Cãi nhau thành như vậy, ai cũng không chịu nhường bước.
Ôn Huyền Dương chỉ cảm thấy đầu mình đau đến mức sắp nổ tung.
Anh ấy tiến lên vài bước, chặn Ôn Minh Viễn đang có biểu cảm đáng sợ, sau đó nhìn Cố Thời Mộ, chân thành nói: "Cậu Cố, thành thật mà nói, tôi rất biết ơn vì anh đã sẵn lòng đứng ra bảo vệ em gái tôi như thế này.
Thật sự, tôi rất biết ơn vì tấm lòng của cậu dành cho em gái tôi.
Nhưng mà cậu Cố, xin cậu hãy suy nghĩ kỹ một chút, mọi người ở đây đều là người thân ruột thịt của em gái tôi.
Cậu không khoan nhượng dù chỉ một bước như thế, khí thế ép người, thật sự có tốt cho em gái tôi không? Cậu làm như vậy sẽ chỉ khiến em gái tôi bị kẹp giữa cậu và người nhà của em ấy, càng thêm khó xử mà thôi."
"Người nhà?" Cố Thời Mộ quan sát anh ấy từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh: "Khi ông nội của anh gọi Khê Khê là con nhóc hoang dã, vô học vô lễ, anh ở đâu? Bây giờ lại còn nhảy ra nhận người nhà à? Anh không xứng!"
Ôn Huyền Dương lạnh lùng nói: "Cậu Cố, cậu quá đáng rồi! Tôi nhường nhịn cậu hết lần này đến lần khác là nể mặt cậu là bố của Tiểu Sơ, Tiểu Thứ, không muốn em gái tôi phải khó xử giữa cậu và tôi, không phải tôi sợ cậu!"
Anh ấy là con trai trưởng, là cháu đích tôn của nhà họ Ôn, cũng là người rất có năng lực, tuổi trẻ và tham vọng, khi lớn lên đã được vô số người ca tụng và săn đón, có bao giờ anh ấy bị đối xử thô lỗ như vậy chứ?
"Tổng giám đốc Ôn, anh đúng là tự dát vàng lên mặt mình! Anh nhường nhịn tôi năm lần bảy lượt chẳng lẽ không phải là vì anh không thể trêu vào nhà họ Cố của tôi, không muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Cố tôi sao?" Cố Thời Mộ khinh thường nhìn anh ấy: "Từ khi tôi và Khê Khê bước vào cửa nhà họ Ôn của các người đến giờ, ngoại trừ mẹ anh đã rơi vài giọt nước mắt vì những cay đắng mà Khê Khê đã từng gánh chịu, còn ai trong số các người thực sự thương xót Khê Khê, hỏi một câu cô ấy từng chịu bao nhiêu khổ sở, từng chịu bao nhiêu đau đớn không? Trong lòng các người chỉ luôn nghĩ đến Ôn An An, vắt óc nghĩ cách giữ lấy Ôn An An, để sau này Ôn An An bớt vất vả mà thôi!"
Anh giễu cợt cong khóe miệng: "Ơn sinh không bằng ơn dưỡng, quan hệ huyết thống cũng không bằng tình cảm đã ở bên nhau sớm chiều hơn hai mươi năm, cho nên các người thiên vị Ôn An An, tôi có thể hiểu được.
Nhưng các người lại vừa đối xử thiên vị với Ôn An An, vừa treo ngoài miệng rằng các người là người nhà của Khê Khê, điều này thật kinh tởm...!Tổng giám đốc Ôn, anh nói xem tôi nói có đúng không?"
Ôn Huyền Dương há miệng mà không phát ra được âm thanh nào, đôi mắt vốn dĩ sáng ngời vì tức giận giờ đã ảm đạm, đầu cũng rũ xuống.
Cố Thời Mộ nói đúng.
Từ lúc anh và Đường Dạ Khê bước vào cửa nhà họ Ôn đến giờ, cho dù là Ôn Huyền Triệt mở miệng muốn tranh thủ lợi ích cho Ôn An An, hay là anh ấy và em hai, em ba không nói chuyện thì trong tâm tư cũng đều hy vọng Ôn An An sẽ ở lại.
Họ không nói vì họ hiểu mẹ mình, lo lắng cho sức khỏe của mẹ, không muốn khiến mẹ tức giận.
Nhưng trong sâu thẳm trái tim, điều họ thực sự quan tâm là làm thế nào để giúp Ôn An An bảo vệ quyền lợi của mình, để cuộc sống sau này của cô ta tốt hơn và bớt khổ hơn.
Ngoại trừ mẹ anh ấy, không ai thực sự cảm thấy xót xa cho những đau đớn và khổ sở mà Đường Dạ Khê phải gánh chịu trong hai mươi năm qua.
Không ai cảm thấy đau khổ khi Đường Dạ Khê bị đuổi khỏi nhà họ Thái khi tuổi còn nhỏ và suýt chết trên đường phố.
Cũng chẳng ai cảm thấy đau khổ khi Đường Dạ Khê bị mẹ con Hình Bội Trân ngược đãi đến nỗi suýt chết dưới tay họ sau khi bị đưa vào nhà họ Đường.
Cứ như thể...!tất cả những gì đã qua, thì cứ cho qua, không quan trọng...!là có thể...!coi như nó chưa từng xảy ra.
Ôn An An còn chưa chịu khổ thì bọn họ đã lo lắng cho Ôn An An trước tiên.
Đường Dạ Khê đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng không ai trong số họ nghĩ rằng đó là một chuyện nghiêm trọng gì cả.
Cố Thời Mộ nói rất đúng, một mặt bọn họ nói với Đường Dạ Khê rằng bọn họ là người một nhà, nhưng mặt khác họ lại chỉ coi Ôn An An là người một nhà...!Thật kinh tởm.
"Xin lỗi..." Anh ấy thì thầm: "Cậu Cố, cậu nói đúng..."
Anh ấy ngẩng đầu nhìn Đường Dạ Khê: "Khê Khê, anh xin lỗi..."
“Không sao đâu.” Đường Dạ Khê lắc đầu cười: “Tôi có một đứa em trai, năm mười lăm tuổi, nó bị xe tông ở ven đường.
Nó sắp chết, tôi đưa nó đến bệnh viện.
Nó mồ côi không nơi nương tựa.
Sau khi nó bình phục, tôi đã để nó ở lại văn phòng của mình, nuôi nó suốt năm năm.
Chúng tôi chỉ mới biết nhau được năm năm, không có quan hệ huyết thống, nhưng trong tâm trí tôi, nó quan trọng hơn các người! Cho nên..."
Cô nhìn Ôn Huyền Dương, nở nụ cười tươi sáng: "Sự thiên vị của các người, tôi có thể hiểu được.
Trái tim của mỗi người vốn đã thiên vị.
Hơn nữa, giữa con người với nhau cần nói đến duyên phận.
Duyên không đủ thì không thể cưỡng cầu.
Vì vậy, các người đối xử có tốt với tôi hay không, tôi không quan tâm lắm.
Nhưng chỉ có một điều, Cố Thời Mộ nói rất đúng..."
Cô nghiêng đầu liếc Cố Thời Mộ, sau đó quay đầu lại cười nhìn Ôn Huyền Dương: "Các người đừng vừa không coi tôi là người thân lại vừa lấy thân phận người thân yêu cầu tôi làm này làm nọ.
Những cái khác cũng không cần cưỡng cầu."
Nụ cười trong trẻo và rực rỡ của cô khiến Ôn Huyền Dương xấu hổ vô cùng.
Lần đầu tiên anh ấy xúc động đến tận sâu trong lòng, khiến anh ấy nảy sinh một loại cảm giác, đây mới là cảm giác về em gái ruột mình.
Giọng nói của cô rất êm tai, trong trẻo như nước làn nước suối, không nóng vội, không cáu gắt.
Cố Thời Mộ rất thích, anh đưa tay ôm lấy vai cô, nhìn về phía ông cụ Ôn: "Lão chủ tịch Ôn, ông đã nghe chưa? Nói về ông đó! Về sau đừng vừa mắng con nhóc hoang dã vô học, không xứng làm con cháu nhà họ Ôn các người, rồi lại vừa bày ra bộ mặt của bậc bề trên mà chửi bới người khác! Nếu vợ tôi không xứng làm con cháu của nhà họ Ôn ông, vậy thì ông cũng đâu tính là bậc bề trên gì của cô ấy, ông có tư cách gì mắng vợ tôi?"
Cả đời này ông cụ Ôn chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Đã về già mà còn bị một kẻ vai dưới chỉ vào mũi mà mắng, ông ta chỉ cảm thấy thể diện cả đời này đều mất hết trong hôm nay.
Nhưng thật không may, ông ta không đủ khả năng để trêu vào Cố Thời Mộ.
Chỉ cần một mình ông Cố, bố của Cố Thời Mộ, dùng một lời nói là có thể khiến trên dưới toàn bộ gia tộc Ôn thị xảy ra chuyện.
Huống chi, Cố Thời Mộ còn có vô số người có năng lực dưới trướng; Chú hai thì như sát tinh, một mình thống trị hải ngoại; Chú ba thì giàu có ngang với nước một nước.
Ba anh em bố Cố Thời Mộ chỉ có một huyết mạch duy nhất là Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ là cốt nhục duy nhất trong nhà họ Cố, là mạng sống của ba anh em bố Cố Thời Mộ.
Sao ông ta dám chọc vào chứ?
Ông ta chỉ có thể trút toàn bộ tủi nhục và tức giận lên người Ôn Minh Viễn: "Con gái ngoan của anh tìm được người chồng tốt thật đó!"
Ôn Minh Viễn cười khổ lắc đầu: "Bố...!Con là một người cha bất tài.
Chỉ sinh Khê Khê ra mà không nuôi dưỡng Khê Khê được một ngày.
Là con có lỗi với Khê Khê..."
"Anh không được nói như vậy..." Bạch Hải Đường đã lâu không lên tiếng, dịu dàng nói: "Dù nói như thế nào thì Khê Khê cũng là ruột thịt của con và Thủy Tinh.
Chính con và Thủy Tinh đã cho Khê Khê sinh mệnh..."
Bà ta đi vài bước về phía Đường Dạ Khê, nhẹ nhàng nói: "Khê Khê, cha mẹ trên đời này đều là vậy.
Không có cha mẹ cháu thì làm sao cháu có thể tồn tại trên đời này? Cháu xem, mẹ cháu đã suýt chết vì chuyện An An rồi.
Bố cháu cũng vì cháu và An An mà hao hơi tổn sức, đau lòng đến tận bây giờ.
Làm sao cháu có thể nhẫn tâm được?"
Đường Dạ Khê khẽ cười nhìn bà ta: "Vậy thì sao? Rốt cuộc bà đang muốn nói gì?".
/382
|