Sau khi Diệp Thiên Hạ rời đi, Nhạc Yên Nhi ngồi trong quán cafe đợi một lúc thì người đón cô đến.
Nhưng người gọi cho cô không phải là xe mà lại là Dạ Đình Sâm.
- Xe đang ở ngoài cửa rồi, em ra đi.
Lời nói của Dạ Đình Sâm chứa nhiều hàm ý, nói xong câu này hắn liền tắt máy.
Nhạc Yên Nhi không dám tin, hắn đích thân tới đón cô ư?
Đợi đến khi mở cửa xe ra, nhìn thấy ông xã nhà mình quả thực đang ngồi trong xe thì cô mới dám tin là Dạ Đình Sâm đến đây thật.
- Sao anh lại tới đây? Không phải tài xế tới đón em sao?
- Tôi đã giải quyết hết việc hôm nay rồi, tan làm sớm nên tôi tới đón em.
Dạ Đình Sâm nhướng mày lên nhìn cô:
- Sao thế, không vui à?
- Đâu có, em rất vui mà.
Đây là lời thật lòng của Nhạc Yên Nhi, sau khi xem xong video đó, người mà cô muốn gặp nhất chính là Dạ Đình Sâm.
Nhưng vì không muốn khiến cho hắn lo lắng nên cô không dám để lộ chút dấu vết nào cả.
Thế nhưng điều nằm ngoài dự kiến của Nhạc Yên Nhi là Dạ Đình Sâm chỉ nhìn cô một cái đã hỏi ngay:
- Hôm nay mệt lắm à? Sao sắc mặt em kém thế?
Nhạc Yên Nhi không ngờ Dạ Đình Sâm lại nhạy cảm đến thế, hay do cô là người mà hắn quan tâm nên hắn mới đặc biệt mẫn cảm với sự thay đổi của cô?
Dạ Đình Sâm thấy cô không trả lời thì cau mày lại, hắn vươn tay ra sờ trán cô, thấy không có gì bất thường mới thở phào một hơi.
Cô thấy lòng mình thật ấm áp.
Trong xe thoảng hương hoa lài nhàn nhạt, còn có cả hơi thở mát lành như nước suối quen thuộc của hắn, hít một hơi vào phổi, cô cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, trái tim vốn đang hoảng loạn cũng bình tĩnh lại.
Cô không nhịn được nhoài người nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vùi gương mặt nhỏ nhắn vào vai hắn, cô mỉm cười:
- Không có đâu, chỉ là nhớ anh thôi.
Nhạc Yên Nhi hay xấu hổ, rất ít khi cô nói thẳng mấy lời tình cảm như thế, giờ đột nhiên cô bày tỏ tình cảm khiến Dạ Đình Sâm nghe thấy mà lòng mềm ra.
Bàn tay to lớn của hắn quàng lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói vẫn luôn lạnh lùng của hắn lại ẩn chứa vẻ dịu dàng:
- Ừ, tôi biết.
Nhạc Yên Nhi có cảm giác dở khóc dở cười.
Nếu như là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ nói một câu ‘anh cũng thế’, Dạ Đình Sâm đúng là đồ dở hơi, sao lại đáp lại giống như kiểu nghe cấp dưới báo cáo thế này, lại còn ‘tôi biết’ nữa chứ.
EQ của ông xã nhà cô đúng là quá lùn rồi.
Nhạc Yên Nhi chỉ đành chủ động dẫn dắt hắn:
- Vậy anh thì sao, anh có nhớ em không?
- Công việc bận quá, không có thời gian nghĩ nhiều.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì không vui nổi nữa, cả buổi chiều hôm nay cô bị hai anh em nhà hắn chọc phá đến mức hoảng loạn bất an, bị dọa sợ chết khiếp, thế mà hắn thì hay rồi, không đau lòng xót thương cho cô gì hết.
Cô vừa muốn nổi cáu thì lại bị Dạ Đình Sâm ôm thật chặt vào lòng, giữa hai người không còn bất cứ khe hở nào.
- Nhưng tôi không làm được.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, giọng nói của Dạ Đình Sâm quẩn quanh bên tai cô.
- Tôi cứ nghĩ khi không nhìn thấy mới nhớ đến em, nhưng không ngờ bây giờ thấy em rồi mà tôi vẫn nhớ em rất nhiều. Yên Nhi, em cũng thế ư?
Trái tim của Nhạc Yên Nhi rung lên bần bật, không ngờ bình thường EQ của Dạ Đình Sâm thấp lè tè nhưng khi trịnh trọng nghiêm túc thổ lộ tâm tình lại khiến cho người ta động lòng đến thế.
Cô cảm động rồi, nhưng chắc chắn sẽ không thừa nhận đâu, còn cố giả vờ ghét bỏ đẩy hắn ra, nói:
- Đây là bệnh đấy, phải chữa, anh biết không, đừng vì bệnh đến giai đoạn cuối mà từ bỏ việc trị liệu.
Sao Dạ Đình Sâm có thể không nghe ra ý trêu ghẹo trong lời nói của cô chứ, hắn híp đôi mắt phượng của mình lại, nói:
- Đến thế cơ à? Em muốn bị đánh hả?
Hắn vươn tay ra gõ vào trán của cô một cái, một tay khác lại véo vào phần eo mẫn cảm nhất của cô, cô bị dọa nhảy dựng lên, bị cù cười khanh khách, vặn người không ngừng né tránh.
- Không được, anh ăn gian! Đã nói là không được dùng chiêu này cơ mà!
Nhạc Yên Nhi cười đến mức không thở nổi.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người gõ cửa xe, dọa cô nhảy dựng lên.
Cô lập tức hạ kính xe xuống, nhìn thấy bên ngoài là một chú cảnh sát giao thông khoảng hơn bốn mươi tuổi, chú đó nhìn vào trong xe với vẻ đầy nghi hoặc rồi buồn bực nói một câu:
- Không phải đang chơi ‘xe rung’ à? Vậy hai người đang làm gì thế, cái xe cứ rung lắc không ngừng, đây là vị trí đỗ xe tạm thời, không được dừng lâu đâu, không có việc gì thì đi nhanh đi chứ!
- …
Xe… xe rung á?
Mặt Nhạc Yên Nhi lập tức đỏ bừng lên, cô vội vàng xin lỗi, nói sẽ đi ngay lập tức.
Nghe thế ông chú đó mới chịu đi, lại còn vừa đi vừa lắc đầu:
- Haizzz, không phải là ‘xe rung’, còn tưởng là được xem kịch hay chứ, thật uổng cho tinh thần hăng hái này!
Tuy giọng nói của ông chú kia rất nhỏ nhưng do ở gần nên Nhạc Yên Nhi vẫn nghe thấy, sắc đỏ trên mặt cô lập tức lan xuống tận cổ.
Cô vội vàng ngồi ngay ngắn rồi giục Dạ Đình Sâm:
- Mau đi thôi, cảnh sát giao thông đã nhắc nhở rồi đấy!
Dạ Đình Sâm thấy mặt mũi cô đỏ bừng thì cảm thấy rất vui, nhưng hắn không tiếp tục trêu cô nữa mà lái xe trở về biệt thự Hoàng Đình.
Hai người vừa vào biệt thự liền nghe thấy âm thanh đấu khẩu ầm ĩ.
- A a a a! Đó là đường! Không phải muối! Bạch Kính Thần anh có vẻ ngoài của con người mà sao lại có một bộ não heo thế hả!
- Chẳng phải ông đây muốn giúp cô sao! Đúng là đồ đàn bà không biết điều!
- Ai cần anh giúp! Lóng nga lóng ngóng không làm gì ra hồn hết, anh mau cút ra khỏi bếp là sự trợ giúp lớn nhất với tôi rồi đấy!
- Lớn từng này rồi mà đây là lần đầu tiên có người dám nói ông đây lóng ngóng đấy!
- Đó là do người khác thương anh đầu óc ngu si, không muốn nói thật với anh, sợ làm tổn thương đến trái tim thủy tinh của anh thôi!
- Dư San San! Miệng lưỡi cô lợi hại lắm, có tin ông đây xử cô tại chỗ luôn không?
- Hừ! Cút đi, còn dám phá nữa thì lần sau đợi đến lúc anh uống say, bà đây thiến anh luôn cho biết mặt!
- Cô dám…
Trận tranh cãi gay go quyết liệt này đáng sợ vô cùng, Nhạc Yên Nhi đứng nghe mà nghẹn họng.
Nếu không phải đồ đạc trong nhà không thay đổi và có quản gia Thẩm vẫn ở đây thì Nhạc Yên Nhi còn ngờ mình đi nhầm nhà rồi.
Lúc này Âu Duyên Tây thong dong đi từ trên tầng xuống, vừa cắn quả táo trên tay vừa chào hỏi bọn họ.
- Anh cả, chị dâu, hai người về rồi à.
Nhạc Yên Nhi vừa mới gặp Diệp Thiên Hạ, ánh mắt buồn bã ảm đạm của cô ấy như còn hiển hiện trước mặt cô, bây giờ lại thấy Âu Duyên Tây, trong lòng cô có một cảm giác khó nói thành lời nên nhất thời ngẩn ra.
Dạ Đình Sâm nhướng mày nhìn gã:
- Sao mấy người lại đến đây?
Âu Duyên Tây cộng thêm cả Bạch Kính Thần và Dư San San trong bếp, hôm nay mọi người tụ tập khá là đông đủ đấy.
- Dư San San nói hai hôm nữa chị dâu phải vào đoàn phim rồi, lần này chị dâu đi khá lâu nên hôm nay mọi người cùng đến tiễn ý mà.
Trong lúc gã đang nói thì Bạch Kính Thần đã bị đuổi ra khỏi bếp, anh ta còn không cam lòng hét lên:
- Hôm nay không ở nhà tôi, tôi cho cô tí thể diện đấy, đợi lúc về xem tôi xử lý cô thế nào…
Anh ta đi ra phòng khách, nhìn thấy họ đã về thì thu lại sự phẫn nộ trên mặt, trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ công tử danh môn, gật đầu với hai nguời.
- Hai người về rồi à.
Đáng tiếc, dầu mỡ dính đầy trên quần áo đã nói cho mọi người biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng người gọi cho cô không phải là xe mà lại là Dạ Đình Sâm.
- Xe đang ở ngoài cửa rồi, em ra đi.
Lời nói của Dạ Đình Sâm chứa nhiều hàm ý, nói xong câu này hắn liền tắt máy.
Nhạc Yên Nhi không dám tin, hắn đích thân tới đón cô ư?
Đợi đến khi mở cửa xe ra, nhìn thấy ông xã nhà mình quả thực đang ngồi trong xe thì cô mới dám tin là Dạ Đình Sâm đến đây thật.
- Sao anh lại tới đây? Không phải tài xế tới đón em sao?
- Tôi đã giải quyết hết việc hôm nay rồi, tan làm sớm nên tôi tới đón em.
Dạ Đình Sâm nhướng mày lên nhìn cô:
- Sao thế, không vui à?
- Đâu có, em rất vui mà.
Đây là lời thật lòng của Nhạc Yên Nhi, sau khi xem xong video đó, người mà cô muốn gặp nhất chính là Dạ Đình Sâm.
Nhưng vì không muốn khiến cho hắn lo lắng nên cô không dám để lộ chút dấu vết nào cả.
Thế nhưng điều nằm ngoài dự kiến của Nhạc Yên Nhi là Dạ Đình Sâm chỉ nhìn cô một cái đã hỏi ngay:
- Hôm nay mệt lắm à? Sao sắc mặt em kém thế?
Nhạc Yên Nhi không ngờ Dạ Đình Sâm lại nhạy cảm đến thế, hay do cô là người mà hắn quan tâm nên hắn mới đặc biệt mẫn cảm với sự thay đổi của cô?
Dạ Đình Sâm thấy cô không trả lời thì cau mày lại, hắn vươn tay ra sờ trán cô, thấy không có gì bất thường mới thở phào một hơi.
Cô thấy lòng mình thật ấm áp.
Trong xe thoảng hương hoa lài nhàn nhạt, còn có cả hơi thở mát lành như nước suối quen thuộc của hắn, hít một hơi vào phổi, cô cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, trái tim vốn đang hoảng loạn cũng bình tĩnh lại.
Cô không nhịn được nhoài người nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vùi gương mặt nhỏ nhắn vào vai hắn, cô mỉm cười:
- Không có đâu, chỉ là nhớ anh thôi.
Nhạc Yên Nhi hay xấu hổ, rất ít khi cô nói thẳng mấy lời tình cảm như thế, giờ đột nhiên cô bày tỏ tình cảm khiến Dạ Đình Sâm nghe thấy mà lòng mềm ra.
Bàn tay to lớn của hắn quàng lên lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói vẫn luôn lạnh lùng của hắn lại ẩn chứa vẻ dịu dàng:
- Ừ, tôi biết.
Nhạc Yên Nhi có cảm giác dở khóc dở cười.
Nếu như là người đàn ông khác, chắc chắn sẽ nói một câu ‘anh cũng thế’, Dạ Đình Sâm đúng là đồ dở hơi, sao lại đáp lại giống như kiểu nghe cấp dưới báo cáo thế này, lại còn ‘tôi biết’ nữa chứ.
EQ của ông xã nhà cô đúng là quá lùn rồi.
Nhạc Yên Nhi chỉ đành chủ động dẫn dắt hắn:
- Vậy anh thì sao, anh có nhớ em không?
- Công việc bận quá, không có thời gian nghĩ nhiều.
Nhạc Yên Nhi nghe thế thì không vui nổi nữa, cả buổi chiều hôm nay cô bị hai anh em nhà hắn chọc phá đến mức hoảng loạn bất an, bị dọa sợ chết khiếp, thế mà hắn thì hay rồi, không đau lòng xót thương cho cô gì hết.
Cô vừa muốn nổi cáu thì lại bị Dạ Đình Sâm ôm thật chặt vào lòng, giữa hai người không còn bất cứ khe hở nào.
- Nhưng tôi không làm được.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, giọng nói của Dạ Đình Sâm quẩn quanh bên tai cô.
- Tôi cứ nghĩ khi không nhìn thấy mới nhớ đến em, nhưng không ngờ bây giờ thấy em rồi mà tôi vẫn nhớ em rất nhiều. Yên Nhi, em cũng thế ư?
Trái tim của Nhạc Yên Nhi rung lên bần bật, không ngờ bình thường EQ của Dạ Đình Sâm thấp lè tè nhưng khi trịnh trọng nghiêm túc thổ lộ tâm tình lại khiến cho người ta động lòng đến thế.
Cô cảm động rồi, nhưng chắc chắn sẽ không thừa nhận đâu, còn cố giả vờ ghét bỏ đẩy hắn ra, nói:
- Đây là bệnh đấy, phải chữa, anh biết không, đừng vì bệnh đến giai đoạn cuối mà từ bỏ việc trị liệu.
Sao Dạ Đình Sâm có thể không nghe ra ý trêu ghẹo trong lời nói của cô chứ, hắn híp đôi mắt phượng của mình lại, nói:
- Đến thế cơ à? Em muốn bị đánh hả?
Hắn vươn tay ra gõ vào trán của cô một cái, một tay khác lại véo vào phần eo mẫn cảm nhất của cô, cô bị dọa nhảy dựng lên, bị cù cười khanh khách, vặn người không ngừng né tránh.
- Không được, anh ăn gian! Đã nói là không được dùng chiêu này cơ mà!
Nhạc Yên Nhi cười đến mức không thở nổi.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có người gõ cửa xe, dọa cô nhảy dựng lên.
Cô lập tức hạ kính xe xuống, nhìn thấy bên ngoài là một chú cảnh sát giao thông khoảng hơn bốn mươi tuổi, chú đó nhìn vào trong xe với vẻ đầy nghi hoặc rồi buồn bực nói một câu:
- Không phải đang chơi ‘xe rung’ à? Vậy hai người đang làm gì thế, cái xe cứ rung lắc không ngừng, đây là vị trí đỗ xe tạm thời, không được dừng lâu đâu, không có việc gì thì đi nhanh đi chứ!
- …
Xe… xe rung á?
Mặt Nhạc Yên Nhi lập tức đỏ bừng lên, cô vội vàng xin lỗi, nói sẽ đi ngay lập tức.
Nghe thế ông chú đó mới chịu đi, lại còn vừa đi vừa lắc đầu:
- Haizzz, không phải là ‘xe rung’, còn tưởng là được xem kịch hay chứ, thật uổng cho tinh thần hăng hái này!
Tuy giọng nói của ông chú kia rất nhỏ nhưng do ở gần nên Nhạc Yên Nhi vẫn nghe thấy, sắc đỏ trên mặt cô lập tức lan xuống tận cổ.
Cô vội vàng ngồi ngay ngắn rồi giục Dạ Đình Sâm:
- Mau đi thôi, cảnh sát giao thông đã nhắc nhở rồi đấy!
Dạ Đình Sâm thấy mặt mũi cô đỏ bừng thì cảm thấy rất vui, nhưng hắn không tiếp tục trêu cô nữa mà lái xe trở về biệt thự Hoàng Đình.
Hai người vừa vào biệt thự liền nghe thấy âm thanh đấu khẩu ầm ĩ.
- A a a a! Đó là đường! Không phải muối! Bạch Kính Thần anh có vẻ ngoài của con người mà sao lại có một bộ não heo thế hả!
- Chẳng phải ông đây muốn giúp cô sao! Đúng là đồ đàn bà không biết điều!
- Ai cần anh giúp! Lóng nga lóng ngóng không làm gì ra hồn hết, anh mau cút ra khỏi bếp là sự trợ giúp lớn nhất với tôi rồi đấy!
- Lớn từng này rồi mà đây là lần đầu tiên có người dám nói ông đây lóng ngóng đấy!
- Đó là do người khác thương anh đầu óc ngu si, không muốn nói thật với anh, sợ làm tổn thương đến trái tim thủy tinh của anh thôi!
- Dư San San! Miệng lưỡi cô lợi hại lắm, có tin ông đây xử cô tại chỗ luôn không?
- Hừ! Cút đi, còn dám phá nữa thì lần sau đợi đến lúc anh uống say, bà đây thiến anh luôn cho biết mặt!
- Cô dám…
Trận tranh cãi gay go quyết liệt này đáng sợ vô cùng, Nhạc Yên Nhi đứng nghe mà nghẹn họng.
Nếu không phải đồ đạc trong nhà không thay đổi và có quản gia Thẩm vẫn ở đây thì Nhạc Yên Nhi còn ngờ mình đi nhầm nhà rồi.
Lúc này Âu Duyên Tây thong dong đi từ trên tầng xuống, vừa cắn quả táo trên tay vừa chào hỏi bọn họ.
- Anh cả, chị dâu, hai người về rồi à.
Nhạc Yên Nhi vừa mới gặp Diệp Thiên Hạ, ánh mắt buồn bã ảm đạm của cô ấy như còn hiển hiện trước mặt cô, bây giờ lại thấy Âu Duyên Tây, trong lòng cô có một cảm giác khó nói thành lời nên nhất thời ngẩn ra.
Dạ Đình Sâm nhướng mày nhìn gã:
- Sao mấy người lại đến đây?
Âu Duyên Tây cộng thêm cả Bạch Kính Thần và Dư San San trong bếp, hôm nay mọi người tụ tập khá là đông đủ đấy.
- Dư San San nói hai hôm nữa chị dâu phải vào đoàn phim rồi, lần này chị dâu đi khá lâu nên hôm nay mọi người cùng đến tiễn ý mà.
Trong lúc gã đang nói thì Bạch Kính Thần đã bị đuổi ra khỏi bếp, anh ta còn không cam lòng hét lên:
- Hôm nay không ở nhà tôi, tôi cho cô tí thể diện đấy, đợi lúc về xem tôi xử lý cô thế nào…
Anh ta đi ra phòng khách, nhìn thấy họ đã về thì thu lại sự phẫn nộ trên mặt, trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ công tử danh môn, gật đầu với hai nguời.
- Hai người về rồi à.
Đáng tiếc, dầu mỡ dính đầy trên quần áo đã nói cho mọi người biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.
/1084
|