước đã.”
Đường Dạ Khê vội nói: “Cậu cứ tự nhiên.”
Anh ấy cầm điện thoại đi qua một bên, sau khi xác nhận Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê không thể nghe thấy mới nhấc máy: “A lô, chị Thái Vi...”.
/382
|