Rất nhiều người đều là như vậy, sự tình liên quan đến bản thân thì có thể làm đến thong dong rộng lượng.
Chỉ khi nào đề cập đến đời sau thì sẽ trừng mắt tất báo.
Ông ta cũng là trưởng bối, ông ta trân trọng những con cháu trong nhà mình, cũng là loại tâm tình này.
Sau khi biết toàn bộ câu chuyện của sự việc, ông ta ngay lập tức nhận ra rằng vấn đề này không thể nào tốt hơn.
Đây không phải là chuyện có thể giải quyết đơn giản bằng lời xin lỗi.
Chắt trai của ông ta đã mắng con trai của Cố Thời Mộ khó nghe như vậy, thậm chí còn đánh con trai của Cố Thời Mộ, nếu nhà họ Tôn không hy sinh bất cứ điều gì thì nhà họ Cố sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tôn.
Nếu muốn giữ nhà họ Tôn thì hiện tại chỉ có một cách, đó là...!chặt đuôi cầu sống.
Thực lực của nhà họ Tôn kém xa so với nhà họ Cố, thậm chí tập đoàn Cố thị không cần phải làm gì, chỉ cần thái độ của tập đoàn Cố thị đối với họ bị lộ ra ngoài, sẽ có vô số người đối phó với nhà họ Tôn của họ để lấy lòng nhà họ Cố.
Nhà họ Tôn bọn họ sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, không bao lâu nữa họ sẽ bốn bề thọ địch, tán gia bại sản, biến mất ở Dạ Đô.
Nhà họ Cố thế tới rào rạt, không có thời gian cho ông ta do do dự dự, ông ta nhanh chóng đưa ra quyết định.
Ông ta nhìn về phía cháu trai cả Tôn Đức Tuấn của mình: "Đức Tuấn, hiện tại cháu có hai sự lựa chọn.
Thứ nhất, đưa vợ và con trai của cháu đi, vạch rõ quan hệ với nhà họ Tôn...!Nói cách khác, chính là ông sẽ trục xuất gia đình ba người các cháu khỏi nhà họ Tôn.
Từ hôm nay trở đi, một nhà các cháu sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt cùng nhà họ Tôn, không còn liên quan gì đến nhau!”
“Ông nội!” Tôn Đức Tuấn hết sức kinh hãi mà nhìn ông cụ Tôn, sắc mặt lập tức tái nhợt.
"Cách thứ hai." Ông cụ Tôn nói: "Cháu ly hôn với Cao Thanh Kỳ, Hàng Hàng sẽ do Cao Thanh Kỳ nuôi nấng, hàng tháng cháu sẽ trả tiền cấp dưỡng cho Cao Thanh Kỳ."
“Ông nội, ông không thể làm như vậy!” Tôn Đức Tuấn kích động hét lên: “Chỉ là đánh nhau giữa lũ trẻ mà thôi, nào có nghiêm trọng như vậy được? Cháu sẽ đưa Hàng Hàng tới cửa xin lỗi Cố Thời Mộ và con trai của anh ta không phải là được rồi sao?"
Anh ta không muốn ly hôn, lại càng không muốn bị nhà họ Tôn đuổi ra khỏi nhà.
Từ nhỏ anh ta đã là cậu Cả của nhà họ Tôn, cơm áo không lo, vinh quang vô cùng.
Rời khỏi nhà họ Tôn, anh ta chẳng là gì cả.
Hai con đường này, anh ta đều không muốn chọn con đường nào!
"Đây không phải là chuyện xin lỗi là có thể giải quyết!" Ông cụ Tôn lạnh lùng nói: "Đổi vị trí, nếu cháu là Cố Thời Mộ, con trai của cháu bị người ta mắng là con hoang con riêng trong trường học, cháu có thể chịu được sao?"
Tôn Đức Tuấn nghẹn lời.
Nếu người mắng con trai anh ta là người lợi hại hơn anh ta, không nhịn được cũng phải nhịn.
Còn nếu đúng là người không bằng anh ta, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ kiên quyết dạy cho đối phương một bài học và khiến đối phương phải trả giá đắt.
Công bằng mà nói, nếu anh ta là Cố Thời Mộ, anh ta có địa vị và quyền lực như Cố Thời Mộ, con trai mình bị mắng thành con hoang con riêng, anh ta tuyệt đối sẽ không nhịn.
Ông cụ Tôn thở dài: "Đây cũng là một phương pháp bất đắc dĩ.
Cháu cũng không muốn cả nhà họ Tôn bị chôn cùng vợ và con trai của cháu, đúng không?"
Tôn Đức Tuấn quay đầu nhìn về phía Cao Thanh Kỳ.
Cao Thanh Kỳ rùng mình sợ hãi, lắc đầu nguầy nguậy: "Đức Tuấn, đừng ly hôn với em, em biết sai rồi, em sẽ thay đổi, sau này em sẽ không dám nữa!...!Em đi tìm em họ của em.
Em bảo em họ em cầu tình giúp em, em nhất định xin Cố Thời Mộ tha thứ cho em!"
"Đúng rồi! Chúng ta đi tìm em họ của Thanh Kỳ." Tôn Đức Tuấn sáng mắt lên: "Chỉ cần em họ của Thanh Kỳ sẵn sàng giúp đỡ, làm người giải hòa, nhà họ Cố nhất định sẽ làm hòa với chúng ta!"
“Đây cũng là một cách.” Ông cụ Tôn cũng không muốn nhìn cháu trai mình ly hôn.
Ông ta luôn không thích Cao Thanh Kỳ, cho rằng Cao Thanh Kỳ quá khoa trương, tầm thường và không có đầu óc.
Ngặt một nỗi Cao Thanh Kỳ có một khuôn mặt ưa nhìn, mê hoặc cháu trai cả của ông ta đến nỗi không phải cô ta thì không cưới.
Mặc dù nhà họ Cao là một nhà giàu mới nổi, nhưng mẹ của Cao Thanh Kỳ là em họ của mẹ Đường Cẩm Tiêu.
Vì mối quan hệ này, quan hệ của Cao Thanh Kỳ và người nhà họ Đường cũng không kém.
Nhà họ Tôn chỉ có thể coi là thế gia hạng ba ở Dạ Đô, nhà họ Đường lại là thế gia hạng nhất ở Dạ Đô.
Lấy Cao Thanh Kỳ làm cháu dâu của nhà họ Tôn, bọn họ có thể dính líu quan hệ với nhà họ Đường.
Tính như vậy, mối hôn nhân này cũng không quá tệ.
Bởi vậy, lúc trước ông ta mới đồng ý cho cháu trai cả của ông ta lấy Cao Thanh Kỳ.
Sau khi Cao Thanh Kỳ bước vào cửa nhà họ Tôn, quả thật cô ta cũng giúp nhà họ Tôn và nhà họ Đường kết nối, nhà họ Tôn đã nhận được rất nhiều lợi ích từ đó.
Chính vì vậy, mặc dù khinh thường Cao Thanh Kỳ và cảm thấy Cao Thanh Kỳ bị bố mẹ cô ta chiều hư rồi, kiêu ngạo không có đầu óc, nhưng vẫn chịu để mắt với Cao Thanh Kỳ.
Mọi người nhà họ Tôn biết Cao Thanh Kỳ có quan hệ tốt với nhà họ Đường, không ai muốn đắc tội với cô ta cả, thế nên cô ta luôn kiêu ngạo ngẩng đầu trong nhà họ Tôn, cảm thấy bản thân mình cao hơn người ta một cái đầu.
Có lẽ chính vì vậy mà cô ta mới dạy hư con trai mình, đánh nhau với các bạn trong trường, miệng nói không lựa lời, cái gì khó nghe cũng nói cả.
Giờ này khắc này, ông cụ Tôn rất hối hận vì lúc trước cố kỵ nhà họ Đường, không lập quy củ tốt cho Cao Thanh Kỳ nên mới dẫn đến chuyện không may ngày hôm nay.
Việc đã đến nước này, nói những điều đã quá chậm.
Hiện tại chỉ có thể hy vọng người nhà họ Đường sẵn sàng ra mặt để giúp Cao Thanh Kỳ giải quyết vấn đề này.
Cao Thanh Kỳ hốt hoảng nói: "Cháu đi gọi điện thoại cho Y Y ngay bây giờ!"
Ở nhà họ Đường, người có quan hệ tốt nhất với cô ta chính là Đường Cẩm Y.
Có nhiều điều không tiện nói trước mặt nhiều người, cô ta cầm điện thoại di động chạy vào phòng không có người, khóa trái cửa rồi gọi cho Đường Cẩm Y.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, cô ta liền khóc: "Y Y, đã xảy ra chuyện, em nhất định phải giúp chị!"
Cô ta rất sợ hãi.
Sợ hãi hơn bao giờ hết.
Cô ta có thể nhìn ra tình hình hiện tại rất rõ ràng, nếu cô ta không thể có được sự tha thứ của nhà họ Cố, ông cụ Tôn nhất định sẽ để cô ta và Tôn Đức Tuấn ly hôn.
Cô ta đã đắc tội nhà họ Cố, sau khi cô ta và Tôn Đức Tuấn ly hôn, nhà mẹ đẻ cô ta sợ hãi quyền thế của nhà họ Cố, nhất định sẽ không để cô ta quay trở về nhà mẹ đẻ.
Cô ta sẽ từ cô Cả của nhà họ Cao, mợ Cả của nhà họ Tôn, biến thành một con chó nhà có tang không nhà để về.
Điều này quá là đáng sợ!
Nhà họ Cố thật là khinh người quá đáng.
Chỉ là vài lời qua tiếng lại giữa hai đứa nhỏ mà thôi, vậy mà nhà họ Cố liền ỷ thế hiếp người, muốn hại cô ta tán gia bại sản, cửa nát nhà tan.
Người nhà họ Cố lòng lang dạ sói, táng tận lương tâm, ngày sau nhất định sẽ nhận được báo ứng, sẽ bị trời đánh, không được chết tử tế!
Cô ta vừa khóc vừa mắng, kể cho Đường Cẩm Y nghe những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Sau khi cô ta nói xong, Đường Cẩm Y cũng mắng Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê cùng với cô ta.
“Y Y, em nhất định phải giúp chị!” Cao Thanh Kỳ khóc nói: “Những lời đó đều là khi em đến nhà chị, chúng ta cùng nhau mắng đồ tiện nhân Đường Dạ Khê và hai đứa rẻ tiền mà cô ta sinh ra, không cẩn thận bị Hàng Hàng nghe được, bị Hàng Hàng học được.
Hàng Hàng cũng là vì trút giận cho em nên mới có thể đánh nhau với cái ngữ hèn kém đó.
Y Y em nhất định phải giúp chị, bằng không ông cố của Hàng Hàng sẽ ép chị và anh rể họ của em ly hôn…"
"Chị họ, chị đừng khóc nữa, em nhất định sẽ giúp chị!" Đường Cẩm Y an ủi cô nói: "Cái này em sẽ gọi điện thoại anh cả của em.
Anh cả của em khinh thường nhất là thể loại người ỷ thế hiếp người này.
Anh ấy nhất định sẽ giúp chúng ta!"
“Cảm ơn em, Y Y!” Cao Thanh Kỳ sốt sắng nói: “Y Y, anh phải nhanh lên một chút, chị sợ lắm!"
"Em biết rồi." Đường Cẩm Y nói: "Bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho anh cả của em, bảo anh cả của em đi tìm Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê!"
Sau khi cúp điện thoại, cô ta gọi điện ngay cho Đường Cẩm Tiêu, thêm mắm dặm muối mọi chuyện rồi kể lại cho Đường Cẩm Tiêu: "Anh cả, anh nhất định phải giúp chị họ Thanh Kỳ! Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê khinh người quá đáng, chỉ là con nít cãi nhau mà thôi, bọn họ làm sao có thể phát động chiến tranh kinh doanh với nhà họ Tôn chứ? Đây không phải là ỷ thế hiếp người sao? Cố Thời Mộ ỷ vào có quyền thế, cứ ức hiếp nhà họ Tôn như vậy, đây là làm giàu bất nhân! Còn cả Đường Dạ Khê, bay lên đầu càng đã không biết mình họ gì nữa rồi, bình thường giả vờ yếu ớt, kỳ thật lòng của cô ta vô cùng tàn nhẫn.
Hàng Hàng chỉ cãi vã với con trai của cô ta mấy câu mà thôi, cô ta đã khiến cho gia đình của Hàng Hàng mất đi hạnh phúc, cô ta thật tàn nhẫn!".
/382
|