Đứa trẻ đã vất vả nuôi nấng, giờ chỉ vì không cùng huyết thống nên liền ngoảnh mặt xua đuổi, nếu chuyện này được lan truyền thì chắc chắn sẽ có nhiều người đâm chọc sống lưng bọn họ, mắng bọn họ bạc tình cạn nghĩa, không hợp tình người.
Dù chỉ nuôi một con vật nhưng nuôi suốt hơn mười, hai mươi năm còn có tình cảm.
Huống chi là nuôi một cô con gái nhỏ xinh đẹp hoạt bát, làm sao có thể nói rằng không cần nữa?
Đó có còn là con người không?
Không có đạo lý này!
Ông cụ Ôn mang theo Bạch Hải Đường và Ôn An An, nổi giận đùng đùng chạy về biệt thự của nhà họ Ôn.
Ông cụ Ôn ở rất gần các con trai, chỉ mất vài phút là tới nơi.
Ôn Minh Viễn vừa về đến nhà không lâu, cả người đều rối bời, còn chưa đi ngủ.
Quản gia mời ông cụ Ôn, Bạch Hải Đường và Ôn An An vào.
Ôn Minh Viễn mệt mỏi chào hỏi: "Bố, dì, sao hai người lại đến đây?"
“Nếu tôi không tới thì làm sao biết được anh vô lý như vậy?” Ông cụ Ôn bình tĩnh nói: “Tôi có nghe nói về chuyện Đường Dạ Khê và An An.
Con gái ruột của anh đã được tìm về, anh muốn nuôi thì cứ nuôi, tôi không phản đối.
Nhưng An An cũng là cháu gái của tôi, tôi đã chứng kiến An An trưởng thành.
Muốn đuổi An An ra khỏi nhà họ Ôn, tôi không đồng ý!"
“Bố, coi như con trai cầu xin bố, bố cho con thở một hơi, đừng ép con nữa, được không?” Ôn Minh Viễn lau mặt, mệt mỏi nói: “Thủy Tinh vừa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, đầu óc con còn đang rối tung cả lên.
Bố cho con thở một cái đã được không?"
Ông cụ Ôn sững sờ: "Thủy Tinh sao vậy?"
Đường Lẫm Nhiên bước tới: "Chú Ôn, em gái của cháu cắt đứt quan hệ với Ôn An An, tên khốn nạn A Triệt lại chống đối em gái cháu, chọc em gái cháu tức giận ói ra máu, phải vào phòng mổ, vừa qua giai đoạn nguy hiểm."
Ôn Huyền Triệt cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, toàn thân căng thẳng như mũi tên căng ra.
Ôn Huyền Trừng đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Anh ấy biết trong lòng Ôn Huyền Triệt đang rất khổ sở...!Chọc giận mẹ mình khiến bà phải vào phòng giải phẫu, thập tử nhất sinh, suýt nữa đã không cứu được.
Anh ấy không dám tiếp tục buộc tội Ôn Huyền Triệt nữa.
Ôn Huyền Triệt đã rất tự trách, rất khó chịu.
Hiện tại anh ấy đang hoài nghi không biết có ai lại chỉ trích Ôn Huyền Triệt vài câu gì nữa hay không, sợ Ôn Huyền Triệt sẽ không chịu nổi mà làm chuyện ngu xuẩn.
Mẹ đã ngã, Ôn Huyền Triệt không thể lại gặp chuyện.
Anh ấy giơ tay an ủi vỗ vỗ vai Ôn Huyền Triệt.
May mắn thay, mẹ của họ không sao, hiện tại anh ấy mới có thể an ủi Ôn Huyền Triệt mà không có khúc mắc trong lòng.
Bằng không, anh ấy cũng không biết đời này có thể tha thứ cho Ôn Huyền Triệt hay không.
Ông cụ Ôn không có gì để nói.
Nhà họ Ôn và nhà họ Đường là có quan hệ nhiều đời.
Ông ta và bố của Đường Thủy Tinh là bạn tốt của nhau.
Đường Thủy Tinh nôn ra máu vì chuyện Ôn An An, ông ta còn có thể nói cái gì?
Chẳng lẽ phải tỏ thái độ với Đường Thủy Tinh, giữ Ôn An An lại?
Vậy chẳng phải tương đương với việc ép Đường Thủy Tinh đi tìm cái chết sao?
Ôn An An tựa vào Bạch Hải Đường, lặng lẽ khóc nức nở.
Bạch Hải Đường thương xót vỗ về cô ta, nhẹ nhàng yếu ớt nói với Ôn Minh Viễn: "Minh Viễn, hồi đó sức khỏe Thủy Tinh không được tốt, là dì đã nuôi lớn An An giúp Thủy Tinh.
Bây giờ, các con muốn cắt đứt quan hệ với An An thì có phải cũng nên hỏi ý kiến của dì một chút hay không?"
Ôn Minh Viễn cau mày nhìn bà ta: "Dì..."
"Minh Viễn, dì không đồng ý cắt đứt quan hệ với An An, An An vô tội." Bạch Hải Đường ôm Ôn An An vào lòng, thương tiếc vỗ lưng cô ta, nói: "Minh Viễn, bây giờ dì ngăn cản con cũng là vì tốt cho con và Thủy Tinh.
Các con quá bốc đồng, mọi quyết định đưa ra dưới cơn xúc động đều là sai lầm.
Khi các con bình tĩnh lại thì nhất định sẽ hối hận!"
Bà ta cũng giữ gìn nhan sắc khá tốt, thêm việc chưa từng sinh con nên eo thon nuột nà, dù đã hơn bốn mươi tuổi nhưng bà ta vẫn rất xinh đẹp và quyến rũ.
Bà ta nhìn Ôn Minh Viễn, nói với giọng nghiêm túc và tha thiết: "Minh Viễn, xin con hãy tin tưởng dì.
Dì ngăn cản con là suy nghĩ cho con và Thủy Tinh.
Đứa nhỏ các con tự tay nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, sao lại không có tình cảm được? Bây giờ vì bốc đồng mà các con công bố thân thế của An An thì sẽ tạo thành hậu quả rất thê thảm, sau này nếu hối hận thì cũng đã muộn rồi!"
Ánh mắt bà ta chậm rãi chuyển động, rơi vào trên mặt Đường Dạ Khê: "Cháu là Đường Dạ Khê đúng không?"
Đường Dạ Khê bước tới, khẽ gật đầu với bà ta: "Chào bà nội."
"Chào cháu." Bạch Hải Đường nhìn cô, nhỏ nhẹ nói: "Khê Khê, bố mẹ cháu muốn cắt đứt quan hệ với An An, có hơn 90% nguyên nhân đều liên quan đến cháu.
Bé ngoan, bà nội muốn xin cháu nói hộ cho An An, thuyết phục bố mẹ cháu đừng công khai thân thế của An An, để An An tiếp tục ở lại nhà họ Ôn.
Bố mẹ cháu nợ cháu nên bây giờ nhất định sẽ nghe lời cháu.
Chỉ cần cháu chịu giúp An An nói vài câu tốt lành thì gia đình ta sẽ sau cơn mưa trời lại sáng, gia đình đoàn tụ, ai ai cũng vui mừng."
Đường Dạ Khê nhìn Bạch Hải Đường mà cau mày.
Cô cảm thấy Bạch Hải Đường không có ý tốt gì.
Giọng điệu của Bạch Hải Đường rất hay, nhẹ nhàng và nhân hậu.
Biểu cảm cũng không sao, nhìn cô một cách rất dịu dàng và từ ái, như thể bà ta thích cô rất nhiều.
Nhưng trong lời nói của Bạch Hải Đường lại ẩn chứa đao kiếm!
Những gì Bạch Hải Đường nói vừa rồi, nếu phiên dịch ra thì chính là: nguyên nhân khiến nhà họ Ôn không yên lành như bây giờ đều là do cô.
Nếu cô không biện hộ cho Ôn An An thì là bởi vì bụng dạ cô hẹp hòi, không đủ rộng lượng.
Cô đột nhiên cảm thấy rất phiền phức.
Cô chỉ nhận bố mẹ của mình thôi mà, tại sao còn phải vượt qua muôn vàn khó khăn như thế?
Đúng vậy, đối với người nhà họ Ôn, Ôn An An vô tội.
Chuyện đổi con năm đó là do Đường Linh Lung làm, không liên quan gì đến Ôn An An.
Nhưng đối với cô, Ôn An An không vô tội.
Dù lúc đó cô đang ở nhà họ Thái hay sau đó đến nhà họ Đường, Ôn An An đều sẽ châm chọc khiêu khích hoặc thượng cẳng chân hạ cẳng tay mỗi khi nhìn thấy cô.
Bản thân cô không trả thù Ôn An An thì đã là rất kiềm chế rồi.
Kết quả, người nhà họ Ôn, hết người này tới người khác bảo cô nói tốt cho Ôn An An.
Bị điên à?
Cô tức quá hóa cười, cũng lười nói với Bạch Hà Đường, quay đầu nhìn Ôn Minh Viễn: "Chủ tịch Ôn, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đều mệt mỏi rồi, cho hỏi phòng cho khách ở đâu, con muốn đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi nghỉ ngơi."
Bạch Hải Đường cau mày, nhìn về phía ông cụ Ôn với vẻ ấm ức: "Anh Triết..."
Bà ta kém ông cụ Ôn hơn mười tuổi, tuy không còn trẻ trung nhưng vẫn quyến rũ, thêm nữa để nuôi dạy ba đứa con trai của ông cụ Ôn và vợ cả mà đời này bà ta không mang thai.
Ông cụ Ôn từ trước đến nay luôn tôn trọng bà ta, đối với vẻ ấm ức đáng thương như thế của bà ta, ông cụ Ôn nhất thời nổi cơn tức.
“Đường Dạ Khê!” Ông ta tức giận mắng: “Người bề trên nói chuyện với cô mà cô có thái độ như thế à?"
Đường Dạ Khê quay đầu nhìn ông ta, thản nhiên nói: "Tôi vẫn chưa nhận tổ tiên.
Nói chính xác thì hiện tại các người không phải là bậc bề trên của tôi."
"Cô..." Ông cụ Ôn tức giận, nhìn về phía Ôn Minh Viễn, cả giận nói: "Đây là đứa con gái mà anh muốn bỏ rơi An An để đổi về sao? Không có một chút học thức gì cả, anh tìm về làm gì? Muốn phá hỏng gia phong nhà họ Ôn của chúng ta sao?"
Đường Lẫm Nhiên bất giác nhìn thoáng qua Cố Thời Mộ đang đứng bên cạnh Đường Dạ Khê: "Chú Ôn, cẩn thận từ ngữ!"
“Những lời tôi nói đều là thật.
Sao thế, không cho tôi nói luôn à?” Ông cụ Ôn tức giận: “An An mới là con gái quý báu do nhà họ Ôn nuôi dưỡng.
Mỗi động tác đều thể hiện phong cách quý phái của nhà họ Ôn chúng ta.
Các người nhìn lại con nhóc hoang dã được nuôi dưỡng bên ngoài kia đi.
Vô học, vô lễ với người lớn tuổi.
Các người nhận nó về là muốn để người khác chê cười nhà họ Ôn của chúng ta sao?".
/382
|