Đường Cẩm Quyền dừng lại ngoái đầu nhìn bà ta: “Mẹ, con sẽ cố hết sức nhưng con không hứa giúp được mẹ, cũng không ai giúp được mẹ… Nhân quả tuần hoàn… Chuyện xảy ra năm ấy đáng ra mẹ nên nghĩ tới sẽ có kết cục như ngày hôm nay… Con sẽ bảo luật sư dốc hết sức tranh tụng để mẹ được phán quyết ít năm nhất.
Còn những thứ khác, con thật sự hết cách rồi…”
“Không, A Quyền, con không thể như vậy được, con nhất định phải cứu mẹ ra ngoài.
Mẹ không thể ngồi tù, trong tù quá đáng sợ, mẹ không chịu nổi.
A Quyền, mẹ xin con đó.” Từ Tú Huỳnh khóc xé ruột xé gan.
Đường Cẩm Quyền không nói gì nữa, cất bước rời đi.
“A Quyền… A Quyền…” Từ Tú Huỳnh muốn đuổi theo nhưng lại bị cảnh sát canh giữ đè lại.
Đợi Đường Cẩm Quyền đi xa, cảnh ngục mới áp tải bà ta rời khỏi phòng gặp khách, quay về phòng giam.
Trở lại phòng giam, Từ Tú Huỳnh co ro trong góc giường ôm đầu cuộn người lại run bần bật.
Bà ta đã nghe rất nhiều câu chuyện liên quan đến nhà tù.
Đồ ăn khó nuốt, phòng giam có điều kiện khắc khổ, bị người cùng phòng bắt nạt, thậm chí mỗi ngày còn phải đi lao động.
Từ nhỏ đến lớn bà ta không cần phải làm bất cứ việc gì, nhưng mà sau này bà ta lại bị nhốt trong tù sống chung với mấy người này ở một phòng, ăn đồ ăn khó nuốt mà trước giờ bà ta chưa từng ăn, sống ở trong căn phòng mà trước giờ bà ta chưa từng để mắt tới, nói không chừng còn bị đám phạm nhân ở cùng bắt nạt.
Không.
Không thể như vậy.
Bà ta là cô cả nhà họ Từ, là bà chủ hiện tại của con thứ nhà họ Đường, đây không phải là vận mệnh của bà ta.
Sớm biết… Sớm biết thế này bà ta đã không cho Từ Lộ Vĩ hai trăm vạn.
Từ Lộ Vĩ cứ luôn dây dưa với bà ta, còn nói cái gì mà mẹ Hứa Liên Kiều bị bà ta đẩy ngã xuống đất, nếu bị ông nội Hứa Liên Kiều bám riết thì bà ta cũng sẽ bị liên lụy vào đó.
Từ Lộ Vĩ còn nói bố mẹ chồng của bà ta vốn không thích bà ta, nếu như hai người họ biết được bà ta vướng vào kiện tụng liên quan đến mạng người, bố mẹ chồng của bà ta nhất định sẽ bắt Đường Du Nhiên ly hôn với bà ta.
Lúc ấy bà ta cũng không biết làm gì, giống như bị ma quỷ ám vào mà tin tưởng lời Từ Lộ Vĩ nói, cho ông ta hai trăm vạn.
Bà ta đương nhiên biết Từ Lộ Vĩ cầm hai trăm vạn ấy đi làm gì nhưng bà ta giả vờ không biết.
Bà ta cho rằng chỉ cần mình đưa tiền, ngoài việc đó ra không làm điều gì khác thì chuyện xảy ra sau này sẽ không liên quan gì đến bà ta nữa.
Nhưng bà ta không ngờ rằng, Từ Lộ Vĩ… anh ruột của bà ta vì để giảm bớt tội mà đã nói với cảnh sát rằng tiền là bà ta bỏ ra, chủ ý cũng là bà ta đề xuất, ông ta chỉ là người lấy tiền làm việc.
Chuyện trôi qua nhiều năm như vậy, cả bà ta và Từ Lộ Vĩ đều không thể nào chứng minh được đối phương nói là giả, bản thân nói là thật.
Nhưng chuyện bà ta cho Từ Lộ Vĩ hai trăm vạn kia có dấu vết vô cùng rõ ràng, cảnh sát đã tìm được chứng cứ.
Ánh mắt của tất cả cảnh sát nhìn về phía bà ta tràn đầy vẻ chán ghét, khinh thường, ai cũng cảm thấy bà ta lòng lang dạ sói, tâm địa độc ác.
Luật sư nói bà ta sẽ bị kết án ít nhất là mười năm, thậm chí còn lâu hơn.
Bà ta chưa từng sợ hãi như vậy.
Nếu như bắt bà ta ngồi tù mười năm, chi bằng trực tiếp giết chết bà ta cho xong…
Nhưng bà ta lại không có cam đảm đi chết…
Cuối cùng bà ta đã biết cái gì gọi là sống không bằng chết…
Bà ta đau khổ ôm đầu gào khóc.
Sớm biết thế này bà ta nhất định sẽ khuyên Từ Lộ Vĩ đi tự thú, thậm chí chủ động tới cục cảnh sát tố giác Từ Lộ Vĩ.
Người là do Từ Lộ Vĩ đâm chết, liên quan gì đến bà ta?
Bà ta không nên nhớ tới tình cảm anh em, vì bao che cho Từ Lộ Vĩ mà cho ông ta hai trăm vạn, kết quả bản thân cũng bị tống vào tù.
Bà ta rất hối hận.
Vô cùng hối hận.
Sau khi Đường Cẩm Quyền rời khỏi cục cảnh sát, người giống như bay mất hồn vía, lang thang ở bên ngoài không có mục đích rất lâu, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại về Tinh Viên tìm gặp Hứa Liên Kiều.
Hứa Liên Kiều hơi kinh ngạc: "Sao anh lại quay về đây? Thái độ của tôi còn chưa đủ rõ ràng hay sao?"
"Không phải...!"Đường Cẩm Quyền lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi bỗng nhiên nghĩ đến, tôi đã quên nói với cô một tiếng xin lỗi...!"
“Không cần.” Hứa Liên Kiều hờ hững nói: “Những tổn thương mà tôi phải chịu không phải chỉ một câu xin lỗi của anh là có thể đền bù được.
Tôi không muốn nghe xin lỗi, cũng không muốn nghe bất kì lời sám hối nào cả.
Tôi chỉ muốn nhìn thấy tên đầu sỏ gây ra phải nhận tội đền tội.”
“Tôi hiểu rồi.” Đường Cẩm Quyền gật đầu nói: “Nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng… tôi vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi với cô, muốn nói với cô một câu xin lỗi, làm chút gì đó cho cô…”
“Thế ư?” Hứa Liên Kiều nhìn anh ta nhướng mày nói: “Tôi tống mẹ anh và cậu anh vào tù, tôi còn tưởng rằng chúng ta là kẻ thù.”
“Không,” Đường Cẩm Quyền phủ định cách nói này: “Không phải cô đưa bọn họ vào tù mà là chính hành vi của bọn họ đã đưa bản thân bọn họ vào tù.
Không phải có câu là… Gây ra rắc rối thì phải trả giá… Chính bọn họ đã gieo gió, nay bọn họ phải gặt bão, đây là công bằng.”
Hứa Liên Kiều hơi bất ngờ nhìn anh ta: “Có vẻ anh hiểu thông suốt đấy.”
Cô ấy còn tưởng rằng Đường Cẩm Quyền tới tìm mình là muốn lấy tiền ra chặn miệng để cô ấy tha cho Từ Tú Huỳnh.
Nhưng cô ấy không ngờ Đường Cẩm Quyền lại nói với cô ấy những lời này.
Không ngờ rằng Từ Tú Huỳnh sống lỗi như vậy lại nuôi dạy được ra một người con ngay thẳng thế này, thật sự khiến cho cô ấy phải mở mang tầm mắt.
Đường Cẩm Quyền ngơ ngẩn nhìn cô ấy hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Năm ngoái ở Đông Thành cô đã cứu đối tác của tôi một mạng, không để lại tên đã đi ngay.
Tôi… và đối tác của tôi vẫn luôn đi tìm cô, muốn nói cảm ơn cô, muốn… báo đáp cô…”
“Không cần, người tôi cứu là đối tác của anh, muốn cảm ơn thì cũng là anh ta cảm ơn tôi, không cần đến anh.” Hứa Liên Kiều vào nam ra bắc gặp qua vô số chuyện, rất nhiều người, giúp đỡ rất nhiều người, chuyện cứu người ở Đông thành đối với cô ấy mà nói chỉ là chuyện thoáng qua nên đã quên từ lâu.
Cô ấy làm việc đều dựa vào cái tâm, cũng không ham muốn báo đáp của ai cả.
Đương nhiên người nào thiếu nợ cô ấy cũng đừng có tưởng là xong chuyện, cô ấy nhất định sẽ đòi lại.
“Không.” Đường Cẩm Quyền lắc đầu: “Lần hợp tác đó đối với tôi mà nói rất quan trọng.
Lúc trước tôi đã đầu tư vào nó rất nhiều nhân lực vật lực, nếu đối tác của tôi xảy ra chuyện, dự án mất đi, tôi sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.
Cô cứu mạng đối tác của tôi cũng là đang giúp đỡ tôi, tôi nhất định phải nói lời cảm ơn với cô.”
“Được.” Hứa Liên Kiều thế nào cũng được, gật đầu nói: “Bây giờ anh nói rồi, tôi cũng đã nhận rồi, anh còn có việc gì không? Nếu hết việc rồi thì tôi đi làm việc đây.”
Đường Cẩm Quyền nhìn cô ấy, trong lòng chua xót khôn nguôi.
Anh ta còn có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy.
Trước khi không gặp được cô ấy, anh ta cảm thấy chuyện nhất kiến chung tình chỉ là giả dối.
Sau khi gặp được cô ấy, anh ta mới biết được, trên đời này thật sự có nhất kiến chung tình.
Gặp mặt một lần, nhớ mãi không quên.
Anh ta chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng lại lần nữa gặp lại cô ấy, nhưng anh ta lại không có tư cách nói với cô ấy về sự chờ đợi và yêu thích của anh ta.
Cho dù anh ta có tán thưởng cô ấy, yêu thích cô ấy đến đâu, thì hai người bọn họ đều không thể nào có kết quả với nhau.
Tuy rằng cô ấy là người bị hại, tống mẹ anh ta vào tù là báo thù, hợp tình hợp lý.
Nhưng dẫu sao cô ấy cũng đã đưa mẹ ruột của anh ta vào tù, anh ta còn có thể không nảy sinh khúc mắc mà đi thích cô ấy hay sao?.
/382
|