Nhạc Yên Nhi không biết mình hôn mê bao lâu, khi cô tỉnh lại thì mùi thuốc sát trùng đã tràn ngập khoang mũi.
Cô từ từ nhớ lại chuyện trước khi ngất đi, đó là cảnh Bạch Kính Thần và Dư San San đưa mình đến bệnh viện.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên:
- Thiếu phu nhân tỉnh rồi ạ?
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Nghiêm lão đang đứng gần đó, trong phòng bệnh chỉ có cô và ông, không còn ai khác.
Cô cảm thấy hụt hẫng, Dạ Đình Sâm không ở đây.
Trong lúc cô ngẩn ra, Nghiêm lão đã rót một cốc nước giúp cô, thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Nhạc Yên Nhi, Nghiêm lão cười bảo:
- Thiếu gia ra ngoài thay thuốc, lát nữa sẽ về ngay, cô hôn mê quá hai mươi tư giờ rồi, thiếu gia lo lắm.
Nhạc Yên Nhi bắt được trọng tâm:
- Thay thuốc? Anh ấy bị thương à?
Nghiêm lão luôn cơ trí mà bây giờ lại lỡ miệng, thiếu gia dã dặn không thể để thiếu phu nhân biết chuyện ngài ấy bị thương, ai ngờ thiếu phu nhân lại nhạy cảm vậy.
- Thiếu gia không có việc gì đâu.
Nghiêm lão chầm chậm đáp rồi đi thẳng vào việc chính:
- Thiếu phu nhân biết chuyện của cô Mạnh cách đây mười năm rồi nhỉ?
Quả nhiên, Nhạc Yên Nhi bị đánh lạc hướng.
Vừa nhắc tới chuyện mười năm trước, sắc mặt cô liền trở nên khó coi, cực kỳ kinh hãi.
Cô chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính líu đến những chuyện đen tối tanh mùi máu này.
Nhà họ Dạ... Họ là một gia tộc thế nào mà có thể khiến hai anh em chung một dòng máu lại trở mặt thành thù?
Nghiêm lão thấy biểm cảm của cô thì lập tức hiểu Nhạc Yên Nhi đang nghĩ gì, ông cũng thông cảm với cô, dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận được vực sâu phía sau một gia tộc huy hoàng.
Ông nói:
- Tôi có thể hiểu được tâm trạng của thiếu phu nhân, cũng biết trong lòng cô đang tồn tại rất nhiều nghi vấn, có một số việc thiếu gia không thể nói cho cô biết, vậy chi bằng để tôi thay ngài ấy nói ra đi.
Nhạc Yên Nhi đáp:
- Được, ông nói đi.
Nghiêm lão hắng giọng, từ từ kể:
- Mười năm trước, thiếu gia và cô Mạnh là bạn cấp ba, hai người đúng là từng tìm hiểu nhau nhưng chỉ giới hạn trong tình yêu học trò, ngay cả tay cũng chưa từng nắm, lại thêm cá tính lạnh nhạt của thiếu gia nên đa số những lúc hẹn hò, họ chỉ cùng đi xem nhạc kịch mà thôi.
Nhạc Yên Nhi gật đầu. Cô hiểu được điều đó, nó cũng như việc cô và Lâm Đông Lục yêu nhau từ thời học sinh vậy, dù có tình cảm nhưng luôn kiềm chế để không đi quá giới hạn.
- Vì lệ cũ của quý tộc Anh quốc là tảo hôn nên lúc đó gia tộc đã sắp xếp nhà thông gia cho thiếu gia, thiếu gia rất bất mãn, thậm chí còn bất chấp sự phản đối của gia tộc để đính hôn với cô Mạnh.
Điều này vượt qua dự kiến của Nhạc Yên Nhi, cô chẳng ngờ Dạ Đình Sâm luôn chín chắn lạnh lùng lại có lúc như vậy.
- Nhưng chẳng ngờ lúc đó Nhị thiếu cản trở, bắt cóc cô Mạnh.
Đến điểm mấu chốt, trái tim Nhạc Yên Nhi thắt lại.
- Lúc đầu không ai nghĩ việc đó lại do Nhị thiếu gia làm, phương hướng điều tra đều sai lầm, cho tới khi tra ra được cũng đã muộn, thiếu gia đuổi đến cũng chỉ thấy cô Mạnh đang hấp hối, không chỉ bị làm nhục mà còn bị tiêm một lượng thuốc phiện lớn đến mức ý thức cũng mơ hồ.
Như nhớ tới cảnh tượng tàn nhẫn kia, Nghiêm lão dừng một lát rồi lắc đầu:
Càng biết rõ chuyện năm ấy, cô càng hiểu tầm quan trọng của Mạnh Y Bạch trong lòng Dạ Đình Sâm.
Mạnh Y Bạch chết thảm như vậy, chỉ sợ Dạ Đình Sâm sẽ mãi mãi không quên, một người sống như cô làm sao có thể tranh với người chết được?
Nghe câu trả lời của cô, Nghiêm lão chỉ cười nhạt.
- Tôi ở bên thiếu gia từ bé tới lớn, tự nhận là hiểu ngài ấy vô cùng. Tính cách thiếu gia lạnh lùng nhưng không phải bạc tình bạc nghĩa, nếu như ngài ấy thực sự không quên được cô Mạnh, chắc chắn sẽ không kết hôn với thiếu phu nhân. Cô là đặc biệt với thiếu gia, ngay từ đầu đã vậy, sự xuất hiện của cô cũng dần dần khiến ngài ấy thay đổi, chẳng lẽ thiếu phu nhân không nhận ra sao?
Nhạc Yên Nhi im lặng hồi lâu, hít sâu rồi mới đáp:
Không, ngược lại, cô cảm thấy nặng nề đến ngạt thở, không có cách nào đối đãi với Dạ Đình Sâm như trước nữa.
Nghiêm lão hiểu, ông nói tiếp:
Nghiêm lão thở dài:
- Bây giờ thì thiếu phu nhân hiểu sức nặng của mình trong lòng thiếu gia rồi chứ? Tôi nói thật, bây giờ thiếu gia đã muốn ly hôn, muốn trả tự do cho cô, đó là vì sợ mang lại nguy hiểm cho cô. Lần này cô bị thương chính là đả kích trí mạng với ngài ấy.
Nhạc Yên Nhi tròn mắt, kinh ngạc nhìn Nghiêm lão.
Dạ Đình Sâm... muốn ly hôn?
Đây vốn là chuyện cô mong muốn, thế nhưng vào lúc này, trái tim cô như bị đào rỗng, chỉ còn lại cảm giác đau đớn khôn cùng.
Nghiêm lão hỏi:
Một dáng người quen thuộc bước vào.
Cô từ từ nhớ lại chuyện trước khi ngất đi, đó là cảnh Bạch Kính Thần và Dư San San đưa mình đến bệnh viện.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên:
- Thiếu phu nhân tỉnh rồi ạ?
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Nghiêm lão đang đứng gần đó, trong phòng bệnh chỉ có cô và ông, không còn ai khác.
Cô cảm thấy hụt hẫng, Dạ Đình Sâm không ở đây.
Trong lúc cô ngẩn ra, Nghiêm lão đã rót một cốc nước giúp cô, thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Nhạc Yên Nhi, Nghiêm lão cười bảo:
- Thiếu gia ra ngoài thay thuốc, lát nữa sẽ về ngay, cô hôn mê quá hai mươi tư giờ rồi, thiếu gia lo lắm.
Nhạc Yên Nhi bắt được trọng tâm:
- Thay thuốc? Anh ấy bị thương à?
Nghiêm lão luôn cơ trí mà bây giờ lại lỡ miệng, thiếu gia dã dặn không thể để thiếu phu nhân biết chuyện ngài ấy bị thương, ai ngờ thiếu phu nhân lại nhạy cảm vậy.
- Thiếu gia không có việc gì đâu.
Nghiêm lão chầm chậm đáp rồi đi thẳng vào việc chính:
- Thiếu phu nhân biết chuyện của cô Mạnh cách đây mười năm rồi nhỉ?
Quả nhiên, Nhạc Yên Nhi bị đánh lạc hướng.
Vừa nhắc tới chuyện mười năm trước, sắc mặt cô liền trở nên khó coi, cực kỳ kinh hãi.
Cô chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dính líu đến những chuyện đen tối tanh mùi máu này.
Nhà họ Dạ... Họ là một gia tộc thế nào mà có thể khiến hai anh em chung một dòng máu lại trở mặt thành thù?
Nghiêm lão thấy biểm cảm của cô thì lập tức hiểu Nhạc Yên Nhi đang nghĩ gì, ông cũng thông cảm với cô, dù sao không phải ai cũng có thể chấp nhận được vực sâu phía sau một gia tộc huy hoàng.
Ông nói:
- Tôi có thể hiểu được tâm trạng của thiếu phu nhân, cũng biết trong lòng cô đang tồn tại rất nhiều nghi vấn, có một số việc thiếu gia không thể nói cho cô biết, vậy chi bằng để tôi thay ngài ấy nói ra đi.
Nhạc Yên Nhi đáp:
- Được, ông nói đi.
Nghiêm lão hắng giọng, từ từ kể:
- Mười năm trước, thiếu gia và cô Mạnh là bạn cấp ba, hai người đúng là từng tìm hiểu nhau nhưng chỉ giới hạn trong tình yêu học trò, ngay cả tay cũng chưa từng nắm, lại thêm cá tính lạnh nhạt của thiếu gia nên đa số những lúc hẹn hò, họ chỉ cùng đi xem nhạc kịch mà thôi.
Nhạc Yên Nhi gật đầu. Cô hiểu được điều đó, nó cũng như việc cô và Lâm Đông Lục yêu nhau từ thời học sinh vậy, dù có tình cảm nhưng luôn kiềm chế để không đi quá giới hạn.
- Vì lệ cũ của quý tộc Anh quốc là tảo hôn nên lúc đó gia tộc đã sắp xếp nhà thông gia cho thiếu gia, thiếu gia rất bất mãn, thậm chí còn bất chấp sự phản đối của gia tộc để đính hôn với cô Mạnh.
Điều này vượt qua dự kiến của Nhạc Yên Nhi, cô chẳng ngờ Dạ Đình Sâm luôn chín chắn lạnh lùng lại có lúc như vậy.
- Nhưng chẳng ngờ lúc đó Nhị thiếu cản trở, bắt cóc cô Mạnh.
Đến điểm mấu chốt, trái tim Nhạc Yên Nhi thắt lại.
- Lúc đầu không ai nghĩ việc đó lại do Nhị thiếu gia làm, phương hướng điều tra đều sai lầm, cho tới khi tra ra được cũng đã muộn, thiếu gia đuổi đến cũng chỉ thấy cô Mạnh đang hấp hối, không chỉ bị làm nhục mà còn bị tiêm một lượng thuốc phiện lớn đến mức ý thức cũng mơ hồ.
Như nhớ tới cảnh tượng tàn nhẫn kia, Nghiêm lão dừng một lát rồi lắc đầu:
- Sau đó, ngay trước mặt thiếu gia, Nhị thiếu đẩy cô Mạnh xuống biển, chỗ đó là xoáy nước, chỉ cần rơi xuống sẽ bị nuốt chửng ngay, hoàn toàn không có cách nào cứu. Chờ tới khi nhân viên cứu hộ tới thì đã không thấy cô Mạnh đâu nữa.
- Cô Mạnh vốn bị thương, lại bị đẩy vào xoáy nước như vậy, ai cũng biết là cô ấy hẳn sẽ chết, thế nhưng mười năm qua thiếu gia vẫn tìm kiếm cô Mạnh không ngừng, vậy thiếu phu nhân cho rằng tình cảm của thiếu gia với cô ấy là gì?
- Anh ấy yêu cô Mạnh.
Càng biết rõ chuyện năm ấy, cô càng hiểu tầm quan trọng của Mạnh Y Bạch trong lòng Dạ Đình Sâm.
Mạnh Y Bạch chết thảm như vậy, chỉ sợ Dạ Đình Sâm sẽ mãi mãi không quên, một người sống như cô làm sao có thể tranh với người chết được?
Nghe câu trả lời của cô, Nghiêm lão chỉ cười nhạt.
- Tôi ở bên thiếu gia từ bé tới lớn, tự nhận là hiểu ngài ấy vô cùng. Tính cách thiếu gia lạnh lùng nhưng không phải bạc tình bạc nghĩa, nếu như ngài ấy thực sự không quên được cô Mạnh, chắc chắn sẽ không kết hôn với thiếu phu nhân. Cô là đặc biệt với thiếu gia, ngay từ đầu đã vậy, sự xuất hiện của cô cũng dần dần khiến ngài ấy thay đổi, chẳng lẽ thiếu phu nhân không nhận ra sao?
Nhạc Yên Nhi im lặng hồi lâu, hít sâu rồi mới đáp:
- Nghiêm lão, thực ra tôi không để ý chuyện Dạ Đình Sâm có bạn gái cũ. Ai cũng có quá khứ, ngay cả tôi cũng vậy, tôi không thể trách anh ấy chỉ vì chuyện xảy ra trước khi mình xuất hiện. Điều tôi không chấp nhận được chính là dù tôi có hỏi thế nào, anh ấy cũng không chịu cho tôi biết sự thật. Trước kia cũng vậy, bất luận là chuyện gì, anh ấy cũng dối gạt tôi. Chúng tôi đã là vợ chồng, chẳng lẽ anh ấy không thể thẳng thắn với tôi à?
- Thiếu phu nhân, bây giờ đã biết chuyện mười năm trước, cô có thấy thoải mái hơn không?
Không, ngược lại, cô cảm thấy nặng nề đến ngạt thở, không có cách nào đối đãi với Dạ Đình Sâm như trước nữa.
Nghiêm lão hiểu, ông nói tiếp:
- Đây cũng là lý do thiếu gia gạt cô, dù sao cũng không phải chuyện hay ho gì, chẳng những tàn nhẫn mà còn tổn thương tới tự tôn của thiếu gia. Ngài ấy làm thế là vì sợ cô rời khỏi, sợ cô biết chuyện sẽ tìm cách bỏ đi vì sợ hãi, đây có lẽ là cảm xúc hiếm có của ngài ấy. Thiếu gia trông có vẻ mạnh mẽ thế thôi, thật ra ngài ấy mềm lòng lắm.
- Sau khi thấy cô bị thương, thiếu gia liền đánh mất lý trí, ngài ấy đánh Nhị thiếu bị thương nặng, suýt thì gây ra sai lầm lớn. Đó cũng là vì thiếu gia sợ cô sẽ tiếp tục bị tổn thương.
- Anh ấy đi tìm Anjoye?
Nghiêm lão thở dài:
- Bây giờ thì thiếu phu nhân hiểu sức nặng của mình trong lòng thiếu gia rồi chứ? Tôi nói thật, bây giờ thiếu gia đã muốn ly hôn, muốn trả tự do cho cô, đó là vì sợ mang lại nguy hiểm cho cô. Lần này cô bị thương chính là đả kích trí mạng với ngài ấy.
Nhạc Yên Nhi tròn mắt, kinh ngạc nhìn Nghiêm lão.
Dạ Đình Sâm... muốn ly hôn?
Đây vốn là chuyện cô mong muốn, thế nhưng vào lúc này, trái tim cô như bị đào rỗng, chỉ còn lại cảm giác đau đớn khôn cùng.
Nghiêm lão hỏi:
- Thiếu phu nhân, cô muốn ly hôn thật không?
- Tôi...
Một dáng người quen thuộc bước vào.
/1084
|