Thời gian mười phút trôi qua rất nhanh, cho dù Nhạc Yên Nhi không muốn nhưng phân cảnh tiếp theo cũng sắp tới rồi.
Vì hai chân Vinh Thân Vương bị tàn tật từ nhỏ, nên ra vào đều phải nhờ cả vào hạ nhân, ở ngoài phim Giang Sở Thù có thể tùy ý đi lại, nhưng một khi quay phim, anh ta phải ngồi trên xe lăn, mặc cho một người ăn vận giống thái giám đẩy tới đẩy lui.
Vinh Thân vương không được khỏe, lại còn mắc bệnh hen suyễn, vừa cảm thấy sắp phát bệnh thì đã được hạ nhân đẩy vào trong đình nghỉ chân, cho hắn uống thuốc.
Khi hắn đang nhắm mắt thở dốc, đợi hô hấp từ từ ổn định lại thì đột nhiên thái giám vào bẩm báo:
- Vương gia, cung nữ Tô Mộc của Uyển Chiêu dung cầu kiến.
Vinh Thân vương mở mắt ra, nghĩ một lát rồi hỏi:
- Tô Mộc? Có phải nha hoàn vừa bị đánh lúc nãy không?
- Vâng, nàng ấy nói phụng lệnh chủ tử đến tạ ơn ngài.
Vinh Thân vương bảo:
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nếu như tới rồi thì để nàng ấy vào đi.
Thái giám dẫn Tô Mộc vào.
Tô Mộc hành lễ với Vinh Thân vương theo đúng lễ nghi tiêu chuẩn trong cung, nàng rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng hắn.
- Nô tỳ Tô Mộc cung An Khánh, phụng lệnh chủ tử Uyển Chiêu dung đến cảm tạ ân cứu giúp của Vinh Thân vương.
Hắn tao nhã mỉm cười, khí chất khác hẳn người thường.
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cần gì phải đa tạ, ngươi đứng dậy đi, đừng quỳ nữa.
Nhưng Tô Mộc không nghe theo.
Vinh Thân vương nhíu mày, đoán rằng Tô Mộc vẫn còn chuyện muốn nói nên cho mọi người lui xuống:
- Các ngươi lui ra đợi ở ngoài đình đi.
Hạ nhân đâu dám nói không, đều khom người lui ra.
Lúc này Tô Mộc mới lên tiếng:
- Tạ Vinh Thân vương cảm thông, đúng là Tô Mộc có chuyện muốn thưa.
- Ngươi cứ nói đi đừng ngại.
- Trong cấm cung vô cùng nguy hiểm, thế lực của các vị chủ tử khác rất lớn, tiểu thư nhà nô tỳ phải cẩn thận từng bước, tìm đường sống trong chỗ chết, quả thực vô cùng khó khăn.
Vinh Thân vương ôn hòa nhìn nàng, hắn không ngắt lời mà cứ yên lặng đợi nàng nói tiếp.
Qủa nhiên, Tô Mộc tiếp tục nói:
- Tuy rằng cảm kích lần này được ngài ra tay tương trợ, nhưng xin ngài sau này đừng quan tâm đến chuyện của tiểu thư nhà nô tỳ nữa.
Vinh Thân vương không ngờ nàng sẽ nói như thế, hắn ngẩn ra:
- Tại sao?
- Trong cung nhiều người lắm thị phi, tuy rằng vương gia và tiểu thư nhà nô tỳ không hề có liên hệ gì, nhưng tất sẽ trở thành nhược điểm trong mắt những kẻ cố tình gây sự, nếu chúng thêm mắm dặm muối vào rồi truyền ra mấy lời khó nghe, không chỉ tổn hại đến danh dự tiểu thư mà chính ngài cũng sẽ vô duyên vô cớ bị hắt nước bẩn. Vì thế, để tránh tình ngay lý gian, xin vương gia thông cảm cho, tiểu thư nhà nô tỳ sống sót đã rất khó khăn rồi.
Tô Mộc nói xong, cúi đầu thật thấp.
Vốn nam giới không được vào cấm cung nội viện, nhưng do cơ thể Vinh Thân vương tàn tật, hoàng thượng áy náy cảm thương cho người em này nên thường triệu hắn vào cung chơi cờ, vì thế số lần Vinh Thân vương nhập cung cũng khá nhiều.
Hành động này của Tô Mộc cũng chỉ là bất đắc dĩ, căn cơ của Diệp Tâm Quán chưa ổn định, bất cứ một sai sót nào cũng có thể khiến nàng không thể trở mình được.
Trong sạch là thứ khó chứng minh nhất, nếu việc hôm này mà bị người có tâm thêm mắm dặm muối trước mặt hoàng thượng, khó đảm bảo ngài ấy sẽ không nảy sinh nghi ngờ với chủ nhân nàng.
Vinh Thân vương nhìn cơ thể gầy gò của cung nữ đang dập đầu này, đột nhiên hỏi:
- Sao từ khi đi vào ngươi vẫn luôn không ngẩng đầu lên nhìn ta thế?
Tô Mộc yên lặng chốc lát mới nghiêm nghị đáp:
- Dung nhan nô tỳ có tì vết, e làm bẩn mắt vương gia.
- Không sao, ngươi ngẩng đầu lên đi.
Mệnh lệnh của chủ tử, kẻ làm hạ nhân như họ không thể phản kháng.
Tô Mộc cắn chặt răng, tuy rằng không muốn nhưng cuối cùng cũng ngẩng lên.
Vinh Thân vương nhìn thật kỹ gương mặt nàng, ánh mắt hắn dừng lại rất lâu trên vết sẹo kia.
Tô Mộc vốn rất khó chịu, nhưng phát hiện trong mắt Vinh Thân vương chỉ có sự thương tiếc chứ không có vẻ ghét bỏ nên không khỏi ngẩn ra.
- Thật đáng tiếc, vết sẹo trên mặt ngươi đã nhiều năm, chắc hẳn đã thành hình, trong phủ ta còn có một bình Tuyết phu cao do Tây Vực tiến cống, ngươi muốn thì cứ cầm đi mà dùng.
Tô Mộc không ngờ Vinh Thân vương sẽ nói như thế nên nhất thời kinh ngạc quên mất cả tôn ti, tự tiện lên tiếng:
- Vương gia, nô tỳ chỉ là một nha hoàn.
Vinh Thân vương cười bảo:
- Ta còn là một kẻ tàn phế đây này, người sống trên đời làm gì có cao thấp sang hèn, đều là tự áp đặt vào mà thôi.
Hậu duệ hoàng tộc lại bình dị gần gũi như thế sao?
Chỉ là những lời này, Vinh Thân vương nói được còn Tô Mộc thì không.
Vì thế, nàng chỉ có thể trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Mộc, ánh mắt Vinh Thân vương có chút ảm đạm, cuối cùng cười nói:
- Ý ngươi ta hiểu rồi, ta cũng đồng ý với ngươi, về sau sẽ không nhúng tay vào chuyện của Uyển Chiêu dung nữa, ngươi yên tâm rồi chứ?
- Đa tạ vương gia tác thành.
Tô Mộc lại quỳ bái, khấu đầu một cái, nói:
- Nếu như vương gia không có gì dặn dò nữa, Tô Mộc xin được về cung An Khánh.
Vinh Thân vương thở dài một tiếng:
- Vậy ngươi về đi.
Tô Mộc vừa xoay người chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy Vinh Thân vương ở đằng sau dịu dàng dặn:
- Trung thành với chủ là một chuyện tốt, nhưng lần sau đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm nữa.
Nghe thấy lời này, bước chân rời đi của Tô Mộc càng nhanh hơn.
Gần như là chạy trối chết.
- Cắt…
Cốc Nguyên Minh hô lớn, hai mắt ông vẫn còn dán trên màn hình, dường như đang đắm chìm trong tình tiết vừa rồi.
Phó đạo diễn Bành Bột hưng phấn nói:
- Tuyệt, quá tuyệt, hai người này ở cạnh nhau đúng là tóe lửa mà.
- Không tệ.
Cốc Nguyên Minh cũng gật đầu rồi xoay qua hỏi quay phim:
- Chụp được ảnh chưa?
Vì ảnh đôi của Tô Mộc và Vinh thân vương vẫn chưa chụp nên lúc trước Cốc Nguyên Minh đã dặn dò, chụp nhanh mấy cảnh trong phim để tuyên truyền.
Quay phim đáp:
- Chụp được kha khá rồi, về tôi sẽ chọn mấy bức cho đạo diễn xem thử, chỉnh sửa lại một tí là đăng được rồi.
Giang Sở Thù bước tới, cười hì hì hỏi Cốc Nguyên Minh:
- Cảnh này thế nào?
Một khi thoát vai, anh ta không có vẻ nghiêm túc trầm ổn của Vinh Thân vương nữa mà lập tức khôi phục sức sống rạng rỡ như ánh mặt trời.
- Tốt lắm, không khí giữa hai người rất tuyệt, sự ẩn nhẫn kháng cự của Tô Mộc, hứng thú mờ ảo của Vinh thân vương, đến điểm là dừng, nhưng lại khiến người xem ngứa ngáy, chờ đợi sự phát triển sau này của hai người, rất tốt!
Cốc Nguyên Minh không hề tiếc lời khen ngợi.
Lý Minh Uyên đứng bên cạnh xem diễn cũng chen miệng vào:
- Chỉ e không phải là diễn xuất tốt mà là lộ tình cảm thật ấy nhỉ?
Giang Sở Thù không bận tâm lời trêu ghẹo này, vui vẻ choàng vai bá cổ Lý Minh Uyên kéo về chỗ nghỉ, nhận lấy chai nước từ tay trợ lý nhấp mấy ngụm.
Bên tai là giọng nói cố đè thấp của Lý Minh Uyên:
- Trong phim diễn đạt như thế là vì cậu vốn đã có hứng thú với người ta, người mà cậu muốn tìm chắc không phải là Nhạc Yên Nhi này chứ?
Giang Sở Thù nở nụ cười không rõ ý vị, thuận miệng đáp:
- Ai mà biết được?
Nhưng đôi mắt của anh vẫn luôn dõi theo Nhạc Yên Nhi đứng cách đó không xa.
Lý Minh Uyên xoa cằm như có điều suy nghĩ.
Vì hai chân Vinh Thân Vương bị tàn tật từ nhỏ, nên ra vào đều phải nhờ cả vào hạ nhân, ở ngoài phim Giang Sở Thù có thể tùy ý đi lại, nhưng một khi quay phim, anh ta phải ngồi trên xe lăn, mặc cho một người ăn vận giống thái giám đẩy tới đẩy lui.
Vinh Thân vương không được khỏe, lại còn mắc bệnh hen suyễn, vừa cảm thấy sắp phát bệnh thì đã được hạ nhân đẩy vào trong đình nghỉ chân, cho hắn uống thuốc.
Khi hắn đang nhắm mắt thở dốc, đợi hô hấp từ từ ổn định lại thì đột nhiên thái giám vào bẩm báo:
- Vương gia, cung nữ Tô Mộc của Uyển Chiêu dung cầu kiến.
Vinh Thân vương mở mắt ra, nghĩ một lát rồi hỏi:
- Tô Mộc? Có phải nha hoàn vừa bị đánh lúc nãy không?
- Vâng, nàng ấy nói phụng lệnh chủ tử đến tạ ơn ngài.
Vinh Thân vương bảo:
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, nếu như tới rồi thì để nàng ấy vào đi.
Thái giám dẫn Tô Mộc vào.
Tô Mộc hành lễ với Vinh Thân vương theo đúng lễ nghi tiêu chuẩn trong cung, nàng rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng hắn.
- Nô tỳ Tô Mộc cung An Khánh, phụng lệnh chủ tử Uyển Chiêu dung đến cảm tạ ân cứu giúp của Vinh Thân vương.
Hắn tao nhã mỉm cười, khí chất khác hẳn người thường.
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cần gì phải đa tạ, ngươi đứng dậy đi, đừng quỳ nữa.
Nhưng Tô Mộc không nghe theo.
Vinh Thân vương nhíu mày, đoán rằng Tô Mộc vẫn còn chuyện muốn nói nên cho mọi người lui xuống:
- Các ngươi lui ra đợi ở ngoài đình đi.
Hạ nhân đâu dám nói không, đều khom người lui ra.
Lúc này Tô Mộc mới lên tiếng:
- Tạ Vinh Thân vương cảm thông, đúng là Tô Mộc có chuyện muốn thưa.
- Ngươi cứ nói đi đừng ngại.
- Trong cấm cung vô cùng nguy hiểm, thế lực của các vị chủ tử khác rất lớn, tiểu thư nhà nô tỳ phải cẩn thận từng bước, tìm đường sống trong chỗ chết, quả thực vô cùng khó khăn.
Vinh Thân vương ôn hòa nhìn nàng, hắn không ngắt lời mà cứ yên lặng đợi nàng nói tiếp.
Qủa nhiên, Tô Mộc tiếp tục nói:
- Tuy rằng cảm kích lần này được ngài ra tay tương trợ, nhưng xin ngài sau này đừng quan tâm đến chuyện của tiểu thư nhà nô tỳ nữa.
Vinh Thân vương không ngờ nàng sẽ nói như thế, hắn ngẩn ra:
- Tại sao?
- Trong cung nhiều người lắm thị phi, tuy rằng vương gia và tiểu thư nhà nô tỳ không hề có liên hệ gì, nhưng tất sẽ trở thành nhược điểm trong mắt những kẻ cố tình gây sự, nếu chúng thêm mắm dặm muối vào rồi truyền ra mấy lời khó nghe, không chỉ tổn hại đến danh dự tiểu thư mà chính ngài cũng sẽ vô duyên vô cớ bị hắt nước bẩn. Vì thế, để tránh tình ngay lý gian, xin vương gia thông cảm cho, tiểu thư nhà nô tỳ sống sót đã rất khó khăn rồi.
Tô Mộc nói xong, cúi đầu thật thấp.
Vốn nam giới không được vào cấm cung nội viện, nhưng do cơ thể Vinh Thân vương tàn tật, hoàng thượng áy náy cảm thương cho người em này nên thường triệu hắn vào cung chơi cờ, vì thế số lần Vinh Thân vương nhập cung cũng khá nhiều.
Hành động này của Tô Mộc cũng chỉ là bất đắc dĩ, căn cơ của Diệp Tâm Quán chưa ổn định, bất cứ một sai sót nào cũng có thể khiến nàng không thể trở mình được.
Trong sạch là thứ khó chứng minh nhất, nếu việc hôm này mà bị người có tâm thêm mắm dặm muối trước mặt hoàng thượng, khó đảm bảo ngài ấy sẽ không nảy sinh nghi ngờ với chủ nhân nàng.
Vinh Thân vương nhìn cơ thể gầy gò của cung nữ đang dập đầu này, đột nhiên hỏi:
- Sao từ khi đi vào ngươi vẫn luôn không ngẩng đầu lên nhìn ta thế?
Tô Mộc yên lặng chốc lát mới nghiêm nghị đáp:
- Dung nhan nô tỳ có tì vết, e làm bẩn mắt vương gia.
- Không sao, ngươi ngẩng đầu lên đi.
Mệnh lệnh của chủ tử, kẻ làm hạ nhân như họ không thể phản kháng.
Tô Mộc cắn chặt răng, tuy rằng không muốn nhưng cuối cùng cũng ngẩng lên.
Vinh Thân vương nhìn thật kỹ gương mặt nàng, ánh mắt hắn dừng lại rất lâu trên vết sẹo kia.
Tô Mộc vốn rất khó chịu, nhưng phát hiện trong mắt Vinh Thân vương chỉ có sự thương tiếc chứ không có vẻ ghét bỏ nên không khỏi ngẩn ra.
- Thật đáng tiếc, vết sẹo trên mặt ngươi đã nhiều năm, chắc hẳn đã thành hình, trong phủ ta còn có một bình Tuyết phu cao do Tây Vực tiến cống, ngươi muốn thì cứ cầm đi mà dùng.
Tô Mộc không ngờ Vinh Thân vương sẽ nói như thế nên nhất thời kinh ngạc quên mất cả tôn ti, tự tiện lên tiếng:
- Vương gia, nô tỳ chỉ là một nha hoàn.
Vinh Thân vương cười bảo:
- Ta còn là một kẻ tàn phế đây này, người sống trên đời làm gì có cao thấp sang hèn, đều là tự áp đặt vào mà thôi.
Hậu duệ hoàng tộc lại bình dị gần gũi như thế sao?
Chỉ là những lời này, Vinh Thân vương nói được còn Tô Mộc thì không.
Vì thế, nàng chỉ có thể trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Mộc, ánh mắt Vinh Thân vương có chút ảm đạm, cuối cùng cười nói:
- Ý ngươi ta hiểu rồi, ta cũng đồng ý với ngươi, về sau sẽ không nhúng tay vào chuyện của Uyển Chiêu dung nữa, ngươi yên tâm rồi chứ?
- Đa tạ vương gia tác thành.
Tô Mộc lại quỳ bái, khấu đầu một cái, nói:
- Nếu như vương gia không có gì dặn dò nữa, Tô Mộc xin được về cung An Khánh.
Vinh Thân vương thở dài một tiếng:
- Vậy ngươi về đi.
Tô Mộc vừa xoay người chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy Vinh Thân vương ở đằng sau dịu dàng dặn:
- Trung thành với chủ là một chuyện tốt, nhưng lần sau đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm nữa.
Nghe thấy lời này, bước chân rời đi của Tô Mộc càng nhanh hơn.
Gần như là chạy trối chết.
- Cắt…
Cốc Nguyên Minh hô lớn, hai mắt ông vẫn còn dán trên màn hình, dường như đang đắm chìm trong tình tiết vừa rồi.
Phó đạo diễn Bành Bột hưng phấn nói:
- Tuyệt, quá tuyệt, hai người này ở cạnh nhau đúng là tóe lửa mà.
- Không tệ.
Cốc Nguyên Minh cũng gật đầu rồi xoay qua hỏi quay phim:
- Chụp được ảnh chưa?
Vì ảnh đôi của Tô Mộc và Vinh thân vương vẫn chưa chụp nên lúc trước Cốc Nguyên Minh đã dặn dò, chụp nhanh mấy cảnh trong phim để tuyên truyền.
Quay phim đáp:
- Chụp được kha khá rồi, về tôi sẽ chọn mấy bức cho đạo diễn xem thử, chỉnh sửa lại một tí là đăng được rồi.
Giang Sở Thù bước tới, cười hì hì hỏi Cốc Nguyên Minh:
- Cảnh này thế nào?
Một khi thoát vai, anh ta không có vẻ nghiêm túc trầm ổn của Vinh Thân vương nữa mà lập tức khôi phục sức sống rạng rỡ như ánh mặt trời.
- Tốt lắm, không khí giữa hai người rất tuyệt, sự ẩn nhẫn kháng cự của Tô Mộc, hứng thú mờ ảo của Vinh thân vương, đến điểm là dừng, nhưng lại khiến người xem ngứa ngáy, chờ đợi sự phát triển sau này của hai người, rất tốt!
Cốc Nguyên Minh không hề tiếc lời khen ngợi.
Lý Minh Uyên đứng bên cạnh xem diễn cũng chen miệng vào:
- Chỉ e không phải là diễn xuất tốt mà là lộ tình cảm thật ấy nhỉ?
Giang Sở Thù không bận tâm lời trêu ghẹo này, vui vẻ choàng vai bá cổ Lý Minh Uyên kéo về chỗ nghỉ, nhận lấy chai nước từ tay trợ lý nhấp mấy ngụm.
Bên tai là giọng nói cố đè thấp của Lý Minh Uyên:
- Trong phim diễn đạt như thế là vì cậu vốn đã có hứng thú với người ta, người mà cậu muốn tìm chắc không phải là Nhạc Yên Nhi này chứ?
Giang Sở Thù nở nụ cười không rõ ý vị, thuận miệng đáp:
- Ai mà biết được?
Nhưng đôi mắt của anh vẫn luôn dõi theo Nhạc Yên Nhi đứng cách đó không xa.
Lý Minh Uyên xoa cằm như có điều suy nghĩ.
/1084
|