Joanna không biết những hành động đó của mình là đúng hay sai, rõ ràng cô ta đã làm tất cả theo lời dặn dò của người đó, nhưng sao lại cảm thấy càng ngày càng Dạ Đình Sâm càng xa mình thế này? Đây hoàn toàn không phải là điều mà cô ta muốn! Cô ta tràn đầy tự tin mà đến, nhưng bây giờ lại mất đi khống chế với mọi thứ, sao có thể cam tâm đây! Joanna nhìn hai người giống như một đôi tình nhân từ từ đi xa, móng tay dài nhọn đâm thật mạnh vào lòng bàn tay, dù chảy máu cô ta cũng hoàn toàn không bận tâm.
Dường như chỉ có thông qua cách này, cô ta mới có thể giảm bớt nỗi đau trong tim.
Đợi Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết lên xe, không còn nhìn thấy nữa, Joanna giật mạnh túi xách ra như để trút giận, lấy điện thoại, nhanh chóng soạn một tin nhắn.
“Mục đích ông bảo tôi giúp anh ấy tìm ra Đỗ Hồng Tuyết rốt cuộc là gì? Ông thật sự đang giúp tôi sao? Đến bao giờ tôi mới có được anh ấy?”
Ba câu hỏi liên tiếp được đặt ra, Joanna ấn thật mạnh lên núi gửi đi.
Sau khi tin nhắn được gửi, qua hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, như đá chìm xuống biển.
Joanna đã sắp sụp đổ rồi, không thể giữ vững sự bình tĩnh nữa, cô ta mở danh sách thường xuyên liên lạc ra, tìm thấy ghi chú kỳ quái kia, gọi thẳng vào số đó.
Tuy rằng người đó đã từng cảnh cáo cô ta không được gọi trực tiếp nhưng bây giờ cô ta không buồn bận tâm nữa.
Ngoài dự diệu của cô ta, điện thoại lại được kết nối, hơn nữa, có người nghe rồi.
Nếu như điện thoại vẫn ở trong tay người đó, vậy chắc chắn hắn ta đã đọc được tin nhắn nhưng lại cố tình không trả lời! Điều này khiến cho trong lòng Joanna dấy lên một ngọn lửa không tên, cộng thêm việc bị cảnh tượng Đỗ Hồng Tuyết và Dạ Đình Sâm ở cạnh nhau vừa rồi kích thích, cô ta không thèm đợi đối phương nói đã vội vàng lên tiếng.
- Tôi đã làm mọi thứ theo lời dặn dò của ông, nhưng không hề đạt đến hiệu quả mà ông đã hứa, Dạ Đình Sâm càng ngày càng rời xa tôi, hoàn toàn không đặt tôi vào lòng.
Hơn nữa, bây giờ không chỉ có Nhạc Yên Nhi mà còn thêm một Đỗ Hồng Tuyết, chẳng lẽ muốn tôi cướp anh ấy từ tay Nhạc Yên Nhi về rồi lại tận tay dâng cho Đỗ Hồng Tuyết sao?
- Đồ ngu! Trong ống nghe truyền tới tiếng mắng chửi, giọng nói này giống như do máy biến âm tạo thành vậy, the thé khó nghe, lộ ra vẻ lạnh lùng của cứng ngắc.
- Chẳng lẽ cứ xuất hiện một người phụ nữ là cô lại điên lên một lần sao? Cô nhìn rõ ràng cho tôi, bây giờ uy hiếp lớn nhất của cô là ai? Uy hiếp lớn nhất ư? Joanna ngẩn ra, nghĩ đến một số hành động của Dạ Đình Sâm, cô ta gần như trả lời lại ngay mà không cần suy nghĩ:
- Là Nhạc Yên Nhi, bây giờ trong lòng Dạ Đình Sâm toàn là cô ta! Người kia cười lạnh:
- Ha ha, cô vẫn chưa ngu đến mức hết thuốc chữa, Nhạc Yên Nhi là vợ hợp pháp của Dạ Đình Sâm, cũng là người hắn yêu nhất, mà Đỗ Hồng Tuyết chỉ là người bị nghi là Mạnh Y Bạch mà thôi, cho dù cô ta thật sự là Mạnh Y Bạch, cô có chắc những chuyện cũ mười năm trước địch lại được sức nặng của Nhạc Yên Nhi trong lòng hắn không?
- Tôi… Joanna ngẩn ra một lúc, không cam lòng nói:
- Tại sao lại không thể, anh ấy yêu Nhạc Yên Nhi đến thế sao? Mạnh Y Bạch vì anh ấy mà chết, tôi không tin anh ấy dễ dàng bỏ rơi cô ta như thế.
- Ngu ngốc! Cô tưởng rằng áy náy và tình yêu là một sao? Cho dù Dạ Đình Sâm có hái hết sao trên trời xuống cho Mạnh Y Bạch cũng không phải là vì yêu cô ấy! Người mà hắn yêu mới là đối thủ của cô, cô không lật đổ Nhạc Yên Nhi thì sao có được Dạ Đình Sâm? Tuy rằng thái độ của người kia hung ác, nhưng những lời người đó nói như thức tỉnh Joanna, khiến hai mắt cô ta sáng lên.
Joanna hỏi:
Người đó cúp máy rồi.
Joanna nắm chặt điện thoại, dường như hiểu ra điều gì, lại dường như càng thêm mờ mịt.
Tại sao phải hỏi Dạ Đình Sâm, chẳng lẽ hắn biết đáp án sao? … Theo lời chỉ đường của Đỗ Hồng Tuyết, xe của Dạ Đình Sâm càng đi càng thấy xung quanh vắng vẻ, thậm chí còn phải đi qua ngõ nhỏ chật hẹp chỉ vừa đủ cho một chiếc xe qua.
Đỗ Hồng Tuyết thấy chiếc xe chỉ còn cách vách tường thô ráp có mấy milimet thì sợ hãi nói:
- Anh Dạ, hay là anh đừng đưa tôi về nữa, đường xá ở đây không tốt, đừng làm hỏng xe anh.
Tuy rằng cô không nhận ra nhãn hiệu của chiếc xe này, nhưng chỉ cần nhìn nước sơn là biết, dù cô có đi bán thân cũng không đền nổi.
Dạ Đình Sâm chỉ hờ hững hỏi:
- Trái hay phải? Đỗ Hồng Tuyết ngẩn ra, trả lời theo bản năng:
- Rẽ trái.
Dạ Đình Sâm bẻ tay lái, Đỗ Hồng Tuyết tiếp tục chỉ đường, cả hai đều quên mất chuyện cô vừa nhắc tới.
Qua hồi lâu, cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước một tòa nhà cũ nát, hoàn cảnh xung quanh âm u tối tăm, đến cả đèn đường cũng không có, chiếc Rolls Royce của hắn và tòa nhà này tạo thành đối lập rõ rệt, giống như không ở cùng một thế giới.
Dạ Đình Sâm cau mày:
- Cô sống ở đây ư? Trong nhận thức của Dạ Đình Sâm, nơi này và chỗ ăn mày sống chả có gì khác nhau cả.
Đỗ Hồng Tuyết ngại ngùng gật đầu:
- Đúng thế.
Về đến nơi cô mới cảm thấy thời gian đi trên đường quá ngắn, mình vẫn chưa ở bên Dạ Đình Sâm đủ.
Cô đặt tay lên cửa xe, chuẩn bị mở ra, nhưng khi ấn xuống nút mở thì trong chớp mắt có điểm do dự, cô ngẩng đầu nhìn lên hành lang đen kịt, dường như hạ quyết tâm, rụt rè quay đầu lại.
- Ừm… anh Dạ, ngại quá, tôi có thể làm phiền anh một chút không? Đèn ở hành lang hỏng rồi, tôi hơi sợ, anh có thể tiễn tôi lên lầu không? Không thể không nói, Đỗ Hồng Tuyết đích thực là loại hình phụ nữ dễ khiến cho đàn ông yêu chiều nhất.
Làn da trắng nõn, cơ thể thon gầy, đôi mắt đáng thương lúc nào cũng có ánh lệ, lúc nói chuyện thì nhỏ nhẹ như là sợ đắc tội với người khác, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí khiến cho người ta không nhịn được mà muốn thương yêu cho cô.
Đến cả Nhạc Yên Nhi cũng vì vẻ bề ngoài này mà chủ động ra mặt thay cô ấy.
Đỗ Hồng Tuyết ngước mắt lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô nhìn thấy một động đen sâu thăm thẳm, có ánh sáng thấu tỏ lòng người, cứ như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, khiến cho người ta đột nhiên hốt hoảng.
Nhưng cô lại không nhìn thấu hắn, ánh mắt của hắn rơi xuống trên người cô, dường như nhìn xuyên qua cô để thấy một người khác.
Dạ Đình Sâm không trả lời cô mà xuống thẳng xe.
Lúc Đỗ Hồng Tuyết vẫn còn đang ngẩn người, hắn đã đích thân mở cửa xe cho cô.
Cô đột nhiên hiểu ra, Dạ Đình Sâm muốn đưa mình lên nhà!
Dường như chỉ có thông qua cách này, cô ta mới có thể giảm bớt nỗi đau trong tim.
Đợi Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết lên xe, không còn nhìn thấy nữa, Joanna giật mạnh túi xách ra như để trút giận, lấy điện thoại, nhanh chóng soạn một tin nhắn.
“Mục đích ông bảo tôi giúp anh ấy tìm ra Đỗ Hồng Tuyết rốt cuộc là gì? Ông thật sự đang giúp tôi sao? Đến bao giờ tôi mới có được anh ấy?”
Ba câu hỏi liên tiếp được đặt ra, Joanna ấn thật mạnh lên núi gửi đi.
Sau khi tin nhắn được gửi, qua hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, như đá chìm xuống biển.
Joanna đã sắp sụp đổ rồi, không thể giữ vững sự bình tĩnh nữa, cô ta mở danh sách thường xuyên liên lạc ra, tìm thấy ghi chú kỳ quái kia, gọi thẳng vào số đó.
Tuy rằng người đó đã từng cảnh cáo cô ta không được gọi trực tiếp nhưng bây giờ cô ta không buồn bận tâm nữa.
Ngoài dự diệu của cô ta, điện thoại lại được kết nối, hơn nữa, có người nghe rồi.
Nếu như điện thoại vẫn ở trong tay người đó, vậy chắc chắn hắn ta đã đọc được tin nhắn nhưng lại cố tình không trả lời! Điều này khiến cho trong lòng Joanna dấy lên một ngọn lửa không tên, cộng thêm việc bị cảnh tượng Đỗ Hồng Tuyết và Dạ Đình Sâm ở cạnh nhau vừa rồi kích thích, cô ta không thèm đợi đối phương nói đã vội vàng lên tiếng.
- Tôi đã làm mọi thứ theo lời dặn dò của ông, nhưng không hề đạt đến hiệu quả mà ông đã hứa, Dạ Đình Sâm càng ngày càng rời xa tôi, hoàn toàn không đặt tôi vào lòng.
Hơn nữa, bây giờ không chỉ có Nhạc Yên Nhi mà còn thêm một Đỗ Hồng Tuyết, chẳng lẽ muốn tôi cướp anh ấy từ tay Nhạc Yên Nhi về rồi lại tận tay dâng cho Đỗ Hồng Tuyết sao?
- Đồ ngu! Trong ống nghe truyền tới tiếng mắng chửi, giọng nói này giống như do máy biến âm tạo thành vậy, the thé khó nghe, lộ ra vẻ lạnh lùng của cứng ngắc.
- Chẳng lẽ cứ xuất hiện một người phụ nữ là cô lại điên lên một lần sao? Cô nhìn rõ ràng cho tôi, bây giờ uy hiếp lớn nhất của cô là ai? Uy hiếp lớn nhất ư? Joanna ngẩn ra, nghĩ đến một số hành động của Dạ Đình Sâm, cô ta gần như trả lời lại ngay mà không cần suy nghĩ:
- Là Nhạc Yên Nhi, bây giờ trong lòng Dạ Đình Sâm toàn là cô ta! Người kia cười lạnh:
- Ha ha, cô vẫn chưa ngu đến mức hết thuốc chữa, Nhạc Yên Nhi là vợ hợp pháp của Dạ Đình Sâm, cũng là người hắn yêu nhất, mà Đỗ Hồng Tuyết chỉ là người bị nghi là Mạnh Y Bạch mà thôi, cho dù cô ta thật sự là Mạnh Y Bạch, cô có chắc những chuyện cũ mười năm trước địch lại được sức nặng của Nhạc Yên Nhi trong lòng hắn không?
- Tôi… Joanna ngẩn ra một lúc, không cam lòng nói:
- Tại sao lại không thể, anh ấy yêu Nhạc Yên Nhi đến thế sao? Mạnh Y Bạch vì anh ấy mà chết, tôi không tin anh ấy dễ dàng bỏ rơi cô ta như thế.
- Ngu ngốc! Cô tưởng rằng áy náy và tình yêu là một sao? Cho dù Dạ Đình Sâm có hái hết sao trên trời xuống cho Mạnh Y Bạch cũng không phải là vì yêu cô ấy! Người mà hắn yêu mới là đối thủ của cô, cô không lật đổ Nhạc Yên Nhi thì sao có được Dạ Đình Sâm? Tuy rằng thái độ của người kia hung ác, nhưng những lời người đó nói như thức tỉnh Joanna, khiến hai mắt cô ta sáng lên.
- Đúng thế, sao tôi không nghĩ đến những điều này nhỉ…
- Nếu như cô có thể dễ dàng nghĩ ra những điều này thì hợp tác với tôi còn có giá trị gì nữa.
Joanna hỏi:
- Vậy rốt cuộc Đỗ Hồng Tuyết có phải là Mạnh Y Bạch không?
- Điều này cô phải hỏi Dạ Đình Sâm rồi! Ha ha ha…
Người đó cúp máy rồi.
Joanna nắm chặt điện thoại, dường như hiểu ra điều gì, lại dường như càng thêm mờ mịt.
Tại sao phải hỏi Dạ Đình Sâm, chẳng lẽ hắn biết đáp án sao? … Theo lời chỉ đường của Đỗ Hồng Tuyết, xe của Dạ Đình Sâm càng đi càng thấy xung quanh vắng vẻ, thậm chí còn phải đi qua ngõ nhỏ chật hẹp chỉ vừa đủ cho một chiếc xe qua.
Đỗ Hồng Tuyết thấy chiếc xe chỉ còn cách vách tường thô ráp có mấy milimet thì sợ hãi nói:
- Anh Dạ, hay là anh đừng đưa tôi về nữa, đường xá ở đây không tốt, đừng làm hỏng xe anh.
Tuy rằng cô không nhận ra nhãn hiệu của chiếc xe này, nhưng chỉ cần nhìn nước sơn là biết, dù cô có đi bán thân cũng không đền nổi.
Dạ Đình Sâm chỉ hờ hững hỏi:
- Trái hay phải? Đỗ Hồng Tuyết ngẩn ra, trả lời theo bản năng:
- Rẽ trái.
Dạ Đình Sâm bẻ tay lái, Đỗ Hồng Tuyết tiếp tục chỉ đường, cả hai đều quên mất chuyện cô vừa nhắc tới.
Qua hồi lâu, cuối cùng chiếc xe cũng dừng trước một tòa nhà cũ nát, hoàn cảnh xung quanh âm u tối tăm, đến cả đèn đường cũng không có, chiếc Rolls Royce của hắn và tòa nhà này tạo thành đối lập rõ rệt, giống như không ở cùng một thế giới.
Dạ Đình Sâm cau mày:
- Cô sống ở đây ư? Trong nhận thức của Dạ Đình Sâm, nơi này và chỗ ăn mày sống chả có gì khác nhau cả.
Đỗ Hồng Tuyết ngại ngùng gật đầu:
- Đúng thế.
Về đến nơi cô mới cảm thấy thời gian đi trên đường quá ngắn, mình vẫn chưa ở bên Dạ Đình Sâm đủ.
Cô đặt tay lên cửa xe, chuẩn bị mở ra, nhưng khi ấn xuống nút mở thì trong chớp mắt có điểm do dự, cô ngẩng đầu nhìn lên hành lang đen kịt, dường như hạ quyết tâm, rụt rè quay đầu lại.
- Ừm… anh Dạ, ngại quá, tôi có thể làm phiền anh một chút không? Đèn ở hành lang hỏng rồi, tôi hơi sợ, anh có thể tiễn tôi lên lầu không? Không thể không nói, Đỗ Hồng Tuyết đích thực là loại hình phụ nữ dễ khiến cho đàn ông yêu chiều nhất.
Làn da trắng nõn, cơ thể thon gầy, đôi mắt đáng thương lúc nào cũng có ánh lệ, lúc nói chuyện thì nhỏ nhẹ như là sợ đắc tội với người khác, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí khiến cho người ta không nhịn được mà muốn thương yêu cho cô.
Đến cả Nhạc Yên Nhi cũng vì vẻ bề ngoài này mà chủ động ra mặt thay cô ấy.
Đỗ Hồng Tuyết ngước mắt lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô nhìn thấy một động đen sâu thăm thẳm, có ánh sáng thấu tỏ lòng người, cứ như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình, khiến cho người ta đột nhiên hốt hoảng.
Nhưng cô lại không nhìn thấu hắn, ánh mắt của hắn rơi xuống trên người cô, dường như nhìn xuyên qua cô để thấy một người khác.
Dạ Đình Sâm không trả lời cô mà xuống thẳng xe.
Lúc Đỗ Hồng Tuyết vẫn còn đang ngẩn người, hắn đã đích thân mở cửa xe cho cô.
Cô đột nhiên hiểu ra, Dạ Đình Sâm muốn đưa mình lên nhà!
/1084
|