Vì ban nãy đã để Nhạc Yên Nhi chạy trốn một lần, nên lần này anh Tiêu và A Cường đều đề cao cảnh giác, không nói chuyện phiếm nữa mà lái xe phóng đi vùn vụt.
Khoảng hơn mười phút sau, chiếc SUV dừng lại trước một nhà máy bỏ hoang.
Xe vừa dừng thì đã thấy ba người đàn ông đi ra từ nhà máy:
- Hàng đến tay chưa?
Anh Tiêu chỉ ra ghế sau:
- Hàng ở ghế sau đấy, dỡ xuống đi.
Họ nâng Nhạc Yên Nhi vào kho hàng rồi đặt cô lên một chiếc ghế cũ.
Nhìn thấy khuôn mặt của cô, một gã đàn ông cười nói:
Anh Tiêu lại không có tâm trạng mà quan tâm đến việc kia. Gã cảm thấy Nhạc Yên Nhi lắm mưu nhiều mẹo, mà gã thì không muốn xảy ra bất cứ sơ xuất gì. Gã nhíu mày nói:
- Đừng sinh sự nữa, hoàn thành nhiệm vụ của tiểu thư trước đi.
Có một tên cầm máy ảnh tới rồi cười hì hì mà nói:
Anh Tiêu đứng bên cạnh chờ, tự giơ máy ảnh, chuẩn bị để bấm nút bất cứ lúc nào.
Không hiểu vì sao tay A Cường cứ run mãi, gã kéo cả buổi trời mà vẫn không được một cái cúc.
Anh Tiêu nhìn mà bực cả mình, bèn đạp gã một cái rồi giận dữ nói:
- Đồ con lợn vô dụng, mày tưởng mày đang chịch bà xã mày à mà lơ mơ mãi, nhanh lên!
A Cường cắn răng một cái, sau đó không cởi cúc nữa mà cầm cổ áo của Nhạc Yên Nhi rồi giật mạnh sang hai bên.
Xoẹt!
Chiếc áo sơ mi bằng lụa bị xé một mảng to, để lộ ra phần xương quai xanh trắng ngần xinh xắn của Nhạc Yên Nhi.
Mỹ nhân yếu đuối, quần áo xộc xệch, thân thể mềm mại uyển chuyển như ẩn như hiện.
Đám côn đồ ở đây bình thường chỉ dám chơi gái đứng đường, chứ đã bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp mĩ miều đến thế này đâu. Cả đám đều thấy bụng dưới nóng bừng, chỉ hận không thể xông lên ân ái.
Thế nhưng chuyện chính vẫn quan trọng hơn. Tiểu thư bảo chúng chụp ảnh khỏa thân của cô ả này, coi như là món khai vị cho đại tiệc vậy.
- Tiếp tục!
Thú tính của A Cường bùng lên. Khi gã đang chuẩn bị xé tan chiếc áo sơ mi của Nhạc Yên Nhi thì…
Cánh cửa của nhà máy bỗng bị đá văng ra.
Một đám người tràn vào trong nhà máy, chia thành hai nhóm, vây chặt cả bọn côn đồ và Nhạc Yên Nhi như gói sủi cảo.
Tất cả họ đều trang bị tận răng, mặc cả áo chống đạn, rõ ràng là có tổ chức đàng hoàng.
Tốt xấu gì bọn người anh Tiêu cũng đã gặp không ít băng nhóm côn đồ lưu manh ở Hương Giang. Anh Tiêu lập tức lên mặt quát hỏi:
Nhìn thấy Nhạc Yên Nhi hôn mê bất tỉnh, quần áo xộc xệch, hai má sưng vù và khóe miệng còn vương vết máu, trong mắt Giang Sở Thù lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như muốn giết người.
Giang Sở Thù không nói nửa câu mà bước thẳng tới, cởi áo khoác của mình choàng lên người Nhạc Yên Nhi rồi bế cô lên.
Dù anh Tiêu là thằng ngu thì cũng biết những người này đến để cứu Nhạc Yên Nhi rồi.
Thế nhưng gã không cam tâm để việc mình làm bị người ta phá hoại ngay bước cuối. Gã vươn tay ra muốn ngăn Giang Sở Thù lại.
- Anh không nói không rằng mà muốn đưa người đi, chẳng phải là bất lịch sự quá rồi hay sao…
Anh Tiêu còn chưa nói xong thì Giang Sở Thù đã quay người đạp cho gã một phát vào giữa ngực, khiến cho gã đàn ông sáu bảy chục cân văng thẳng ra xa.
Đám tay chân của anh Tiêu còn chưa kịp ra tay thì đã bị người của Giang Sở Thù đè nghiến lại.
- Mày là cái thá gì mà cũng dám nói đến lịch sự với tao?
Vẻ mặt của Giang Sở Thù lạnh lùng và đầy trào phúng, khác hẳn một trời một vực với hình tượng chàng trai ấm áp lúc bình thường.
Anh Tiêu nghi là xương sườn của mình gãy mất rồi. Gã nén đau, nghiến răng nói:
- Mày có biết tao làm việc cho ai không? Mày dám động đến nhà họ Hoắc ở Hương Giang sao?
Ánh mắt Giang Sở Thù lóe lên, sự hung bạo và sát khí hiện rõ mồn một.
- Tao còn đang lo không cạy được miệng mày, không ngờ mày lại tự khai ra. Nhà họ Hoắc à, tao sẽ bắt lão già Hoắc Đông Đình kia tới tận nơi giải thích rõ ràng!
Nghe thấy Giang Sở Thù gọi thẳng tên của người nắm quyền cao nhất trong nhà họ Hoắc thì rốt cuộc sắc mặt anh Tiêu cũng thay đổi. Khi chưa biết đối phương sâu cạn thế nào, gã quả thực không nên khai nhà họ Hoắc ra.
Thế nhưng Giang Sở Thù không cho gã cơ hội hối hận. Anh ta bế Nhạc Yên Nhi ra ngoài rồi cất tiếng, ra một mệnh lệnh không chút tình người:
Giang Sở Thù ngồi ngoài hành lang bệnh viện, ánh mắt thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Có tiếng bước chân từ xa lại gần, rồi đột nhiên cổ áo Giang Sở Thù bị ai đó xách lên, khiến cho anh ta không thể không đứng dậy.
Anh nhìn vào mắt người vừa tới.
Dạ Đình Sâm.
Trong ánh mắt lãnh đạm vô tình của Dạ Đình Sâm lúc này đây ngập tràn rét buốt.
- Giang Sở Thù, cậu bảo vệ cô ấy như thế này sao?
Giang Sở Thù hoàn toàn không còn khí thế như trong nhà máy ban nãy nữa. Anh ta cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Dạ Đình Sâm, hệt như một đứa bé vừa mắc lỗi.
- Tôi…
Anh vừa ngập ngừng nói một chữ thì đã bị Dạ Đình Sâm giáng cho một cú đấm vào giữa mặt.
Dạ Đình Sâm ra tay không hề nương tình, Giang Sở Thù bị đánh cho lảo đảo, khi ngẩng đầu lên, khóe miệng anh ta đã tràn máu tươi.
- Xin lỗi.
Người bị đánh lại lên tiếng xin lỗi trước.
Thế nhưng cái lạnh thấu xương trong mắt Dạ Đình Sâm lại chẳng giảm mảy may. Hắn lạnh lùng nói:
- Từ nay về sau, tránh xa cô ấy ra một chút.
Giang Sở Thù hốt hoảng nói:
Nếu là tinh anh của nhà họ Hoắc ra tay… mà anh đến chậm một bước thì…
Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này là do anh ta không xử lý quan hệ của mình và Hoắc Vi Vi cho tốt.
Cho dù hôm nay Dạ Đình Sâm có đánh chết Giang Sở Thù thì anh ta cũng không thấy oan uổng.
Giang Sở Thù nói với giọng khản đặc:
- Xin lỗi… tôi tìm chị ấy không phải để mang lại phiền phức cho chị ấy…
Giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh như băng:
- Cho tôi một chút thời gian để về Hương Giang xử lý những chuyện này đi, bao giờ xong việc, tôi sẽ đường đường chính chính nói cho chị ấy biết thân phận của mình!
Đôi mắt thấu suốt hết thảy của Dạ Đình Sâm có thể nhìn ra tình cảm thân thiết không hề giả dối trong mắt Giang Sở Thù.
Dù sao…cậu ta cũng là người thân của Yên Nhi.
- Tôi cho cậu ba tháng.
Khoảng hơn mười phút sau, chiếc SUV dừng lại trước một nhà máy bỏ hoang.
Xe vừa dừng thì đã thấy ba người đàn ông đi ra từ nhà máy:
- Hàng đến tay chưa?
Anh Tiêu chỉ ra ghế sau:
- Hàng ở ghế sau đấy, dỡ xuống đi.
Họ nâng Nhạc Yên Nhi vào kho hàng rồi đặt cô lên một chiếc ghế cũ.
Nhìn thấy khuôn mặt của cô, một gã đàn ông cười nói:
- Hàng lần này đẹp thật, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì anh em ta có thể chơi thỏa thích một phen.
- Đúng vậy, ha ha ha ha…
Anh Tiêu lại không có tâm trạng mà quan tâm đến việc kia. Gã cảm thấy Nhạc Yên Nhi lắm mưu nhiều mẹo, mà gã thì không muốn xảy ra bất cứ sơ xuất gì. Gã nhíu mày nói:
- Đừng sinh sự nữa, hoàn thành nhiệm vụ của tiểu thư trước đi.
Có một tên cầm máy ảnh tới rồi cười hì hì mà nói:
- Chuẩn bị xong máy ảnh rồi đây. Bọn này cũng đã liên hệ với mấy tờ báo lớn rồi, đêm nay chụp xong là mai có thể lên báo được. Chắc chắn có thể khiến con ả này thân bại danh liệt, không bò dậy được nữa thì thôi.
- A Cường, mày lột quần áo của nó ra!
Anh Tiêu đứng bên cạnh chờ, tự giơ máy ảnh, chuẩn bị để bấm nút bất cứ lúc nào.
Không hiểu vì sao tay A Cường cứ run mãi, gã kéo cả buổi trời mà vẫn không được một cái cúc.
Anh Tiêu nhìn mà bực cả mình, bèn đạp gã một cái rồi giận dữ nói:
- Đồ con lợn vô dụng, mày tưởng mày đang chịch bà xã mày à mà lơ mơ mãi, nhanh lên!
A Cường cắn răng một cái, sau đó không cởi cúc nữa mà cầm cổ áo của Nhạc Yên Nhi rồi giật mạnh sang hai bên.
Xoẹt!
Chiếc áo sơ mi bằng lụa bị xé một mảng to, để lộ ra phần xương quai xanh trắng ngần xinh xắn của Nhạc Yên Nhi.
Mỹ nhân yếu đuối, quần áo xộc xệch, thân thể mềm mại uyển chuyển như ẩn như hiện.
Đám côn đồ ở đây bình thường chỉ dám chơi gái đứng đường, chứ đã bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp mĩ miều đến thế này đâu. Cả đám đều thấy bụng dưới nóng bừng, chỉ hận không thể xông lên ân ái.
Thế nhưng chuyện chính vẫn quan trọng hơn. Tiểu thư bảo chúng chụp ảnh khỏa thân của cô ả này, coi như là món khai vị cho đại tiệc vậy.
- Tiếp tục!
Thú tính của A Cường bùng lên. Khi gã đang chuẩn bị xé tan chiếc áo sơ mi của Nhạc Yên Nhi thì…
Cánh cửa của nhà máy bỗng bị đá văng ra.
Một đám người tràn vào trong nhà máy, chia thành hai nhóm, vây chặt cả bọn côn đồ và Nhạc Yên Nhi như gói sủi cảo.
Tất cả họ đều trang bị tận răng, mặc cả áo chống đạn, rõ ràng là có tổ chức đàng hoàng.
Tốt xấu gì bọn người anh Tiêu cũng đã gặp không ít băng nhóm côn đồ lưu manh ở Hương Giang. Anh Tiêu lập tức lên mặt quát hỏi:
- Anh em ở phương nào tới đấy?
- Mẹ kiếp, ai là anh em với mày!
Nhìn thấy Nhạc Yên Nhi hôn mê bất tỉnh, quần áo xộc xệch, hai má sưng vù và khóe miệng còn vương vết máu, trong mắt Giang Sở Thù lóe lên ánh sáng lạnh lẽo như muốn giết người.
Giang Sở Thù không nói nửa câu mà bước thẳng tới, cởi áo khoác của mình choàng lên người Nhạc Yên Nhi rồi bế cô lên.
Dù anh Tiêu là thằng ngu thì cũng biết những người này đến để cứu Nhạc Yên Nhi rồi.
Thế nhưng gã không cam tâm để việc mình làm bị người ta phá hoại ngay bước cuối. Gã vươn tay ra muốn ngăn Giang Sở Thù lại.
- Anh không nói không rằng mà muốn đưa người đi, chẳng phải là bất lịch sự quá rồi hay sao…
Anh Tiêu còn chưa nói xong thì Giang Sở Thù đã quay người đạp cho gã một phát vào giữa ngực, khiến cho gã đàn ông sáu bảy chục cân văng thẳng ra xa.
Đám tay chân của anh Tiêu còn chưa kịp ra tay thì đã bị người của Giang Sở Thù đè nghiến lại.
- Mày là cái thá gì mà cũng dám nói đến lịch sự với tao?
Vẻ mặt của Giang Sở Thù lạnh lùng và đầy trào phúng, khác hẳn một trời một vực với hình tượng chàng trai ấm áp lúc bình thường.
Anh Tiêu nghi là xương sườn của mình gãy mất rồi. Gã nén đau, nghiến răng nói:
- Mày có biết tao làm việc cho ai không? Mày dám động đến nhà họ Hoắc ở Hương Giang sao?
Ánh mắt Giang Sở Thù lóe lên, sự hung bạo và sát khí hiện rõ mồn một.
- Tao còn đang lo không cạy được miệng mày, không ngờ mày lại tự khai ra. Nhà họ Hoắc à, tao sẽ bắt lão già Hoắc Đông Đình kia tới tận nơi giải thích rõ ràng!
Nghe thấy Giang Sở Thù gọi thẳng tên của người nắm quyền cao nhất trong nhà họ Hoắc thì rốt cuộc sắc mặt anh Tiêu cũng thay đổi. Khi chưa biết đối phương sâu cạn thế nào, gã quả thực không nên khai nhà họ Hoắc ra.
Thế nhưng Giang Sở Thù không cho gã cơ hội hối hận. Anh ta bế Nhạc Yên Nhi ra ngoài rồi cất tiếng, ra một mệnh lệnh không chút tình người:
- Không giữ đứa nào hết.
- Rõ!
Giang Sở Thù ngồi ngoài hành lang bệnh viện, ánh mắt thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Có tiếng bước chân từ xa lại gần, rồi đột nhiên cổ áo Giang Sở Thù bị ai đó xách lên, khiến cho anh ta không thể không đứng dậy.
Anh nhìn vào mắt người vừa tới.
Dạ Đình Sâm.
Trong ánh mắt lãnh đạm vô tình của Dạ Đình Sâm lúc này đây ngập tràn rét buốt.
- Giang Sở Thù, cậu bảo vệ cô ấy như thế này sao?
Giang Sở Thù hoàn toàn không còn khí thế như trong nhà máy ban nãy nữa. Anh ta cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào Dạ Đình Sâm, hệt như một đứa bé vừa mắc lỗi.
- Tôi…
Anh vừa ngập ngừng nói một chữ thì đã bị Dạ Đình Sâm giáng cho một cú đấm vào giữa mặt.
Dạ Đình Sâm ra tay không hề nương tình, Giang Sở Thù bị đánh cho lảo đảo, khi ngẩng đầu lên, khóe miệng anh ta đã tràn máu tươi.
- Xin lỗi.
Người bị đánh lại lên tiếng xin lỗi trước.
Thế nhưng cái lạnh thấu xương trong mắt Dạ Đình Sâm lại chẳng giảm mảy may. Hắn lạnh lùng nói:
- Từ nay về sau, tránh xa cô ấy ra một chút.
Giang Sở Thù hốt hoảng nói:
- Đừng, cho tôi thêm một cơ hội nữa đi!
- Cho cậu cơ hội nữa để hại chết cô ấy sao? Vì sao người của nhà họ Hoắc tự nhiên lại động vào cô ấy? Cậu dám nói việc này không liên quan gì đến cậu à?
- Chúng là người Hoắc Đông Đình sắp xếp đến bảo vệ cho Hoắc Vi Vi… đúng là có liên quan tới tôi.
Nếu là tinh anh của nhà họ Hoắc ra tay… mà anh đến chậm một bước thì…
Hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này là do anh ta không xử lý quan hệ của mình và Hoắc Vi Vi cho tốt.
Cho dù hôm nay Dạ Đình Sâm có đánh chết Giang Sở Thù thì anh ta cũng không thấy oan uổng.
Giang Sở Thù nói với giọng khản đặc:
- Xin lỗi… tôi tìm chị ấy không phải để mang lại phiền phức cho chị ấy…
Giọng nói của Dạ Đình Sâm lạnh như băng:
- Giang Sở Thù, cậu nghe cho rõ đây, nếu sự xuất hiện của cậu đẩy cô ấy vào nguy hiểm, thì có lẽ cô ấy không cần một người em trai như cậu đâu.
- Không!
- Cho tôi một chút thời gian để về Hương Giang xử lý những chuyện này đi, bao giờ xong việc, tôi sẽ đường đường chính chính nói cho chị ấy biết thân phận của mình!
Đôi mắt thấu suốt hết thảy của Dạ Đình Sâm có thể nhìn ra tình cảm thân thiết không hề giả dối trong mắt Giang Sở Thù.
Dù sao…cậu ta cũng là người thân của Yên Nhi.
- Tôi cho cậu ba tháng.
/1084
|