Buổi tối, cả nhà ngồi quây quần bên đống lửa trại.
Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ lần đầu dã ngoại thế này, rất hưng phấn, đến cả lão...à, là Đường Tiểu Sơ trưởng thành sớm cũng không giấu được sự xúc động trong mắt mình.
Cố Thời Mộ, Đường Dạ Khê, Hứa Liên Kiều, Bách Lí Tuỳ Bằng, thêm cả mười mấy người vệ sĩ, trợ lí, tổng cộng cắm hết sáu bảy chiếc lều trên đỉnh núi, trông giống một doanh trại nhỏ.
Đường Tiểu Thứ đòi điện thoại di động từ Đường Dạ Khê, cầm điện thoại hết chụp ảnh lại đến quay phim, chạy đông rồi lại chạy sang tây, vui không ngớt được.
Vốn dĩ Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ phải ngủ vào lúc 9 giờ, cuối cùng thức tới hơn 11 giờ, Đường Dạ Khê giục một hồi mới chịu chui vào lều.
Mặc dù đã nằm trên thảm nhưng hai đứa trẻ vẫn không buồn ngủ.
Đặc biệt là Đường Tiểu Thứ, nói không ngừng với Cố Thời Mộ, Đường Dạ Khê và Đường Tiểu Sơ.
Thấy cậu bé vui như vậy, mấy lần Đường Dạ Khê giục cậu đi ngủ đều không dám răn đe nặng lời.
Đến cuối cùng, vẫn là cậu bé thức không nổi nữa mới dựa vào lòng Cố Thời Mộ mà thiếp đi.
Đường Tiểu Sơ đợi em trai ngủ rồi mới nhắm mắt theo, vào giấc ngay lập tức.
Cố Thời Mộ không nhịn được mà khẽ cười, vò đầu Đường Tiểu Sơ: "Tiểu Sơ của chúng ta ngoan thật, tuy rằng rất thích trêu chọc chê bai em trai nhưng yêu thương bảo vệ em nhất vẫn là nó."
"Đúng vậy,", Đường Dạ Khê cười gật đầu: "Hai đứa nó tuy là sinh đôi nhưng lúc Tiểu Sơ ra đời hơn 3kg, Tiểu Thứ chỉ có hơn 2,5kg một chút, sức khoẻ Tiểu Sơ tốt hơn, Tiểu Thứ thì nhiều bệnh, có người đùa với Tiểu Sơ rằng nó hấp thụ dinh dưỡng trong bụng em nhiều, Tiểu Thứ thì hấp thụ ít hơn nên Tiểu Thứ mới thấp hơn nó, còn hay bệnh, vậy là nó ghim trong lòng, lúc nào cũng muốn bảo vệ em trai."
Cố Thời Mộ nhìn hai đứa con trai xinh xắn đáng yêu không khác gì thiên thần, anh đưa tay vò đầu từng đứa, không nhịn được mà nói lại: "Em dạy chúng rất tốt, chúng rất thông minh, hiểu chuyện lại lễ phép, tích cách và đạo đức tốt nhất trong lứa cùng tuổi, không có chút tính xấu nào, trước giờ chỉ có mình em dạy dỗ chúng, không cần em nói anh cũng biết em đã cực khổ thế nào, đã phí bao nhiêu công sức cho chúng, mà anh thì chỉ ăn may nhặt được của hời!"
"Cũng không nói thế được," Đường Dạ Khê nhìn gương mặt ngây ngô của các con mình, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng bên ngoài: "Niềm vui và hạnh phúc nuôi con khó mà so sánh được, với em mà nói, thứ các con cho em còn nhiều hơn rất nhiều so với những gì em bỏ ra."
Lúc chưa biết thân thế thật của mình, hai đứa trẻ này là người thân duy nhất của cô.
Có hai đứa trẻ, cô mới tìm được cảm giác thuộc về thế giới này, mới cảm thấy mình còn được người khác cần tới.
Ở bên cạnh hai con cô không hề thấy cô đơn.
Cô là mọi thứ của các con, các con cũng là mọi thứ của cô.
Từ lúc sinh con xong, mỗi ngày cô đều rất vui, rất thoả mãn, rất hạnh phúc.
Cuộc đời này của cô may mắn nhất là có được Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
"Bất kể ra sao, anh đều phải cảm ơn em.", Cố Thời Mộ thích không rời tay được mà vỗ về hai đứa con: "Càng ở bên nhau lâu càng cảm thấy chúng tốt đẹp, càng thích chúng, cảm ơn em đã mang chúng đến với anh, hy sinh của em anh nhớ rất rõ, anh sẽ báo đáp em!"
"Đừng nói thế mà,", Đường Dạ Khê nghiêng đầu nhìn anh: "Nuôi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là do em cam tâm tình nguyện mà, không liên quan tới anh, anh không cần nói cảm ơn với em, ngược lại là em cần cảm ơn anh, nếu không phải anh thì đến tận bây giờ em còn phải mang danh con gái rơi rớt khó nghe ấy, bởi vì không thể nào biết được sự thật, không thể nhận bố mẹ, tính ra mà nói là em nợ anh..."
Cố Thời Mội nghiêng đầu nhìn vào mắt cô: "Em nghĩ thế thật ư?"
Đường Dạ Khê nghiên túc gật đầu: "Đúng vậy."
Cố Thời Mộ cúi đầu cười một tiếng, đột nhiên bế hai đứa nhỏ ở giữa hai người ra phía bên ngoài cạnh anh.
Không còn sự chen giữa của hai đứa nhỏ, trở thành anh và Đường Dạ Khê nằm cạnh nhau.
Đường Dạ Khê nhất thời cảm thấy không tự tại cho lắm, không nhịn được mà dịch sang một bên: "Anh..."
Cố Thời Mộ khẽ động đậy, áp lên người cô, giọng nói mê đắm lòng người: "Nếu đã cảm kích anh thế thì lấy thân đền đáp được không?"
Đường Dạ Khê: "..."
Cảm nhận được cơ thể săn chắn đang đè lên người mình, Đường Dạ Khê khẽ cứng người, nhiệt độ trên mặt cũng tăng lên.
Hai tay cô đặt lên lồng ngực anh, giọng nói run rẩy: "Đừng, đừng đùa...!con còn ở đây..."
Cố Thời Mộ nhướn mày cười: "Ý em là nếu các con không ở đây thì anh muốn làm gì cũng được?"
"...", Tim Đường Dạ Khê đập nhanh hơn nữa, mặt cô nóng lên như thể bị thiêu đốt.
Ngoài lần bị Bách Lí Tuỳ Băng bỏ thuốc trước kia ra, bắt buộc phải làm chuyện đấy với Cố Thời Mộ ra, đây là lần đầu tiên cô thân mật với đàn ông thế này.
Lần trước bị chuốc thuốc, đầu óc cô mụ mị, trống rỗng, không còn ấn tượng với nhiều việc nữa.
Mà bây giờ, ý thức của cô rất rõ ràng.
Cô có thể ngửi được mùi bạc hạ thanh mát trên người anh.
Người đàn ông này rất yêu sạch sẽ, chỉ cần lại gần anh thì có thể ngửi được mùi bạc hạ nhè nhẹ trên người anh.
Mùi hương này với Đường Dạ Khê mà nói đã rất quen thuộc.
Cảm nhận được hơi thở của anh, cô sẽ cảm thấy an toàn, yên tâm.
Không biết từ khi nào mà sâu trong đáy lòng cô Cố Thời Mộ đã là một người bảo hộ mạnh mẽ, có anh ở đây thì cô và các con mình sẽ an toàn.
Bị anh đè lên, cô không có cảm giác bị khinh khi, chỉ cảm thấy xấu hổ.
Cô tin anh.
Cô biết anh là người thế nào.
Anh đối xử với cô thế này không phải vì khinh thường cô, chơi đùa với cô, mà là vì...!
Vì gì nhỉ?
Nhu cầu sinh lí bình thường?
Nghe sách vở bảo rằng ở phương diện này đàn ông nhiệt tình hơn phụ nữ.
Nhưng Cố Thời Mộ giữ mình rất tốt, trợ lí và vệ sĩ bên cạnh đều là nam, nghe nói tầng văn phòng của anh toàn là nam, không có nhân viên nào là nữ.
Anh sống rất lành mạnh, không khác gì hòa thượng.
Chỉ cần là đàn ông bình thường, ai cũng có nhu cầu ở mặt này.
Hoặc là...!bây giờ anh đang cần...!chuyện đó, mà vừa hay cô là vợ hợp pháp của anh.
Tuy rằng cô từng nói cô hy vọng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không làm hết nghĩa vụ vợ chồng, nhưng mà...!bởi vì lần sự cố đó mà họ đã thành vợ thành chồng thật sự.
Là cô kéo Cố Thời Mộ xuống nước trước, hơn nữa họ không những có giấy kết hôn rồi, Cố Thời Mộ còn nói muốn có hôn lễ, nếu đã thế thì họ không khác gì vợ chồng bình thường.
Vậy thì...!nếu giữa họ có gì thì cũng là đúng lĩ lẽ mà đúng không?
Chỉ là...!địa điểm không đúng lắm!
Cô vẫn đặt hai tay trước ngực anh, đỏ mặt run giọng: "Thì nói chung...!không thể thế này trước mặt các con...".
/382
|