Thế nhưng anh ta lại nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi tột cùng của đứa bé kia, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng bằng bàn tay nhuộm đẫm nỗi kinh hoàng đối với cái chết và khát khao được sống, nhìn thấy… cặp mắt ngây thơ chân thành nhìn thẳng vào mình, thấy bóng dáng mình phản chiếu trong đôi mắt ấy…
Anh ta không biết Annie có nhận ra mình hay không.
Thế nhưng đến giây cuối cùng, thì anh ta lại mềm lòng.
Về sau phát hiện ra trên xe là Nhạc Yên Nhi chứ không phải là Dạ Đình Sâm, Anjoye thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì đó là Nhạc Yên Nhi, cho nên anh ta không thể hành động theo kế hoạch ban đầu, cho nên dù anh ta có mềm lòng mà tha cho Annie thì cũng không đến mức không thể tha thứ được.
Anh ta lái chiếc xe thương vụ bị đâm lún đầu bám theo xe của Nhạc Yên Nhi. Đã mấy lần anh ta quên đi mục đích của mình, trái tim chỉ nghĩ đến đứa bé kia mà bồn chồn lo lắng.
Trần Lạc và Nhạc Yên Nhi chỉ vội vã đến bệnh viện, không hề nhận ra có một chiếc xe vẫn bám theo mình.
Trần Lạc lái xe vùn vụt, vượt mấy đèn đỏ, chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất rồi bế Annie xông vào bên trong.
Annie được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật. Trần Lạc xuống dưới thanh toán tiền phẫu thuật, để Nhạc Yên Nhi ở lại trông coi cô bé, đề phòng có tình huống gì đột ngột nảy sinh.
Hành lang bệnh viện đông người qua lại, giày dép đạp trên mặt sàn bóng loáng phát ra tiếng động hỗn loạn quanh quẩn bên tai cô.
Lúc ở trên xe, cô bé kia túm chặt áo cô, vừa khóc vừa nói:
- Em không muốn chết… chị ơi, em không muốn chết…
Nếu có thể sống thì không ai muốn chết, tất cả mọi người đều như thế mà thôi.
Cô bé kia nhìn chỉ mới sáu bảy tuổi đầu, cuộc sống của nó còn chưa bắt đầu mà đã sắp kết thúc rồi ư?
Trái tim của Nhạc Yên Nhi thắt lại, cô chìm vào nỗi sợ hãi tột cùng.
Ngay trong lúc lòng cô rối như tơ vò, có một người đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng đến trước mặt cô rồi hỏi:
- Cô là người nhà của cô bé mới được đưa vào sao? Có một vài chuyện phải chú ý cần nói với cô, mời cô đi theo tôi một chút.
Tuy rằng Nhạc Yên Nhi không phải là người nhà của Annie, thế nhưng lại là người đưa cô bé tới. Bây giờ sinh mạng của Annie như đang treo trên đầu sợi tóc, Nhạc Yên Nhi cũng không hơi sức đâu mà suy nghĩ quá nhiều.
Cho nên cô đi theo bác sĩ nọ.
Bác sĩ đưa cô tới cuối hành lang, bên trái là cầu thang thoatd hiểm, không có bất cứ văn phòng nào cả.
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ hỏi:
Nhạc Yên Nhi dừng bước, cố nén bất an trong lòng rồi nói:
- Vậy để tôi chờ thêm một lát, bao giờ bạn tôi đến thì chúng tôi sẽ cùng đi với anh.
Nói xong, cô toan quay người rời đi thì lại thấy một người đứng chặn ngay trước mắt.
Người ấy mặc áo phông đen và quần bò, đầu đội mũ lưỡi trai, mặt bịt kín khẩu trang, trên khẩu trang in hình tên hề đang cười quái dị và khát máu.
Nhìn vào đôi mắt đẹp như mắt hồ ly của người đối diện, Nhạc Yên Nhi thấy lòng mình lạnh căm.
Ánh mắt này quen thuộc quá…
Trên mặt kẻ này có vết máu đã khô thành màu son phai, lại càng khiến cho anh ta thêm đáng sợ.
Người nọ tháo khẩu trang xuống, để lộ khóe miệng cong cong mỉm cười. Anh ta cười tà tứ rồi nhướn mày hỏi:
- Trần…
Cô muốn gọi Trần Lạc, thế nhưng vừa kịp nói một tiếng thì bác sĩ phía sau đã đột nhiên áp sát rồi cắm ống tiêm xuống động mạch cổ của cô, và tiêm hết nước thuốc vào.
Thuốc mê y tế có tác dụng quá nhanh. Ý thức của Nhạc Yên Nhi tan rã chỉ trong một khoảnh khắc.
Chỉ trong chốc lát, cô đã chẳng còn nhìn rõ người trước mắt, thế nhưng nụ cười như ác quỷ Satan kia vẫn in đậm trong tâm trí cô.
Trước khi ngã xuống, Nhạc Yên Nhi được Anjoye đón vào lòng. Anh ta lạnh lùng nói với gã bác sĩ nọ:
- Hủy hết hệ thống theo dõi ở chỗ này đi, nếu để người khác biết tôi đã đến đây đưa người này đi, thì anh đừng hòng sống tiếp, hiểu chưa?
Bác sĩ nọ có vẻ vô cùng sợ Anjoye. Gã ta run lên một cái rồi đáp với giọng khúm núm:
- Dạ hiểu, hiểu rồi.
Anjoye bế Nhạc Yên Nhi lên rồi đi xuống bằng cầu thang thoát hiểm.
Lối ra của cầu thang này chính là bãi đỗ xe ngầm!
Trần Lạc nộp phí xong quay về thì phát hiện ra Nhạc Yên Nhi không còn ở cửa phòng phẫu thuật. Cậu ta cảm thấy kì lạ, bèn nhanh chóng gọi điện cho cô, thế nhưng không ai bắt máy.
Cậu ta sốt ruột quá, bèn ngăn một bác sĩ lại rồi hỏi:
Bác sĩ xua tay:
- Không có gì, tôi đi làm việc nhé.
Từ đầu tới cuối Trần Lạc vẫn không hề hoài nghi bác sĩ này, thậm chí còn không nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của gã.
Trần Lạc ngồi chờ trên chiếc ghế mà Nhạc Yên Nhi ngồi ban nãy, thế nhưng mãi mười phút sau vẫn chưa thấy cô về. Bấy giờ cậu mới nhận ra có điều không ổn.
Trần Lạc tìm y tá hỏi đường rồi đi thẳng tới cửa toilet.
Nhìn hai chữ “”Toilet nữ” to đùng, cậu do dự một lúc rồi mới đứng ở cửa hô lên:
- Phu nhân, chị có ở trong đó không?
Cậu gọi to mấy lần, nhưng ở trong không ai đáp lại.
Lúc này, có một dì quét dọn vệ sinh đi tới, chuẩn bị quét nhà vệ sinh nam. Trần Lạc kéo bà lại:
- Dì ơi, phiền dì vào trong xem giúp cháu được không ạ? Bạn cháu vào đó lâu quá rồi mà còn chưa ra, cháu sợ là cô ấy gặp chuyện gì.
Dì quét dọn gật đầu rồi đi vào. Một chốc sau, bà đi ra và bảo:
- Trong đó chẳng có ai cả.
Không có ai…
Ba chữ này như sấm sét giáng thẳng xuống đầu Trần Lạc.
Cậu vội vàng xông ra ngoài rồi chạy tới phòng theo dõi của bệnh viện.
Nhân viên an ninh trong phòng nhìn thấy có người xộc vào thì nói với vẻ không vui:
- Cậu là ai? Người ngoài không tùy tiện chạy vào đây được đâu, cậu mau ra ngoài ngay!
Thế nhưng Trần Lạc dường như không nghe thấy câu nói ấy. Cậu nhanh chóng chạy tới kiểm tra nhật kí camera của toàn bệnh viện, thế nhưng lại phát hiện ra đoạn ghi hình lúc mười giờ bốn mươi là lặp lại của đoạn từ mười giờ năm mươi.
Một giây trước Nhạc Yên Nhi còn ngồi trên ghế, thế mà một giây sau cô đã biến mất!
Trong mười phút đó, Nhạc Yên Nhi đã mất tích.
- Này, cậu là ai? Ai cho cậu sờ vào hệ thống máy tính hả?
Bảo vệ nói với vẻ tức giận rồi chạy đến túm tay Trần Lạc, không ngờ Trần Lạc lại làm động tác ném qua vai quăng anh ta xuống đất.
Mấy người xung quanh thấy không ổn, đáng định ào lên, thì lại nghe thấy Trần Lạc nói với giọng điệu không hề có chút tình cảm:
- Phòng theo dõi đông người thế này mà băng ghi hình bị động vào cũng không biết! Đoạn ghi hình từ mười giờ bốn mươi đến mười giờ năm mươi đã bị cắt rồi mà các người không biết sao? Đồ chết tiệt vô dụng! Nếu phu nhân chủ tịch nhà tôi mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt các người không được chết yên!
Cậu đạp bảo vệ đang nằm trên đất một phát rồi nóng ruột xông ra ngoài.
Đám còn lại bị mắng ngu người, chỉ còn biết thẫn thờ nhìn nhau.
Anh ta không biết Annie có nhận ra mình hay không.
Thế nhưng đến giây cuối cùng, thì anh ta lại mềm lòng.
Về sau phát hiện ra trên xe là Nhạc Yên Nhi chứ không phải là Dạ Đình Sâm, Anjoye thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bởi vì đó là Nhạc Yên Nhi, cho nên anh ta không thể hành động theo kế hoạch ban đầu, cho nên dù anh ta có mềm lòng mà tha cho Annie thì cũng không đến mức không thể tha thứ được.
Anh ta lái chiếc xe thương vụ bị đâm lún đầu bám theo xe của Nhạc Yên Nhi. Đã mấy lần anh ta quên đi mục đích của mình, trái tim chỉ nghĩ đến đứa bé kia mà bồn chồn lo lắng.
Trần Lạc và Nhạc Yên Nhi chỉ vội vã đến bệnh viện, không hề nhận ra có một chiếc xe vẫn bám theo mình.
Trần Lạc lái xe vùn vụt, vượt mấy đèn đỏ, chạy đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất rồi bế Annie xông vào bên trong.
Annie được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật. Trần Lạc xuống dưới thanh toán tiền phẫu thuật, để Nhạc Yên Nhi ở lại trông coi cô bé, đề phòng có tình huống gì đột ngột nảy sinh.
Hành lang bệnh viện đông người qua lại, giày dép đạp trên mặt sàn bóng loáng phát ra tiếng động hỗn loạn quanh quẩn bên tai cô.
Lúc ở trên xe, cô bé kia túm chặt áo cô, vừa khóc vừa nói:
- Em không muốn chết… chị ơi, em không muốn chết…
Nếu có thể sống thì không ai muốn chết, tất cả mọi người đều như thế mà thôi.
Cô bé kia nhìn chỉ mới sáu bảy tuổi đầu, cuộc sống của nó còn chưa bắt đầu mà đã sắp kết thúc rồi ư?
Trái tim của Nhạc Yên Nhi thắt lại, cô chìm vào nỗi sợ hãi tột cùng.
Ngay trong lúc lòng cô rối như tơ vò, có một người đeo khẩu trang, mặc áo blouse trắng đến trước mặt cô rồi hỏi:
- Cô là người nhà của cô bé mới được đưa vào sao? Có một vài chuyện phải chú ý cần nói với cô, mời cô đi theo tôi một chút.
Tuy rằng Nhạc Yên Nhi không phải là người nhà của Annie, thế nhưng lại là người đưa cô bé tới. Bây giờ sinh mạng của Annie như đang treo trên đầu sợi tóc, Nhạc Yên Nhi cũng không hơi sức đâu mà suy nghĩ quá nhiều.
Cho nên cô đi theo bác sĩ nọ.
Bác sĩ đưa cô tới cuối hành lang, bên trái là cầu thang thoatd hiểm, không có bất cứ văn phòng nào cả.
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ hỏi:
- Anh muốn đưa tôi đi đâu?
- Bao giờ đến thì cô sẽ biết.
Nhạc Yên Nhi dừng bước, cố nén bất an trong lòng rồi nói:
- Vậy để tôi chờ thêm một lát, bao giờ bạn tôi đến thì chúng tôi sẽ cùng đi với anh.
Nói xong, cô toan quay người rời đi thì lại thấy một người đứng chặn ngay trước mắt.
Người ấy mặc áo phông đen và quần bò, đầu đội mũ lưỡi trai, mặt bịt kín khẩu trang, trên khẩu trang in hình tên hề đang cười quái dị và khát máu.
Nhìn vào đôi mắt đẹp như mắt hồ ly của người đối diện, Nhạc Yên Nhi thấy lòng mình lạnh căm.
Ánh mắt này quen thuộc quá…
Trên mặt kẻ này có vết máu đã khô thành màu son phai, lại càng khiến cho anh ta thêm đáng sợ.
Người nọ tháo khẩu trang xuống, để lộ khóe miệng cong cong mỉm cười. Anh ta cười tà tứ rồi nhướn mày hỏi:
- Sao mà cô phải chạy?
- Anjoye Dạ…
- Trần…
Cô muốn gọi Trần Lạc, thế nhưng vừa kịp nói một tiếng thì bác sĩ phía sau đã đột nhiên áp sát rồi cắm ống tiêm xuống động mạch cổ của cô, và tiêm hết nước thuốc vào.
Thuốc mê y tế có tác dụng quá nhanh. Ý thức của Nhạc Yên Nhi tan rã chỉ trong một khoảnh khắc.
Chỉ trong chốc lát, cô đã chẳng còn nhìn rõ người trước mắt, thế nhưng nụ cười như ác quỷ Satan kia vẫn in đậm trong tâm trí cô.
Trước khi ngã xuống, Nhạc Yên Nhi được Anjoye đón vào lòng. Anh ta lạnh lùng nói với gã bác sĩ nọ:
- Hủy hết hệ thống theo dõi ở chỗ này đi, nếu để người khác biết tôi đã đến đây đưa người này đi, thì anh đừng hòng sống tiếp, hiểu chưa?
Bác sĩ nọ có vẻ vô cùng sợ Anjoye. Gã ta run lên một cái rồi đáp với giọng khúm núm:
- Dạ hiểu, hiểu rồi.
Anjoye bế Nhạc Yên Nhi lên rồi đi xuống bằng cầu thang thoát hiểm.
Lối ra của cầu thang này chính là bãi đỗ xe ngầm!
Trần Lạc nộp phí xong quay về thì phát hiện ra Nhạc Yên Nhi không còn ở cửa phòng phẫu thuật. Cậu ta cảm thấy kì lạ, bèn nhanh chóng gọi điện cho cô, thế nhưng không ai bắt máy.
Cậu ta sốt ruột quá, bèn ngăn một bác sĩ lại rồi hỏi:
- Xin hỏi, ban nãy có một cô gái ngồi ở đây, anh có biết cô ấy đi đâu rồi không?
- À, cậu hỏi cô gái trẻ đó hả? Cô ấy đi WC, chắc tí nữa là ra ngay thôi.
- Thế ạ? Cảm ơn.
Bác sĩ xua tay:
- Không có gì, tôi đi làm việc nhé.
Từ đầu tới cuối Trần Lạc vẫn không hề hoài nghi bác sĩ này, thậm chí còn không nhìn thấy khuôn mặt dưới lớp khẩu trang của gã.
Trần Lạc ngồi chờ trên chiếc ghế mà Nhạc Yên Nhi ngồi ban nãy, thế nhưng mãi mười phút sau vẫn chưa thấy cô về. Bấy giờ cậu mới nhận ra có điều không ổn.
Trần Lạc tìm y tá hỏi đường rồi đi thẳng tới cửa toilet.
Nhìn hai chữ “”Toilet nữ” to đùng, cậu do dự một lúc rồi mới đứng ở cửa hô lên:
- Phu nhân, chị có ở trong đó không?
Cậu gọi to mấy lần, nhưng ở trong không ai đáp lại.
Lúc này, có một dì quét dọn vệ sinh đi tới, chuẩn bị quét nhà vệ sinh nam. Trần Lạc kéo bà lại:
- Dì ơi, phiền dì vào trong xem giúp cháu được không ạ? Bạn cháu vào đó lâu quá rồi mà còn chưa ra, cháu sợ là cô ấy gặp chuyện gì.
Dì quét dọn gật đầu rồi đi vào. Một chốc sau, bà đi ra và bảo:
- Trong đó chẳng có ai cả.
Không có ai…
Ba chữ này như sấm sét giáng thẳng xuống đầu Trần Lạc.
Cậu vội vàng xông ra ngoài rồi chạy tới phòng theo dõi của bệnh viện.
Nhân viên an ninh trong phòng nhìn thấy có người xộc vào thì nói với vẻ không vui:
- Cậu là ai? Người ngoài không tùy tiện chạy vào đây được đâu, cậu mau ra ngoài ngay!
Thế nhưng Trần Lạc dường như không nghe thấy câu nói ấy. Cậu nhanh chóng chạy tới kiểm tra nhật kí camera của toàn bệnh viện, thế nhưng lại phát hiện ra đoạn ghi hình lúc mười giờ bốn mươi là lặp lại của đoạn từ mười giờ năm mươi.
Một giây trước Nhạc Yên Nhi còn ngồi trên ghế, thế mà một giây sau cô đã biến mất!
Trong mười phút đó, Nhạc Yên Nhi đã mất tích.
- Này, cậu là ai? Ai cho cậu sờ vào hệ thống máy tính hả?
Bảo vệ nói với vẻ tức giận rồi chạy đến túm tay Trần Lạc, không ngờ Trần Lạc lại làm động tác ném qua vai quăng anh ta xuống đất.
Mấy người xung quanh thấy không ổn, đáng định ào lên, thì lại nghe thấy Trần Lạc nói với giọng điệu không hề có chút tình cảm:
- Phòng theo dõi đông người thế này mà băng ghi hình bị động vào cũng không biết! Đoạn ghi hình từ mười giờ bốn mươi đến mười giờ năm mươi đã bị cắt rồi mà các người không biết sao? Đồ chết tiệt vô dụng! Nếu phu nhân chủ tịch nhà tôi mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt các người không được chết yên!
Cậu đạp bảo vệ đang nằm trên đất một phát rồi nóng ruột xông ra ngoài.
Đám còn lại bị mắng ngu người, chỉ còn biết thẫn thờ nhìn nhau.
/1084
|