Nghe được lời của Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi càng khóc to.
Cũng may đây là bệnh viện, ngay khi Lâm Đông Lục ngã xuống, bác sĩ đã xông tới, cầm máu, kiểm tra, ai làm việc nấy, Nhạc Yên Nhi mau chóng bị họ đẩy ra khỏi đám người.
- Thưa cô, phiền cô nhường chỗ, đừng ảnh hưởng tới việc điều trị của chúng tôi.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục máu me khắp người bị đưa lên cáng cứu thương mà không làm được gì cả.
Nhạc Yên Nhi như mất hồn, ngơ ngác nhìn theo dòng người đưa Lâm Đông Lục đi, cô cũng vô thức định bước theo nhưng tay bị kéo lại.
Bàn tay giữ chặt lấy cô hơi lạnh khiến cô giật mình.
Khi nãy do quá lo lắng tới an nguy của Lâm Đông Lục, cô đã quên mất Dạ Đình Sâm đứng sau lưng mình.
Cô quay lại, nhìn thấy hắn lạnh mặt, đôi môi mỏng nhếch lên, mắt đen chăm chú nhìn mình, cô hoàn toàn không đoán được cảm xúc của hắn lúc này.
Vốn đôi mắt Nhạc Yên Nhi cũng đang nhạt nhòa nước mắt, cho tới lúc này cô không kìm được nữa, nước mắt lã chã rơi, cô cuống cuồng giải thích:
- Dạ Đình Sâm... Em, em không biết vì sao anh ấy lại lao tới, em sợ anh ấy xảy ra chuyện... Dạ Đình Sâm, em lo lắm, em phải đi xem sao... Dù sao cũng là vì cứu em...
Dạ Đình Sâm nhìn cô thật lâu, ánh mắt xót thương.
Hắn hiểu tâm trạng cô lúc này, bối rối, hối hận và tự trách hệt như hắn năm xưa trơ mắt nhìn Mạnh Y Bạch xảy ra chuyện vậy, thà rằng mình bị thương cũng không muốn phải mắc nợ người khác.
Chỉ là hiểu thì hiểu đấy, thế nhưng nhìn Nhạc Yên Nhi khóc vì người đàn ông khác, lòng hắn vẫn đau đớn.
Nhưng hắn không thể gây thêm áp lực cho cô vào lúc này.
Dạ Đình Sâm duỗi tay ra, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lộn xộn trên gò má cô rồi lau sạch nước mặt của cô.
Giọng hắn khàn khàn:
- Tôi hiểu mà, Yên Nhi, em không phải giải thích, tôi hiểu được. Em đi xem đi, tôi sẽ chờ em dưới này rồi cùng về nhà nhé.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì tâm trạng vô cùng phức tạp, cô lại nhớ tới lời Dạ Đình Sâm nói hôm qua, hắn tin cô như tin chính bản thân mình.
Không phải nói suông, hắn làm được.
Trong lòng cô có muôn ngàn lời muốn nói nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện, cô siết chặt tay hắn, gật đầu thật mạnh:
- Chờ em nhé!
Nói xong, cô chạy về hướng họ đẩy cáng cứu thương đi khi nãy.
Dạ Đình Sâm đứng đó, đôi mắt sáng nhìn bóng dáng Nhạc Yên Nhi rời đi.
Lần đầu tiên bóng dáng hắn lẻ loi tới vậy.
Lúc Nhạc Yên Nhi chạy vào, Lâm Đông Lục đã vào phòng phẫu thuật.
Cô muốn tìm y tá để hỏi tình hình nhưng lại bị nghi ngờ:
- Cô là ai? Chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ tình trạng bệnh nhân.
Nhạc Yên Nhi vội nói:
- Tôi là người nhà của Lâm Đông Lục.
Dù sao hai người cũng đã từng yêu nhau, dù cho không thể trở thành tình nhân cũng có thể làm bạn bè, nhất là lần này anh ta đã cứu cô, trong lòng cô, Lâm Đông Lục giờ đã giống hệt một người anh trai.
Y tá vẫn nghi ngờ:
- Thật không? Cô không phải phóng viên chứ?
Bọn họ đã kiểm tra thân phận của Lâm Đông Lục, anh ta là người thừa kế của Bất động sản Quảng Thịnh, khi nãy bác sĩ cũng dặn có khả năng phóng viên sẽ tới dò hỏi, phía bệnh viện cần phải cẩn thận.
Nhạc Yên Nhi nhớ ra trong di động của mình có hai tấm ảnh chụp chung với Lâm Đông Lục từ một năm trước, cô vội lấy điện thoại ra, đưa cho y tá xem.
- Cô xem này, đây là ảnh chúng tôi chụp chung, tôi là người nhà anh ấy thật.
Bây giờ y tá mới tin và thông báo tình hình cho cô biết.
Con dao bấm kia không làm ảnh hưởng tới tim nhưng vì nhát đâm quá sâu nên một động mạch quan trọng đã bị đứt, bây giờ máu chảy rất nhiều, HP không khống chế được, bác sĩ sẽ dốc hết sức chữa trị.
Y tá thấy cô đến một mình, tưởng cô là bạn gái của anh ta nên nhìn cô với ánh mắt thông cảm:
- Tình hình bây giờ rất nguy hiểm, nếu như thực sự... mong cô bớt đau buồn.
Nhạc Yên Nhi nghe thế, cảm thấy tuyệt vọng.
Cô đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật chờ đợi, cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều trôi qua rất gian nan.
Nhớ lại một năm trước đây, cô một mình ở trong nước chờ tin tức chữa bệnh của Lâm Đông Lục, bỗng cảm thấy tâm tình lúc đó và bây giờ hoàn toàn giống nhau.
Có lẽ tình cảm của cô dành cho anh đã khác, thế nhưng có một thứ vẫn không thay đổi, đó là cô không mong anh chết!
Anh đã rời xa cô để có hạnh phúc, làm sao lại dễ dàng từ bỏ thế được?
Thời gian cứ thế dần trôi, chẳng biết qua bao lâu, ngay khi Nhạc Yên Nhi sắp không chịu nổi nữa thì cánh cửa phòng giải phẫu mở ra.
Cô đứng phắt dậy, vội tới hỏi:
- Bác sĩ, anh ấy sao rồi?
Bác sĩ tháo khẩu trang, mặt mũi mệt mỏi:
- Tình hình bệnh nhân rất nguy hiểm, nhưng anh Lâm trẻ, sức khỏe tốt nên giải phẫu coi như thành công, đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi.
Tốt quá.
Nhạc Yên Nhi cuối cùng cũng có thể thở phào.
- Vậy tôi có thể thăm anh ấy chưa?
- Được, bây giờ anh ấy đã được đưa tới phòng bệnh, cô có thể lên phòng VIP ở tầng ba.
Nhạc Yên Nhi tới phòng bệnh, trong không khí toàn mùi nước khử trùng cùng mùi máu tươi thoang thoảng.
Cô đứng cách giường bệnh một đoạn chứ không tới gần.
Lâm Đông Lục yếu ớt nằm đó, anh phải truyền dịch, so với dáng vẻ nhanh nhẹn khi nãy quả là như hai người.
Nhạc Yên Nhi thấy thì thì rơi nước mắt.
Cô thấy ngực anh khẽ phập phồng, nó là minh chứng anh còn sống.
- Lâm Đông Lục, tôi biết anh sẽ không chết đâu!
Khóc một lúc lâu cô mới vội lau nước mắt, trịnh trọng nói:
- Lâm Đông Lục, anh biết không, khi nãy chờ anh ngoài phòng giải phẫu, bỗng tôi nghĩ thấu về chuyện một năm trước rồi. Nếu như khi ấy tính mạng anh cũng ngàn cân treo sợi tóc, mà cái giá để được sống là quên tôi đi, vậy tôi chấp nhận. Không có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng anh hết.
- Tôi mong anh sống thật tốt, thật hạnh phúc với Bạch Nhược Mai, anh phải nhớ rằng để có được hạnh phúc ấy, anh đã phải bỏ ra những gì, sau đó cố gắng trân trọng nó. Tôi chúc anh có thể giành lại quyền điều hành Quảng Thịnh, có thể đạt được mọi mong muốn.
- Nhưng tôi mong chúng ta từ nay về sau sẽ không còn liên quan nữa, tôi không cần anh cứu tôi, cũng không mong anh cứu tôi, chúng ta đã bước trên những con đường khác nhau, dù cho xảy ra chuyện gì đi nữa cũng phải tự mình gánh chịu. Chúng ta đều có người mình yêu, cần phải chịu trách nhiệm với họ.
Nhạc Yên Nhi nói xong một đoạn dài, chẳng biết Lâm Đông Lục có nghe được không, thế nhưng chuyện này đã không quan trọng nữa.
- Lâm Đông Lục, tạm biệt, tôi phải đi tìm Dạ Đình Sâm, người có tư cách bên anh lúc này không phải là tôi.
Nói xong, cô nhìn anh một lúc, sau khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống mới quay người bước đi.
Giây phút cánh cửa đóng lại, căn phòng lập tức rơi vào yên lặng chết chóc.
Tay Lâm Đông Lục giật giật.
Cũng may đây là bệnh viện, ngay khi Lâm Đông Lục ngã xuống, bác sĩ đã xông tới, cầm máu, kiểm tra, ai làm việc nấy, Nhạc Yên Nhi mau chóng bị họ đẩy ra khỏi đám người.
- Thưa cô, phiền cô nhường chỗ, đừng ảnh hưởng tới việc điều trị của chúng tôi.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục máu me khắp người bị đưa lên cáng cứu thương mà không làm được gì cả.
Nhạc Yên Nhi như mất hồn, ngơ ngác nhìn theo dòng người đưa Lâm Đông Lục đi, cô cũng vô thức định bước theo nhưng tay bị kéo lại.
Bàn tay giữ chặt lấy cô hơi lạnh khiến cô giật mình.
Khi nãy do quá lo lắng tới an nguy của Lâm Đông Lục, cô đã quên mất Dạ Đình Sâm đứng sau lưng mình.
Cô quay lại, nhìn thấy hắn lạnh mặt, đôi môi mỏng nhếch lên, mắt đen chăm chú nhìn mình, cô hoàn toàn không đoán được cảm xúc của hắn lúc này.
Vốn đôi mắt Nhạc Yên Nhi cũng đang nhạt nhòa nước mắt, cho tới lúc này cô không kìm được nữa, nước mắt lã chã rơi, cô cuống cuồng giải thích:
- Dạ Đình Sâm... Em, em không biết vì sao anh ấy lại lao tới, em sợ anh ấy xảy ra chuyện... Dạ Đình Sâm, em lo lắm, em phải đi xem sao... Dù sao cũng là vì cứu em...
Dạ Đình Sâm nhìn cô thật lâu, ánh mắt xót thương.
Hắn hiểu tâm trạng cô lúc này, bối rối, hối hận và tự trách hệt như hắn năm xưa trơ mắt nhìn Mạnh Y Bạch xảy ra chuyện vậy, thà rằng mình bị thương cũng không muốn phải mắc nợ người khác.
Chỉ là hiểu thì hiểu đấy, thế nhưng nhìn Nhạc Yên Nhi khóc vì người đàn ông khác, lòng hắn vẫn đau đớn.
Nhưng hắn không thể gây thêm áp lực cho cô vào lúc này.
Dạ Đình Sâm duỗi tay ra, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lộn xộn trên gò má cô rồi lau sạch nước mặt của cô.
Giọng hắn khàn khàn:
- Tôi hiểu mà, Yên Nhi, em không phải giải thích, tôi hiểu được. Em đi xem đi, tôi sẽ chờ em dưới này rồi cùng về nhà nhé.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì tâm trạng vô cùng phức tạp, cô lại nhớ tới lời Dạ Đình Sâm nói hôm qua, hắn tin cô như tin chính bản thân mình.
Không phải nói suông, hắn làm được.
Trong lòng cô có muôn ngàn lời muốn nói nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện, cô siết chặt tay hắn, gật đầu thật mạnh:
- Chờ em nhé!
Nói xong, cô chạy về hướng họ đẩy cáng cứu thương đi khi nãy.
Dạ Đình Sâm đứng đó, đôi mắt sáng nhìn bóng dáng Nhạc Yên Nhi rời đi.
Lần đầu tiên bóng dáng hắn lẻ loi tới vậy.
Lúc Nhạc Yên Nhi chạy vào, Lâm Đông Lục đã vào phòng phẫu thuật.
Cô muốn tìm y tá để hỏi tình hình nhưng lại bị nghi ngờ:
- Cô là ai? Chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ tình trạng bệnh nhân.
Nhạc Yên Nhi vội nói:
- Tôi là người nhà của Lâm Đông Lục.
Dù sao hai người cũng đã từng yêu nhau, dù cho không thể trở thành tình nhân cũng có thể làm bạn bè, nhất là lần này anh ta đã cứu cô, trong lòng cô, Lâm Đông Lục giờ đã giống hệt một người anh trai.
Y tá vẫn nghi ngờ:
- Thật không? Cô không phải phóng viên chứ?
Bọn họ đã kiểm tra thân phận của Lâm Đông Lục, anh ta là người thừa kế của Bất động sản Quảng Thịnh, khi nãy bác sĩ cũng dặn có khả năng phóng viên sẽ tới dò hỏi, phía bệnh viện cần phải cẩn thận.
Nhạc Yên Nhi nhớ ra trong di động của mình có hai tấm ảnh chụp chung với Lâm Đông Lục từ một năm trước, cô vội lấy điện thoại ra, đưa cho y tá xem.
- Cô xem này, đây là ảnh chúng tôi chụp chung, tôi là người nhà anh ấy thật.
Bây giờ y tá mới tin và thông báo tình hình cho cô biết.
Con dao bấm kia không làm ảnh hưởng tới tim nhưng vì nhát đâm quá sâu nên một động mạch quan trọng đã bị đứt, bây giờ máu chảy rất nhiều, HP không khống chế được, bác sĩ sẽ dốc hết sức chữa trị.
Y tá thấy cô đến một mình, tưởng cô là bạn gái của anh ta nên nhìn cô với ánh mắt thông cảm:
- Tình hình bây giờ rất nguy hiểm, nếu như thực sự... mong cô bớt đau buồn.
Nhạc Yên Nhi nghe thế, cảm thấy tuyệt vọng.
Cô đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật chờ đợi, cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều trôi qua rất gian nan.
Nhớ lại một năm trước đây, cô một mình ở trong nước chờ tin tức chữa bệnh của Lâm Đông Lục, bỗng cảm thấy tâm tình lúc đó và bây giờ hoàn toàn giống nhau.
Có lẽ tình cảm của cô dành cho anh đã khác, thế nhưng có một thứ vẫn không thay đổi, đó là cô không mong anh chết!
Anh đã rời xa cô để có hạnh phúc, làm sao lại dễ dàng từ bỏ thế được?
Thời gian cứ thế dần trôi, chẳng biết qua bao lâu, ngay khi Nhạc Yên Nhi sắp không chịu nổi nữa thì cánh cửa phòng giải phẫu mở ra.
Cô đứng phắt dậy, vội tới hỏi:
- Bác sĩ, anh ấy sao rồi?
Bác sĩ tháo khẩu trang, mặt mũi mệt mỏi:
- Tình hình bệnh nhân rất nguy hiểm, nhưng anh Lâm trẻ, sức khỏe tốt nên giải phẫu coi như thành công, đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi.
Tốt quá.
Nhạc Yên Nhi cuối cùng cũng có thể thở phào.
- Vậy tôi có thể thăm anh ấy chưa?
- Được, bây giờ anh ấy đã được đưa tới phòng bệnh, cô có thể lên phòng VIP ở tầng ba.
Nhạc Yên Nhi tới phòng bệnh, trong không khí toàn mùi nước khử trùng cùng mùi máu tươi thoang thoảng.
Cô đứng cách giường bệnh một đoạn chứ không tới gần.
Lâm Đông Lục yếu ớt nằm đó, anh phải truyền dịch, so với dáng vẻ nhanh nhẹn khi nãy quả là như hai người.
Nhạc Yên Nhi thấy thì thì rơi nước mắt.
Cô thấy ngực anh khẽ phập phồng, nó là minh chứng anh còn sống.
- Lâm Đông Lục, tôi biết anh sẽ không chết đâu!
Khóc một lúc lâu cô mới vội lau nước mắt, trịnh trọng nói:
- Lâm Đông Lục, anh biết không, khi nãy chờ anh ngoài phòng giải phẫu, bỗng tôi nghĩ thấu về chuyện một năm trước rồi. Nếu như khi ấy tính mạng anh cũng ngàn cân treo sợi tóc, mà cái giá để được sống là quên tôi đi, vậy tôi chấp nhận. Không có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng anh hết.
- Tôi mong anh sống thật tốt, thật hạnh phúc với Bạch Nhược Mai, anh phải nhớ rằng để có được hạnh phúc ấy, anh đã phải bỏ ra những gì, sau đó cố gắng trân trọng nó. Tôi chúc anh có thể giành lại quyền điều hành Quảng Thịnh, có thể đạt được mọi mong muốn.
- Nhưng tôi mong chúng ta từ nay về sau sẽ không còn liên quan nữa, tôi không cần anh cứu tôi, cũng không mong anh cứu tôi, chúng ta đã bước trên những con đường khác nhau, dù cho xảy ra chuyện gì đi nữa cũng phải tự mình gánh chịu. Chúng ta đều có người mình yêu, cần phải chịu trách nhiệm với họ.
Nhạc Yên Nhi nói xong một đoạn dài, chẳng biết Lâm Đông Lục có nghe được không, thế nhưng chuyện này đã không quan trọng nữa.
- Lâm Đông Lục, tạm biệt, tôi phải đi tìm Dạ Đình Sâm, người có tư cách bên anh lúc này không phải là tôi.
Nói xong, cô nhìn anh một lúc, sau khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống mới quay người bước đi.
Giây phút cánh cửa đóng lại, căn phòng lập tức rơi vào yên lặng chết chóc.
Tay Lâm Đông Lục giật giật.
/1084
|