Khi Đường Dạ Khê nhìn thấy thứ bên trong chiếc hộp bằng gỗ lim thì vô cùng bàng hoàng.
Bên trong chứa một bộ trang sức hoàn chỉnh, thoạt nhìn đã biết vô giá.
Cô nhanh chóng xua tay: "Cái này quý quá, cháu không nhận được đâu ạ."
Ông Cố trừng mắt nhìn cô: "Đây là của hồi môn của mẹ Tiểu Mộ, là mẹ của Tiểu Mộ để lại cho con dâu bà ấy, cho mẹ của các cháu trai bố.
Con không nhận thì con muốn bố giao nó cho ai đây?"
Đường Tiểu Thứ sáng mắt, chạy đến chỗ Đường Dạ Khê, kéo áo của cô: "Nhận đi, nhận đi mẹ.
Sau khi mẹ nhận rồi thì mẹ chính là con dâu của ông nội.
Mẹ, anh trai và cả Tiểu Thứ, cùng với ông nội và bố chính là một gia đình!"
"..." Đường Dạ Khê nhìn con trai yêu quý của mình, không nói nên lời.
Những thứ này thực sự quá quý giá...!
Nếu cô thực sự lấy nó, cô sẽ rất xấu hổ...!
Dẫu sao, giữa cô và Cố Thời Mộ cũng không có tình cảm.
Cố Thời Mộ vì bọn trẻ mới đăng ký kết hôn với cô thôi.
Nếu sau này Cố Thời Mộ gặp người con gái anh yêu thì họ sẽ ly hôn.
Cô không thể lấy những thứ này.
"Mẹ...!mẹ...!lấy đi lấy đi.
Tiểu Thứ muốn trở thành người một nhà với ông nội và bố!" Đường Tiểu Thứ kéo áo của Đường Dạ Khê, nước mắt lưng tròng mà năn nỉ cô.
"..." Đối mặt với đôi mắt to ướt át của bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ, Đường Dạ Khê bị đánh bại.
Thôi đi.
Cô tạm nhận lấy trước, ổn định trái tim của con đã.
Nếu trong tương lai Cố Thời Mộ thực sự gặp được người con gái mình yêu, cô lại giao trả những thứ này là được.
Dù sao thì cô cũng sẽ không coi đó là của riêng mình mà về sau không chịu trả lại.
Diễn trò phải diễn cho tới, cô sẽ tạm thời bảo quản thay.
Khi nào cô và Cố Thời Mộ ly hôn, cô sẽ trả lại cho ông Cố là được.
Cô hít sâu một hơi, vươn tay cầm lấy hộp gỗ lim, đứng lên, cúi đầu với ông cụ: "Cảm ơn...!bố!"
“Tốt, tốt!” Ông Cố vui vẻ cười ha ha, một tay dắt Đường Tiểu Sơ, tay kia dắt Đường Tiểu Thứ: “Đi một vòng đi.
Tiểu Sơ, Tiểu Thứ, đi vào phòng bếp với ông nội xem xem hôm nay người ta làm cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của cho chúng ta món ăn gì ngon nào!"
“Được ạ!” Đường Tiểu Thứ vỗ tay: “Tiểu Thứ thích ăn ngon!”
Một già hai nhỏ vui vẻ đi về phía phòng bếp.
Cố Thời Mộ nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ đầy sức sống của ông cụ nhà mình, cảm thấy ngay cả dáng vẻ đi đứng của ông cụ nhà mình cũng như trẻ hơn mười tuổi.
Một lúc sau, anh thu hồi ánh mắt nhìn về phía Đường Dạ Khê: "Cảm ơn em."
“…?” Nhận được lời cảm ơn bất ngờ khiến Đường Dạ Khê có chút bối rối.
Tự dưng nhận được rất nhiều đồ trang sức vô giá, cô còn chưa nói lời cảm ơn mà ngược lại đối phương đã nói lời cảm ơn với cô rồi.
Nhầm lẫn gì à?
Cố Thời Mộ nhìn vẻ mặt mơ màng của cô thì mỉm cười: "Kể từ khi mẹ tôi qua đời, bố tôi chưa từng vui vẻ như vậy."
Anh cầm chén trà lên, nâng chén với Đường Dạ Khê: "Lấy trà thay rượu, cảm ơn em vì đã nuôi dưỡng và dạy dỗ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ tốt như vậy...!Vất vả rồi!"
"Không..." Đường Dạ Khê lắc đầu: "Tôi nói rồi, nếu không có Tiểu Sơ và Tiểu Thứ thì sẽ không có Đường Dạ Khê của ngày hôm nay.
Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là sự cứu rỗi của tôi.
Có thể có được bọn trẻ là điều may mắn nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy vất vả."
"Đó là do em có một trái tim tốt đẹp." Cố Thời Mộ nói: "Tôi cũng biết đại khái những khó khăn gian khổ mà em đã trải qua.
Nhưng sau này sẽ không như thế nữa, sau này tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm của một người đàn ông với tư cách là người chồng và người cha.
Tôi sẽ chăm sóc cho ba mẹ con em thật tốt, bù đắp cho mẹ con em."
“Thật sự không cần đâu!” Đường Dạ Khê nhanh chóng lắc đầu: “Anh sẵn sàng đăng ký kết hôn với tôi, cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ một gia đình trọn vẹn, cho bọn trẻ trở thành những đứa con hợp pháp danh chính ngôn thuận, tôi đã rất biết ơn anh rồi.
Mọi chuyện khác thì tôi có thể tự xử lý...!Nếu sau này gặp được người con gái anh thích, tôi nhất định sẽ để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ hiểu rằng chúng ta chia tay trong hòa bình, để bọn trẻ tiếp tục kính yêu người bố là anh."
Cô thực sự biết ơn Cố Thời Mộ từ tận đáy lòng.
Biết ơn Cố Thời Mộ vì đã tìm ra thân thế của cô.
Biết ơn Cố Thời Mộ vì đã kết hôn với cô và cho cặp song sinh của cô được trở thành những đứa con hợp pháp danh chính ngôn thuận.
Bất kể Cố Thời Mộ làm những chuyện này là vì điều gì, lợi ích mà cô và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ nhận được đều là thật.
Cô sẽ không quên Cố Thời Mộ đã tốt với cô như thế nào.
Giống như những gì cô nghĩ trên đường trở về, sau này nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ báo đáp anh!
Cố Thời Mộ nhìn Đường Dạ Khê, hơi nheo mắt.
Cô gái nhỏ này thực sự rất thú vị.
Trước kia anh đã từng gặp biết bao người phụ nữ, người nào người nấy cũng có suy nghĩ tiếp cận anh, nằm mơ cũng muốn trở thành mợ chủ Cố.
Nhưng cô gái nhỏ trước mặt anh đã trở thành một mợ chủ Cố hợp pháp, thế mà lại nghiêm trang nói với anh, nếu sau này anh có người con gái mình thích thì cô sẽ ra sao, sẽ như thế nào.
Chẳng lẽ cô không muốn trở thành mợ chủ Cố mãi mãi sao?
Giờ phút này, anh thật sự muốn soi gương, rốt cuộc là do sức hấp dẫn của anh đã giảm sút hay cô gái nhỏ ngồi đối diện với anh có ánh mắt không tốt lắm.
Ừm...!
Ánh mắt của cô có tốt hay không thì tạm thời anh không biết, nhưng đôi mắt của cô thực sự rất đẹp.
Hàng lông mày như núi xa, đôi mắt chứa nước mùa thu như có từng đợt sóng vỗ nhẹ, lấp lánh sáng ngời, khiến lòng người xao xuyến.
Một cô gái sắc nước hương trời, xinh đẹp động lòng người như vậy mà gia đình Đường Lẫm Nhiên lại nỡ lòng ngược đãi, không phải do cả nhà bị mù thì cũng là một nhà toàn súc vật.
Dù sao thì cũng không phải thứ gì tốt là được rồi!
Đường Dạ Khê có hơi mất tự nhiên khi bị anh nhìn như vậy, bèn đứng dậy: "Anh còn việc gì không? Nếu không còn việc gì thì tôi đi xem Tiểu Sơ và Tiểu Thứ."
"À, còn có việc." Cố Thời Mộ cũng đứng lên và nói với cô: "Em gọi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ra đây đi, tôi tặng vài người cho mẹ con em."
Đường Dạ Khê: "...?"
Cô đang muốn hỏi xem mình có nghe nhầm không thì Cố Thời Mộ đã bước ra ngoài.
Cái miệng đã mở ra của cô lại đóng lại.
Quên đi.
Đi tìm các con trai của cô trước.
Cô tìm thấy Tiểu Sơ và Tiểu Thứ rồi đưa chúng ra ngoài phòng khách.
Dưới bậc thềm bên ngoài phòng khách, bốn thanh niên cao lớn đẹp trai xếp hàng ngay ngắn.
Nhìn thấy cô và Đường Tiểu Sơ, Đường Tiểu Thứ đi ra, bốn người bọn họ đồng loạt khom mình cúi đầu chào: "Xin chào mợ chủ, cậu chủ nhỏ."
Đường Dạ Khê: "...?"
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ giới thiệu với cô: "Đây là vệ sĩ mà tôi chọn cho em, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Từ trái qua phải, Cố Tần, Cố Hoài, Cố Cận, Cố Tửu.
Nếu em cảm thấy khó nhớ thì chỉ cần nhớ một câu thơ: "Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia", Tần Hoài cận tửu là bốn người bọn họ."
Đường Dạ Khê: "..."
Cố Thời Mộ tiếp tục: "Về sau, Cố Tần và Cố Hoài sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ em.
Cố Cận chịu trách nhiệm bảo vệ Tiểu Sơ.
Cố Tửu sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ Tiểu Thứ.
Trong tay họ đều có nhân viên của riêng mình.
Nếu em có bất kỳ công việc riêng tư nào cần làm thì chỉ cần nói với bọn họ một tiếng là được."
Đường Tiểu Thứ ngẩng mặt lên nhìn Cố Thời Mộ: "Có thể để bọn họ mua kẹo hồ lô cho con được không?"
Đường Dạ Khê: "..."
Cố Thời Mộ: "...!Có thể!"
“Hay quá!” Đường Tiểu Thứ di chuyển đôi chân ngắn chạy "cộc cộc " xuống bậc thang, đến bên cạnh Cố Tửu, nắm lấy tay Cố Tửu: “Mua khoai lang cũng được chứ?".
/382
|