Nhạc Yên Nhi lãnh đạm cười đáp:
- Tiền cát xê của tôi không phiền cô Hoắc phải bận tâm, cho dù có ít hơn nữa nhưng tốt xấu gì cũng là số dương, ngược lại có một số người, cực khổ quay phim mà cuối cùng còn phải bù thêm vào hàng chục triệu.
Vì để lấy được vai diễn Bùi Ánh Tuyết này, Hoắc Vi Vi đã đầu tư một số tiền không nhỏ vào đoàn phim, nhà họ Hoắc bỏ ra mười mấy triệu, đúng là ném tiền xuống nước.
Vì thế, cô ta đóng phim mà còn phải bù vào nhiều tiền như thế, lấy đâu ra tư cách chê bai người khác?
Hoắc Vi Vi tức giận, chỉ vào Nhạc Yên Nhi:
- Cô… cô dám nói với tôi như thế à!
Nhạc Yên Nhi nhìn cô ta với vẻ nghi hoặc:
- Không nhường.
Nói xong, cô vòng qua người Hoắc Vi Vi, đi thẳng vào thang máy.
Hoắc Vi Vi không tin được lại có người dám đối xử với mình như thế, cô ta tức đến nỗi đứng ngây ra tại chỗ, đợi đến lúc phản ứng lại thì Nhạc Yên Nhi đã đi từ lâu rồi.
Cô ta không nuốt nổi cơn tức này, rút điện thoại ra, do dự một lát nhưng vẫn bấm gọi.
- Alo.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nam trầm ở đầu bên kia nghe rất êm tai, chỉ có điều hơi lạnh lùng.
Hoắc Vi Vi cũng không so đo thái độ của người đó, ngang ngược kêu lên:
- Anh Sở Thù, em bị người ta bắt nạt, anh phải trả thù cho em!
Giang Sở Thù vốn đang thu âm ca khúc mới, lúc nhận được cuộc gọi này, anh ta đã có vẻ khó chịu, chỉ ứng phó qua loa cho xong chuyện:
Nếu là người khác thì giúp cô ta xử lý cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng nếu như là Nhạc Yên Nhi...
Giọng Giang Sở Thù lạnh lùng hơn:
- Hoắc Vi Vi, cô tự hiểu rõ hoàn cảnh hiện giờ cho tôi, đây là thành phố A chứ không phải Hương Giang, nếu cô cứ ngang ngược thế thì cút về địa bàn của cha cô luôn đi.
Hoắc Vi Vi bị giọng điệu của Giang Sở Thù chọc tức, nhưng lại không nổi cáu được, chỉ có thể giận dữ hét lên:
Hai mắt anh ta hơi híp lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười như có như không.
Nhạc Yên Nhi à, thú vị đây.
...
Ngày hôm sau chính thức bắt đầu quay phim.
Ở phần đầu, những phân cảnh của Nhạc Yên Nhi không nhiều cũng không khó, chỉ cần diễn vai một nha hoàn trầm lặng ít lời là được, phần lớn các cảnh cô đều đóng chung với Đỗ Lệ.
Diễn chung với cô ấy mấy ngày, Nhạc Yên Nhi mới sâu sắc cảm nhận được, các diễn viên gạo cội thế này có khả năng diễn xuất cực tốt, thực lực sâu không thể dò, bất luận là cảnh gì họ cũng có thể nhập vai nhanh chóng, người diễn cặp với họ cũng bị họ dẫn dắt, hầu như tất cả các cảnh quay của Đỗ Lệ đều chỉ cần một lần là qua.
Mấy ngày hôm nay, Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình đã học thêm được không ít kinh nghiệm.
Hơn nữa cô vẫn chưa thấy người đóng vai người yêu của của mình là Giang Sở Thù, trái tim đang thấp thỏm của cô cũng từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng biến cố xảy ra vào ngày quay thứ năm.
Diệp Tâm Quán vốn là con gái của thượng thư, nhưng bị ép chia xa với người yêu thanh mai trúc mã để tuyển tú nhập cung, không ngờ nàng lại được hoàng thượng yêu thích, sau khi thị tẩm thì được phong thẳng lên Chiêu Dung.
Cảnh hôm nay phải quay là cảnh sau hôm Diệp Tâm Quán được phong Chiêu Dung, trên đường gặp sủng phi Dung phi rồi bị sỉ nhục.
Trong phim, Tô Mộc thân là đại cung nữ thân cận của Diệp Tâm Quán, không tránh khỏi là người đầu tiên gặp họa, bị Dung phi ra tay đánh đập.
Nói trắng ra chính là vô cớ ăn tát.
Trước đây không phải Nhạc Yên Nhi chưa từng quay những cảnh này, là một diễn viên, hiến thân vì nghệ thuật là đạo đức nghề nghiệp cô cần phải có, bị tát một cái cũng không phải là chuyện gì to tát cả.
Nhưng người diễn vai Dung phi chính là người lúc trước khắc khẩu với cô, Liễu Thanh.
Trong kịch bản, Dung phi là cô gái có dung mạo diễm lệ xuất chúng bậc nhất hậu cung, trong nửa đầu phim nàng ta luôn là người được hoàng thượng sủng ái nhất, đây là một vai diễn rất nặng ký. Liễu Thanh có gương mặt diễm lệ, vóc dáng cũng đẹp, đáng tiếc khả năng diễn xuất chỉ bình thường, debut mấy năm miễn cưỡng lắm mới ngoi lên thành sao hạng B, lần này cô ta được nhận diễn vai Dung phi cũng vấp phải rất nhiều hoài nghi.
Nhưng mà...
Cô ta có dính dấp với nhà họ Nghê ở Hương Giang, lại có mối quan hệ không thể nói ra với cậu hai nhà họ Nghê, cậu hai Nghê bỏ tiền ra giúp cô ta lấy được vai diễn này, còn biến vai Dung phi thành vai ‘thay đổi hình tượng’ của cô ta.
Khỏi nói cũng biết vai diễn này quan trọng với cô ta ra sao, vì nhà họ Nghê và nhà họ Hoắc cùng là hai trong ba gia tộc lớn ở Hương Giang nên cô ta mới tạo dựng được mối quan hệ tốt với Hoắc Vi Vi, nếu không với cái tính mắt cao hơn đầu của Hoắc Vi Vi, đời nào thèm để mắt tới cô ta chứ.
Cốc Nguyên Minh đứng trên phim trường giảng giải rõ ràng những phân cảnh sẽ quay hôm nay, ông vừa dứt lời liền nghe thấy Liễu Thanh hỏi:
- Đạo diễn Cốc, cái tát hôm nay là đánh thật hay là...
Cô ta nói được một nửa thì cố ý dừng lại...
Cứ như là câu hỏi này chỉ có một đáp án là đánh thật vậy.
Hoắc Vi Vi ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, uống canh mà trợ lý nấu, bày ra vẻ mặt xem kịch hay.
Nhạc Yên Nhi và đạo diễn Cốc đều chưa tỏ thái độ gì, ngược lại người diễn vai Phục Linh là Phan Tư Lâm lại lẩm bẩm:
- Đóng phim thôi mà, có cần phải đánh thật không, nha hoàn không phải là người à...
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, chỉ có Nhạc Yên Nhi và những người đứng thật gần mới nghe thấy loáng thoáng.
Ánh mắt Cốc Nguyên Minh đảo một vòng qua Nhạc Yên Nhi và Liễu Thanh, vẻ mặt đầy khoan dung:
- Đóng phim mà, thật một chút thì tốt hơn, như thế cảm xúc sẽ hay hơn.
Ông tự có suy xét của mình.
Nhạc Yên Nhi là người mới, khả năng diễn xuất của Liễu Thanh lại bình thường, những phân cảnh có khí thế mạnh, khả năng bùng nổ và sức truyền cảm lớn thế này mà không đánh thật thì hai người họ phải diễn hỏng bao nhiêu lần đây?
Đoàn phim phải bao cả phim trường, cứ kéo dài thêm một ngày là lại mất thêm không biết bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, cái nghề diễn viên này nhìn thì có vẻ đẹp đẽ vinh quang thế thôi chứ sao có thể không phải chịu khổ cho được.
Trần Doanh xem trọng Nhạc Yên Nhi như vậy, ông cũng phải thử thách cô một chút, xem cô có xứng với sự coi trọng này không.
Tuy rằng giọng nói và vẻ mặt của ông ôn hòa rộng lượng, lúc nào cũng mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn Nhạc Yên Nhi lại không có vẻ gì là hỏi ý kiến cô.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, đáp bằng giọng thản nhiên:
- Tôi hiểu.
Liễu Thanh lấy được đáp án hài lòng thì cười nói:
Phan Tư Lâm lo lắng nhìn Nhạc Yên Nhi.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, cô và Phan Tư Lâm cùng diễn vai nha hoàn, cảnh quay của cô ấy không nhiều bằng cô, hai người cũng chẳng thân quen gì nhưng không ngờ cô ấy lại quan tâm cô như thế.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười, nhìn lại Phan Tư Lâm bằng ánh mắt ‘tôi không sao’.
- Tiền cát xê của tôi không phiền cô Hoắc phải bận tâm, cho dù có ít hơn nữa nhưng tốt xấu gì cũng là số dương, ngược lại có một số người, cực khổ quay phim mà cuối cùng còn phải bù thêm vào hàng chục triệu.
Vì để lấy được vai diễn Bùi Ánh Tuyết này, Hoắc Vi Vi đã đầu tư một số tiền không nhỏ vào đoàn phim, nhà họ Hoắc bỏ ra mười mấy triệu, đúng là ném tiền xuống nước.
Vì thế, cô ta đóng phim mà còn phải bù vào nhiều tiền như thế, lấy đâu ra tư cách chê bai người khác?
Hoắc Vi Vi tức giận, chỉ vào Nhạc Yên Nhi:
- Cô… cô dám nói với tôi như thế à!
Nhạc Yên Nhi nhìn cô ta với vẻ nghi hoặc:
- Chẳng lẽ điều tôi nói không phải là sự thật sao?
- Đừng nói vớ vẩn nữa, nói xem cô có nhường phòng hay không?
- Không nhường.
Nói xong, cô vòng qua người Hoắc Vi Vi, đi thẳng vào thang máy.
Hoắc Vi Vi không tin được lại có người dám đối xử với mình như thế, cô ta tức đến nỗi đứng ngây ra tại chỗ, đợi đến lúc phản ứng lại thì Nhạc Yên Nhi đã đi từ lâu rồi.
Cô ta không nuốt nổi cơn tức này, rút điện thoại ra, do dự một lát nhưng vẫn bấm gọi.
- Alo.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nam trầm ở đầu bên kia nghe rất êm tai, chỉ có điều hơi lạnh lùng.
Hoắc Vi Vi cũng không so đo thái độ của người đó, ngang ngược kêu lên:
- Anh Sở Thù, em bị người ta bắt nạt, anh phải trả thù cho em!
Giang Sở Thù vốn đang thu âm ca khúc mới, lúc nhận được cuộc gọi này, anh ta đã có vẻ khó chịu, chỉ ứng phó qua loa cho xong chuyện:
- Đừng làm loạn nữa, ai có thể bắt nạt đại tiểu thư như cô chứ.
- Nhạc Yên Nhi! Cô ta bắt nạt em!
- Cô ấy bắt nạt cô thế nào?
- Hôm nay cô ta làm em mất hết thể diện trước mặt Đỗ Lệ, lúc về em muốn cô ta nhường lại phòng tổng thống cho em, em đã trả tiền gấp đôi cho cô ta mà cô ta không chịu, còn châm chọc em quay phim phải bù tiền nữa chứ! Em sắp tức chết rồi đây! Anh Sở Thù, anh giúp em đuổi cô ta đi.
Nếu là người khác thì giúp cô ta xử lý cũng không phải là chuyện gì to tát, nhưng nếu như là Nhạc Yên Nhi...
Giọng Giang Sở Thù lạnh lùng hơn:
- Hoắc Vi Vi, cô tự hiểu rõ hoàn cảnh hiện giờ cho tôi, đây là thành phố A chứ không phải Hương Giang, nếu cô cứ ngang ngược thế thì cút về địa bàn của cha cô luôn đi.
Hoắc Vi Vi bị giọng điệu của Giang Sở Thù chọc tức, nhưng lại không nổi cáu được, chỉ có thể giận dữ hét lên:
- Anh Sở Thù...
- Tôi đang bận, cúp máy đây.
Hai mắt anh ta hơi híp lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười như có như không.
Nhạc Yên Nhi à, thú vị đây.
...
Ngày hôm sau chính thức bắt đầu quay phim.
Ở phần đầu, những phân cảnh của Nhạc Yên Nhi không nhiều cũng không khó, chỉ cần diễn vai một nha hoàn trầm lặng ít lời là được, phần lớn các cảnh cô đều đóng chung với Đỗ Lệ.
Diễn chung với cô ấy mấy ngày, Nhạc Yên Nhi mới sâu sắc cảm nhận được, các diễn viên gạo cội thế này có khả năng diễn xuất cực tốt, thực lực sâu không thể dò, bất luận là cảnh gì họ cũng có thể nhập vai nhanh chóng, người diễn cặp với họ cũng bị họ dẫn dắt, hầu như tất cả các cảnh quay của Đỗ Lệ đều chỉ cần một lần là qua.
Mấy ngày hôm nay, Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình đã học thêm được không ít kinh nghiệm.
Hơn nữa cô vẫn chưa thấy người đóng vai người yêu của của mình là Giang Sở Thù, trái tim đang thấp thỏm của cô cũng từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng biến cố xảy ra vào ngày quay thứ năm.
Diệp Tâm Quán vốn là con gái của thượng thư, nhưng bị ép chia xa với người yêu thanh mai trúc mã để tuyển tú nhập cung, không ngờ nàng lại được hoàng thượng yêu thích, sau khi thị tẩm thì được phong thẳng lên Chiêu Dung.
Cảnh hôm nay phải quay là cảnh sau hôm Diệp Tâm Quán được phong Chiêu Dung, trên đường gặp sủng phi Dung phi rồi bị sỉ nhục.
Trong phim, Tô Mộc thân là đại cung nữ thân cận của Diệp Tâm Quán, không tránh khỏi là người đầu tiên gặp họa, bị Dung phi ra tay đánh đập.
Nói trắng ra chính là vô cớ ăn tát.
Trước đây không phải Nhạc Yên Nhi chưa từng quay những cảnh này, là một diễn viên, hiến thân vì nghệ thuật là đạo đức nghề nghiệp cô cần phải có, bị tát một cái cũng không phải là chuyện gì to tát cả.
Nhưng người diễn vai Dung phi chính là người lúc trước khắc khẩu với cô, Liễu Thanh.
Trong kịch bản, Dung phi là cô gái có dung mạo diễm lệ xuất chúng bậc nhất hậu cung, trong nửa đầu phim nàng ta luôn là người được hoàng thượng sủng ái nhất, đây là một vai diễn rất nặng ký. Liễu Thanh có gương mặt diễm lệ, vóc dáng cũng đẹp, đáng tiếc khả năng diễn xuất chỉ bình thường, debut mấy năm miễn cưỡng lắm mới ngoi lên thành sao hạng B, lần này cô ta được nhận diễn vai Dung phi cũng vấp phải rất nhiều hoài nghi.
Nhưng mà...
Cô ta có dính dấp với nhà họ Nghê ở Hương Giang, lại có mối quan hệ không thể nói ra với cậu hai nhà họ Nghê, cậu hai Nghê bỏ tiền ra giúp cô ta lấy được vai diễn này, còn biến vai Dung phi thành vai ‘thay đổi hình tượng’ của cô ta.
Khỏi nói cũng biết vai diễn này quan trọng với cô ta ra sao, vì nhà họ Nghê và nhà họ Hoắc cùng là hai trong ba gia tộc lớn ở Hương Giang nên cô ta mới tạo dựng được mối quan hệ tốt với Hoắc Vi Vi, nếu không với cái tính mắt cao hơn đầu của Hoắc Vi Vi, đời nào thèm để mắt tới cô ta chứ.
Cốc Nguyên Minh đứng trên phim trường giảng giải rõ ràng những phân cảnh sẽ quay hôm nay, ông vừa dứt lời liền nghe thấy Liễu Thanh hỏi:
- Đạo diễn Cốc, cái tát hôm nay là đánh thật hay là...
Cô ta nói được một nửa thì cố ý dừng lại...
Cứ như là câu hỏi này chỉ có một đáp án là đánh thật vậy.
Hoắc Vi Vi ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, uống canh mà trợ lý nấu, bày ra vẻ mặt xem kịch hay.
Nhạc Yên Nhi và đạo diễn Cốc đều chưa tỏ thái độ gì, ngược lại người diễn vai Phục Linh là Phan Tư Lâm lại lẩm bẩm:
- Đóng phim thôi mà, có cần phải đánh thật không, nha hoàn không phải là người à...
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, chỉ có Nhạc Yên Nhi và những người đứng thật gần mới nghe thấy loáng thoáng.
Ánh mắt Cốc Nguyên Minh đảo một vòng qua Nhạc Yên Nhi và Liễu Thanh, vẻ mặt đầy khoan dung:
- Đóng phim mà, thật một chút thì tốt hơn, như thế cảm xúc sẽ hay hơn.
Ông tự có suy xét của mình.
Nhạc Yên Nhi là người mới, khả năng diễn xuất của Liễu Thanh lại bình thường, những phân cảnh có khí thế mạnh, khả năng bùng nổ và sức truyền cảm lớn thế này mà không đánh thật thì hai người họ phải diễn hỏng bao nhiêu lần đây?
Đoàn phim phải bao cả phim trường, cứ kéo dài thêm một ngày là lại mất thêm không biết bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, cái nghề diễn viên này nhìn thì có vẻ đẹp đẽ vinh quang thế thôi chứ sao có thể không phải chịu khổ cho được.
Trần Doanh xem trọng Nhạc Yên Nhi như vậy, ông cũng phải thử thách cô một chút, xem cô có xứng với sự coi trọng này không.
Tuy rằng giọng nói và vẻ mặt của ông ôn hòa rộng lượng, lúc nào cũng mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn Nhạc Yên Nhi lại không có vẻ gì là hỏi ý kiến cô.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, đáp bằng giọng thản nhiên:
- Tôi hiểu.
Liễu Thanh lấy được đáp án hài lòng thì cười nói:
- Đóng phim sao có thể không chịu khổ được, năm ngoái tôi quay ở thành phố H, trời rét căm căm còn phải mặc áo mỏng nhảy xuống biển, suýt nữa thì bị đông thành đá luôn ấy chứ.
- Ha ha.
Phan Tư Lâm lo lắng nhìn Nhạc Yên Nhi.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, cô và Phan Tư Lâm cùng diễn vai nha hoàn, cảnh quay của cô ấy không nhiều bằng cô, hai người cũng chẳng thân quen gì nhưng không ngờ cô ấy lại quan tâm cô như thế.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười, nhìn lại Phan Tư Lâm bằng ánh mắt ‘tôi không sao’.
/1084
|