Đến giờ ăn sáng mà không thấy Anjoye xuống, Nhạc Yên Nhi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô và Annie cùng dùng bữa sáng một cách vui vẻ.
Nhưng đến lúc hai người ăn xong, chuẩn bị về phòng mình thì người giúp việc gọi Nhạc Yên Nhi lại, nói Anjoye tìm cô.
Nhạc Yên Nhi không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì, cô đi cùng người giúp việc ra cửa lớn, xuyên qua vườn hoa ở đằng sau, cuối cùng nhìn thấy một nhà kính cuối đường.
- Cô Nhạc, cô vào đi, Nhị thiếu đang ở trong đó chờ cô.
Đứng ở ngoài cửa, Nhạc Yên Nhi không nhịn được nghi hoặc, đang yên đang lành Anjoye gọi cô đến nhà kính làm gì?
Cô đẩy cửa ra đi vào, hương hoa mê người xông ngay vào mũi, vừa nhìn liền biết chỗ này được thiết kế rất cẩn thận, số lượng của mỗi loài hoa khác nhau đều có quy định rõ ràng, nếu không mùi hương sẽ trở nên lộn xộn, hoàn toàn không thể điều tiết ra thứ hương này được.
Nhạc Yên Nhi hít sâu, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cả cơ thể đều sảng khoái hơn nhiều.
Nhà kính rất lớn, đằng trước có một cổng vòm bằng khung sắt, bên trên cài đầy các dây hoa, dưới đất trải thảm đỏ, bước vào bên trong khiến cô có cảm giác như lạc vào tiên cảnh ở nhân gian vậy.
Sau khi xuyên qua cửa vòm, tầm mắt của cô rộng hơn, đập vào mắt cô là vô số khung tranh!
Mỗi một bức tranh đều khiến cô có cảm giác quen thuộc, trong đó khắc họa người và vật một cách rất tỉ mỉ, rất chân thực, khi ngắm những bức tranh đó, cô cảm thấy người trong tranh như xuất hiện trước mặt mình.
Đó là người cô rất thân thuộc.
Phải…
Mỗi một bức tranh ở đây đều vẽ Dạ Đình Sâm!
Dáng vẻ hắn cau mày, hắn mím môi, hắn ngước mắt… mỗi một chi tiết đều được miêu tả vô cùng tinh tế.
Đúng vào lúc Nhạc Yên Nhi đang kinh ngạc thì giọng nói của Anjoye xuyên qua các bức tranh, truyền đến tai cô:
- Hoan nghênh đến với cứ điểm bí mật của em.
Nhạc Yên Nhi nhìn Anjoye bằng ánh mắt kinh ngạc:
- Những… những bức tranh này đều là cậu vẽ à?
Anjoye ngẩng đầu lên nhìn cô, lời nói và ánh mắt của anh ta đều rất bình tĩnh:
- Ừm, đều vẽ cách đây vài năm rồi, mấy năm nay em không vẽ nữa rồi.
- Tại sao?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc hỏi lại:
- Cậu vẽ rất đẹp mà, tôi còn tưởng là Dạ Đình Sâm đang đứng trước mặt mình đấy.
Cô đứng trước một bức chân dung toàn thân, thấy tim mình đập thình thịch.
Cứ tưởng mình không nhớ Dạ Đình Sâm, nhưng hóa ra cô chỉ đang áp chế nỗi nhớ lại mà thôi, bây giờ nhìn thấy bóng dáng hắn, Nhạc Yên Nhi mới biết bản thân nhớ mong hắn biết bao.
Chỉ nhìn những bức tranh này mà cô cảm đã thấy máu trong người như chảy nhanh hơn.
Sự nhớ nhung của cô với hắn hằn sâu trong từng giọt máu.
Dạ Đình Sâm… em thật sự rất nhớ anh…
- Tay của em đã bị phế rồi, vì thế mới không vẽ được nữa.
Anjoye cười hờ hững, nói một cách rất nhẹ nhàng.
Những lời này kéo Nhạc Yên Nhi từ trong trạng thái thất thần về, cô nhìn anh ta với ánh mắt không dám tin.
- Cậu nói gì cơ?
Cô nhìn tay của anh ta, không tin được là tay của Anjoye có vấn đề.
Anjoye lắc lư hai cánh tay, cười nói:
- Đây là cái giá cho việc làm trái ý mẹ vào năm em mười tám tuổi đó.
Nhạc Yên Nhi nhớ ra rồi, người em trong câu chuyện vì cố ý để thua trong kỳ sát hạch của gia tộc mà bị mẹ mình hủy đi thứ cậu ta trân trọng nhất.
Hóa ra, thứ mà anh ta trân trọng nhất là vẽ tranh ư.
Cái giá này quá đắt.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh ta, tầm mắt của cô không tránh được nhìn vào dấu bàn tay trên má Anjoye, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô mấp máy môi, run rẩy hỏi:
- Vậy… vết thương trên mặt cậu cũng là do mẹ cậu đánh à?
Dưới gầm trời này, cũng chỉ có mẹ của anh ta dám làm thế thôi nhỉ?
Anjoye cười gật đầu, xem như là thừa nhận.
- Tay phải của em không thể cầm bút trong thời gian dài, nếu không cơ tay sẽ cứng lại và co rút, hơn nữa không thể cầm vật nặng, nếu không sẽ vô cùng đau đớn. Nhưng cũng may là tay trái của em còn dùng được, nhưng em không dám vẽ tiếp, em sợ nếu để mẹ mình biết được thì cái tay này cũng chẳng còn nguyên.
Anh ta cười thật nhẹ nhàng, dường như không có chút bi thương nào nhưng lại khiến lòng Nhạc Yên Nhi thắt lại.
Cô tưởng rằng phu nhân Minh Tú đã là một bà mẹ vô cùng nghiêm khắc rồi, nhưng không ngờ mẹ của Anjoye còn đáng sợ hơn, sao có thể tự tay đánh gãy tay của con trai mình chứ?
Nhà họ Dạ…
Rốt cuộc là nơi khủng bố như thế nào?
Trái tim Nhạc Yên Nhi không kìm được mà đập thình thịch, vì sợ hãi nên mặt cô trắng bệch cả ra.
Tất nhiên Anjoye biết Nhạc Yên Nhi đang nghĩ gì, anh ta nhướng mày lên, cười bảo:
- Sao? Bị dọa rồi à? Em đã bảo chị tránh xa Dạ Đình Sâm đi mà chị không thèm nghe, bây giờ bị cuốn vào vòng tranh đấu của bọn em rồi, chị thấy có vui không?
Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay lại, không đáp lời, Anjoye tiện đà nói tiếp:
- Thực ra… lần này em gọi chị tới là muốn nói với chị một cách ngăn cản tranh đấu giữa bọn em.
Anjoye nói xong, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào Nhạc Yên Nhi, ánh mắt đó xán lạn và cuồng nhiệt giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.
Ánh mắt ấy khiến cho lòng Nhạc Yên Nhi co rút lại, qua hồi lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình.
- Cách… cách gì…
Nhạc Yên Nhi run rẩy nói, lúc đặt câu hỏi, suýt chút nữa cô đã cắn vào lưỡi của mình.
Anjoye nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng:
- Chị rời xa anh ta, đừng trở thành điểm yếu của anh ta nữa, thế thì em sẽ không bao giờ có cơ hội đánh bại anh ta. Nếu chị còn tiếp tục ở bên anh ta, người gặp nguy hiểm nhất không phải là chị mà là Dạ Đình Sâm! Chỉ cần chị đồng ý, em có thể đưa chị đi bất cứ nơi đâu, chị muốn cái gì em liền cho chị cái đó, chỉ cần… chị rời xa anh ta.
Rời xa anh ấy…
Bốn chữ này như một tiếng chuông gõ thẳng vào đầu cô khiến cho cơ thể cô cứng lại.
Cô ngơ ngác nhìn Anjoye, quên cả việc nói chuyện.
Anjoye mỉm cười, hỏi:
- Chị có biết mấy ngày hôm nay em bận gì không?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu, cô bị nhốt trong biệt thự nên không biết gì cả.
- Em lấy chị ra uy hiếp Dạ Đình Sâm, buộc anh ta từ bỏ quyền thừa kế LN, từ bỏ bốn mươi phần trăm cổ phần của mình! Chỉ cần có liên quan tới chị, anh ta sẵn sàng đồng ý mọi điều kiện của em mà không hề do dự, chỉ hy vọng chị được bình an.
Anjoye nói tới đây thì dừng lại, ngữ khí có vẻ không cam tâm.
- Anh ta là mục tiêu phấn đấu bao nhiêu năm nay của em, em vĩnh viễn chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh ta chứ không thể làm gì anh ta được. Nhưng kể từ khi chị xuất hiện, anh ta đã không còn là Dạ Đình Sâm mạnh mẽ không thứ gì có thể làm bị thương kia nữa. Là chị cho hai anh em em cơ hội tiếp tục tranh đấu với nhau!
Lời nói của Anjoye giống như một bàn ủi, từng câu từng chữ hằn sâu vào lòng Nhạc Yên Nhi khiến cho cô đau đớn tột cùng.
Cô mở to mắt định nói gì đó nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình không thốt ra nổi một từ nào, vì cô không biết mình nên phản bác thế nào.
Không ngờ…
Cô lại là chướng ngại vật trên con đường tiến về phía trước của Dạ Đình Sâm!
Cô đột nhiên hiểu ra tình cảm Anjoye giành cho Dạ Đình Sâm, anh ta sùng bái, sùng bái người anh trước giờ mình chưa từng quật ngã được, anh ta vừa muốn đuổi kịp bước chân của Dạ Đình Sâm lại vừa sợ bản thân mình không theo kịp.
Từ nhỏ, anh ta nhìn bóng lưng của Dạ Đình Sâm mà lớn, chuyện gì hắn cũng hoàn thành một cách hoàn mỹ và anh ta đều lấy đó làm kiêu ngạo, vì… Dạ Đình Sâm là anh trai của anh ta.
Nhưng đến lúc hai người ăn xong, chuẩn bị về phòng mình thì người giúp việc gọi Nhạc Yên Nhi lại, nói Anjoye tìm cô.
Nhạc Yên Nhi không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì, cô đi cùng người giúp việc ra cửa lớn, xuyên qua vườn hoa ở đằng sau, cuối cùng nhìn thấy một nhà kính cuối đường.
- Cô Nhạc, cô vào đi, Nhị thiếu đang ở trong đó chờ cô.
Đứng ở ngoài cửa, Nhạc Yên Nhi không nhịn được nghi hoặc, đang yên đang lành Anjoye gọi cô đến nhà kính làm gì?
Cô đẩy cửa ra đi vào, hương hoa mê người xông ngay vào mũi, vừa nhìn liền biết chỗ này được thiết kế rất cẩn thận, số lượng của mỗi loài hoa khác nhau đều có quy định rõ ràng, nếu không mùi hương sẽ trở nên lộn xộn, hoàn toàn không thể điều tiết ra thứ hương này được.
Nhạc Yên Nhi hít sâu, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cả cơ thể đều sảng khoái hơn nhiều.
Nhà kính rất lớn, đằng trước có một cổng vòm bằng khung sắt, bên trên cài đầy các dây hoa, dưới đất trải thảm đỏ, bước vào bên trong khiến cô có cảm giác như lạc vào tiên cảnh ở nhân gian vậy.
Sau khi xuyên qua cửa vòm, tầm mắt của cô rộng hơn, đập vào mắt cô là vô số khung tranh!
Mỗi một bức tranh đều khiến cô có cảm giác quen thuộc, trong đó khắc họa người và vật một cách rất tỉ mỉ, rất chân thực, khi ngắm những bức tranh đó, cô cảm thấy người trong tranh như xuất hiện trước mặt mình.
Đó là người cô rất thân thuộc.
Phải…
Mỗi một bức tranh ở đây đều vẽ Dạ Đình Sâm!
Dáng vẻ hắn cau mày, hắn mím môi, hắn ngước mắt… mỗi một chi tiết đều được miêu tả vô cùng tinh tế.
Đúng vào lúc Nhạc Yên Nhi đang kinh ngạc thì giọng nói của Anjoye xuyên qua các bức tranh, truyền đến tai cô:
- Hoan nghênh đến với cứ điểm bí mật của em.
Nhạc Yên Nhi nhìn Anjoye bằng ánh mắt kinh ngạc:
- Những… những bức tranh này đều là cậu vẽ à?
Anjoye ngẩng đầu lên nhìn cô, lời nói và ánh mắt của anh ta đều rất bình tĩnh:
- Ừm, đều vẽ cách đây vài năm rồi, mấy năm nay em không vẽ nữa rồi.
- Tại sao?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc hỏi lại:
- Cậu vẽ rất đẹp mà, tôi còn tưởng là Dạ Đình Sâm đang đứng trước mặt mình đấy.
Cô đứng trước một bức chân dung toàn thân, thấy tim mình đập thình thịch.
Cứ tưởng mình không nhớ Dạ Đình Sâm, nhưng hóa ra cô chỉ đang áp chế nỗi nhớ lại mà thôi, bây giờ nhìn thấy bóng dáng hắn, Nhạc Yên Nhi mới biết bản thân nhớ mong hắn biết bao.
Chỉ nhìn những bức tranh này mà cô cảm đã thấy máu trong người như chảy nhanh hơn.
Sự nhớ nhung của cô với hắn hằn sâu trong từng giọt máu.
Dạ Đình Sâm… em thật sự rất nhớ anh…
- Tay của em đã bị phế rồi, vì thế mới không vẽ được nữa.
Anjoye cười hờ hững, nói một cách rất nhẹ nhàng.
Những lời này kéo Nhạc Yên Nhi từ trong trạng thái thất thần về, cô nhìn anh ta với ánh mắt không dám tin.
- Cậu nói gì cơ?
Cô nhìn tay của anh ta, không tin được là tay của Anjoye có vấn đề.
Anjoye lắc lư hai cánh tay, cười nói:
- Đây là cái giá cho việc làm trái ý mẹ vào năm em mười tám tuổi đó.
Nhạc Yên Nhi nhớ ra rồi, người em trong câu chuyện vì cố ý để thua trong kỳ sát hạch của gia tộc mà bị mẹ mình hủy đi thứ cậu ta trân trọng nhất.
Hóa ra, thứ mà anh ta trân trọng nhất là vẽ tranh ư.
Cái giá này quá đắt.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh ta, tầm mắt của cô không tránh được nhìn vào dấu bàn tay trên má Anjoye, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô mấp máy môi, run rẩy hỏi:
- Vậy… vết thương trên mặt cậu cũng là do mẹ cậu đánh à?
Dưới gầm trời này, cũng chỉ có mẹ của anh ta dám làm thế thôi nhỉ?
Anjoye cười gật đầu, xem như là thừa nhận.
- Tay phải của em không thể cầm bút trong thời gian dài, nếu không cơ tay sẽ cứng lại và co rút, hơn nữa không thể cầm vật nặng, nếu không sẽ vô cùng đau đớn. Nhưng cũng may là tay trái của em còn dùng được, nhưng em không dám vẽ tiếp, em sợ nếu để mẹ mình biết được thì cái tay này cũng chẳng còn nguyên.
Anh ta cười thật nhẹ nhàng, dường như không có chút bi thương nào nhưng lại khiến lòng Nhạc Yên Nhi thắt lại.
Cô tưởng rằng phu nhân Minh Tú đã là một bà mẹ vô cùng nghiêm khắc rồi, nhưng không ngờ mẹ của Anjoye còn đáng sợ hơn, sao có thể tự tay đánh gãy tay của con trai mình chứ?
Nhà họ Dạ…
Rốt cuộc là nơi khủng bố như thế nào?
Trái tim Nhạc Yên Nhi không kìm được mà đập thình thịch, vì sợ hãi nên mặt cô trắng bệch cả ra.
Tất nhiên Anjoye biết Nhạc Yên Nhi đang nghĩ gì, anh ta nhướng mày lên, cười bảo:
- Sao? Bị dọa rồi à? Em đã bảo chị tránh xa Dạ Đình Sâm đi mà chị không thèm nghe, bây giờ bị cuốn vào vòng tranh đấu của bọn em rồi, chị thấy có vui không?
Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay lại, không đáp lời, Anjoye tiện đà nói tiếp:
- Thực ra… lần này em gọi chị tới là muốn nói với chị một cách ngăn cản tranh đấu giữa bọn em.
Anjoye nói xong, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào Nhạc Yên Nhi, ánh mắt đó xán lạn và cuồng nhiệt giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.
Ánh mắt ấy khiến cho lòng Nhạc Yên Nhi co rút lại, qua hồi lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình.
- Cách… cách gì…
Nhạc Yên Nhi run rẩy nói, lúc đặt câu hỏi, suýt chút nữa cô đã cắn vào lưỡi của mình.
Anjoye nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng:
- Chị rời xa anh ta, đừng trở thành điểm yếu của anh ta nữa, thế thì em sẽ không bao giờ có cơ hội đánh bại anh ta. Nếu chị còn tiếp tục ở bên anh ta, người gặp nguy hiểm nhất không phải là chị mà là Dạ Đình Sâm! Chỉ cần chị đồng ý, em có thể đưa chị đi bất cứ nơi đâu, chị muốn cái gì em liền cho chị cái đó, chỉ cần… chị rời xa anh ta.
Rời xa anh ấy…
Bốn chữ này như một tiếng chuông gõ thẳng vào đầu cô khiến cho cơ thể cô cứng lại.
Cô ngơ ngác nhìn Anjoye, quên cả việc nói chuyện.
Anjoye mỉm cười, hỏi:
- Chị có biết mấy ngày hôm nay em bận gì không?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu, cô bị nhốt trong biệt thự nên không biết gì cả.
- Em lấy chị ra uy hiếp Dạ Đình Sâm, buộc anh ta từ bỏ quyền thừa kế LN, từ bỏ bốn mươi phần trăm cổ phần của mình! Chỉ cần có liên quan tới chị, anh ta sẵn sàng đồng ý mọi điều kiện của em mà không hề do dự, chỉ hy vọng chị được bình an.
Anjoye nói tới đây thì dừng lại, ngữ khí có vẻ không cam tâm.
- Anh ta là mục tiêu phấn đấu bao nhiêu năm nay của em, em vĩnh viễn chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh ta chứ không thể làm gì anh ta được. Nhưng kể từ khi chị xuất hiện, anh ta đã không còn là Dạ Đình Sâm mạnh mẽ không thứ gì có thể làm bị thương kia nữa. Là chị cho hai anh em em cơ hội tiếp tục tranh đấu với nhau!
Lời nói của Anjoye giống như một bàn ủi, từng câu từng chữ hằn sâu vào lòng Nhạc Yên Nhi khiến cho cô đau đớn tột cùng.
Cô mở to mắt định nói gì đó nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình không thốt ra nổi một từ nào, vì cô không biết mình nên phản bác thế nào.
Không ngờ…
Cô lại là chướng ngại vật trên con đường tiến về phía trước của Dạ Đình Sâm!
Cô đột nhiên hiểu ra tình cảm Anjoye giành cho Dạ Đình Sâm, anh ta sùng bái, sùng bái người anh trước giờ mình chưa từng quật ngã được, anh ta vừa muốn đuổi kịp bước chân của Dạ Đình Sâm lại vừa sợ bản thân mình không theo kịp.
Từ nhỏ, anh ta nhìn bóng lưng của Dạ Đình Sâm mà lớn, chuyện gì hắn cũng hoàn thành một cách hoàn mỹ và anh ta đều lấy đó làm kiêu ngạo, vì… Dạ Đình Sâm là anh trai của anh ta.
/1084
|