Anjoye không buồn liếc chiếc di động Dạ Đình Sâm để ở đầu giường mà vẫn chuyên tâm chơi game trên máy, miệng thì ngậm nhiệt kế nên tiếng nói ra không được rõ ràng:
- Gì thế?
- Cậu dùng người quan trọng nhất với tôi để uy hiếp tôi nên tôi cũng chỉ đành làm đúng như thế thôi.
Dạ Đình Sâm cúi đầu vuốt tay áo vest, sắc mặt như núi băng, lạnh đến thấu xương.
Hắn đã làm gì?
Anjoye giật bắn người, vội vàng cầm máy của Dạ Đình Sâm lên, mở ra thì thấy một bức ảnh.
Trong một không gian tăm tối chỉ có một ngọn đèn cực sáng chiếu thẳng xuống, dưới ánh đèn là một người phụ nữ bị trói chặt vào ghế, mắt cũng bị che kín bằng vải đen.
Chiếc di động bị ném sang một bên, trò chơi trong đó vẫn chạy nhưng nhân vật thì đã chết, tiếng nhạc vang lên báo hiệu ‘Game Over’.
- Anh đã làm gì mẹ tôi?!
Anjoye ném điện thoại sang bên cạnh, vội vàng bật dậy, giống như sư tử điên cuồng phẫn nộ, lao thẳng tới trước mặt Dạ Đình Sâm, tóm chặt cổ áo hắn.
Vì đang bệnh nên sức anh ta cũng không đám kể, nhưng từ lực cánh tay vẫn có thể cảm nhận được cơn tức của Anjoye lúc này.
Dạ Đình Sâm lại rất bình tĩnh, cảm xúc của Anjoye lúc này hắn cũng từng trải qua khi Nhạc Yên Nhi gặp chuyện không may, hắn hiểu nó rất rõ.
Cực kỳ khó chịu!
Dạ Đình Sâm nhướng mày, trong đôi mắt đen không hề có cảm xúc.
Tiếng nói lạnh ghê người chậm rãi thoát ra từ đôi môi mỏng:
- Còn nhớ lời tôi nói lần trước không? Tôi cũng có thủ đoạn của mình, không biết thế này cậu có vừa lòng chưa?!
- Anh mà dám động đến một sợi tóc của mẹ tôi thì tôi sẽ không tha cho anh! Anh có giỏi thì ra tay với tôi đây này, đừng có động vào bà ấy!
Anjoye gào lên như kẻ điên.
Dạ Đình Sâm thế mà lại động đến phu nhân Rose!
Đôi mắt phượng tối đen lóe lên ánh sáng lạnh, khí thế trên người hắn khiến người ta không thở nổi, hắn lạnh lùng đáp:
- Đó cũng là những gì tôi muốn nói với cậu!
Hắn nắm ngược lại áo Anjoye, từ từ đứng dậy, giọng đã lạnh đến không tưởng được:
- Lúc trước tôi cũng đã nói với cậu như thế, chuyện của chúng ta thì tự chúng ta giải quyết, đừng có làm ảnh hưởng đến người vô tội. Nhưng cậu dám chạm vào người phụ nữ của tôi thì cũng phải chấp nhận kết cục thế này!
Những lời này làm Anjoye nghẹn họng, chỉ có tự mình cảm nhận mới hiểu cảm giác này khó chịu đến đâu.
Anh ta nghe xong cũng chỉ có thể ủ rũ buông cánh tay đang nắm áo Dạ Đình Sâm, cả người lảo đảo lùi lại phía sau, cuối cùng ngã ngồi xuống giường.
Trong mắt anh ta không ngừng chớp lên ánh sáng, không rõ đang suy nghĩ gì. Mãi sau Anjoye chầm chầm nhắm mắt lại, cả người run lên.
Nhưng không ngờ đôi mắt đó lại lập tức mở ra, ý tứ trong đó cũng thay đổi, tất cả đều là giễu cợt.
Nhìn thẳng Dạ Đình Sâm, anh ta ung dung cười bảo:
- Thì ra… anh định gậy ông đập lưng ông à! Anh đã nói trước rồi nhưng trước đây tôi vẫn tin vào may mắn, vẫn nghĩ nếu mình nỗ lực hết sức sẽ có thể đánh bại anh. Nhưng giờ xem ra là tôi mơ tưởng rồi, anh thậm chí có khả năng bắt cóc cả mẹ tôi mà tôi còn chưa có tin gì, hẳn là thế lực riêng cũng không nhỏ nhỉ. Chỉ là tôi thấy rất ngạc nhiên, Dạ Đình Sâm anh luôn ở trên cao, chưa từng thiếu thốn gì, thế tính cách kỳ quặc này hình thành kiểu gì nhỉ?
- Không liên quan gì đến cậu.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp.
Anjoye cũng không quan tâm mà vẫn tự nói tiếp:
- Thật ra anh không nói thì tôi cũng biết, những năm qua quan hệ của anh và phó chủ tịch vẫn không ra sao, nghe nói… bà ấy ở ngoài có…
Còn chưa dứt lời thanh âm như từ địa ngục truyền lên đã cắt ngang những gì Anjoye định nói, lạnh lẽo như băng mang theo tràn ngập tính uy hiếp.
- Câm miệng cho tôi!
Bốn chữ như sấm rền khiến trái tim Anjoye phải run rẩy, có cảm giác như thậm chí nó còn ngừng đập trong giây lát.
Hơn nữa ánh mắt Dạ Đình Sâm càng lúc càng đáng sợ, trong đôi mắt tối đen đều là tàn nhẫn chết chóc.
Anjoye nhướng mày, anh ta tự biết mình có chọc giận Dạ Đình Sâm cũng không hay ho gì, dù sao mẹ anh ta vẫn còn trong tay hắn mà.
Chỉ là anh ta khó chịu nên mới muốn dùng lời đồn về phu nhân Minh Tú đáp trả lại việc Dạ Đình Sâm bắt cóc mẹ mình.
Anh ta đè xuống nỗi sợ trong lòng, tỏ ra vô tội nhún vai:
- Đừng nghiêm túc thế chứ, tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc lại thôi, chuyện đó cũng có chứng cứ gì đâu. Có vẻ những năm qua không chỉ mình tôi sống dưới địa ngục thì phải, anh cũng chẳng vui vẻ gì ha, chúng ta đúng là anh em mà.
Anh ta tươi cười rạng rỡ, nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt như đóa ngọc lan nở rộ, Anjoye cười để lộ hàm răng trắng muốt như thể cực kỳ vô hại nhưng sâu trong mắt lại lạnh đến ghê người.
Dạ Đình Sâm híp mắt, bước đến trước mặt anh ta.
Anjoye lại vẫn cười không ngừng:
- Sao, định đánh tôi à? Ra tay đi nào, tốt nhất là đánh chết tôi luôn đi! Dù sao thế lực của anh đã lớn mạnh đến mức bắt cóc được cả mẹ tôi thì mấy lão già trong hội đồng quản trị chắc cũng chẳng làm gì được anh đâu, anh còn sợ cái quái gì nữa!
Anh ta nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần sẽ bị đánh cho te tua, dù gì giờ anh ta cũng yếu đến mức không có khả năng phản đòn, Dạ Đình Sâm có muốn giết anh ta cũng chỉ đơn giản như đè chết một con kiến thôi.
Ra tay đi, trút hết phẫn nộ đi, để mọi chuyện dừng tại đây thôi!
Anjoye cảm giác được Dạ Đình Sâm dừng trước mặt mình nhưng mãi mà không ra tay, cuối cùng chỉ là rút điện thoại trong tay anh ta ra.
- Chuyện này dừng ở đây, về sau đừng có động đến Yên Nhi nữa nếu không tôi sẽ khiến cậu hối hận cả đời!
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói vài câu xong lập tức quay đi.
Lúc Anjoye mở mắt chỉ còn nhìn thấy bóng dáng hắn không hề ngoái lại một lần.
Không biết tại sao mà Anjoye nhìn bóng lưng ấy bỗng có cảm giác những năm qua Dạ Đình Sâm cũng chẳng vui vẻ gì, bóng dáng hắn cho người ta cảm giác cô đơn cùng cực…
Có Nhạc Yên Nhi mà hắn vẫn thấy cô đơn sao?
Thú vị lắm!
Anjoye nhếch môi, nghĩ tới chuyện gì đó rất hay ho.
Anh ta ngẩng lên, hô với theo bóng lưng người đang đi xa:
- Em hối hận rồi, cảm ơn anh cả tha mạng, em chẳng có gì báo đáp cả chỉ có dùng tấm thân này để đền ơn anh được thôi!
Dạ Đình Sâm không hề để ý những lời vớ vẩn của Anjoye, nhưng anh ta cũng chẳng buồn, cứ dựa vào đầu giường cười khúc khích.
Trong đôi mắt hoa đào đã có thâm ý sâu xa không ai thấu.
Anjoye xoa mũi cười, trên đôi môi tái nhợt chợt thốt lên mấy chữ:
- Phó chủ tịch có tình nhân… Đúng là thú vị…
Xem ra sau này vẫn có trò hay đây…
- Gì thế?
- Cậu dùng người quan trọng nhất với tôi để uy hiếp tôi nên tôi cũng chỉ đành làm đúng như thế thôi.
Dạ Đình Sâm cúi đầu vuốt tay áo vest, sắc mặt như núi băng, lạnh đến thấu xương.
Hắn đã làm gì?
Anjoye giật bắn người, vội vàng cầm máy của Dạ Đình Sâm lên, mở ra thì thấy một bức ảnh.
Trong một không gian tăm tối chỉ có một ngọn đèn cực sáng chiếu thẳng xuống, dưới ánh đèn là một người phụ nữ bị trói chặt vào ghế, mắt cũng bị che kín bằng vải đen.
Chiếc di động bị ném sang một bên, trò chơi trong đó vẫn chạy nhưng nhân vật thì đã chết, tiếng nhạc vang lên báo hiệu ‘Game Over’.
- Anh đã làm gì mẹ tôi?!
Anjoye ném điện thoại sang bên cạnh, vội vàng bật dậy, giống như sư tử điên cuồng phẫn nộ, lao thẳng tới trước mặt Dạ Đình Sâm, tóm chặt cổ áo hắn.
Vì đang bệnh nên sức anh ta cũng không đám kể, nhưng từ lực cánh tay vẫn có thể cảm nhận được cơn tức của Anjoye lúc này.
Dạ Đình Sâm lại rất bình tĩnh, cảm xúc của Anjoye lúc này hắn cũng từng trải qua khi Nhạc Yên Nhi gặp chuyện không may, hắn hiểu nó rất rõ.
Cực kỳ khó chịu!
Dạ Đình Sâm nhướng mày, trong đôi mắt đen không hề có cảm xúc.
Tiếng nói lạnh ghê người chậm rãi thoát ra từ đôi môi mỏng:
- Còn nhớ lời tôi nói lần trước không? Tôi cũng có thủ đoạn của mình, không biết thế này cậu có vừa lòng chưa?!
- Anh mà dám động đến một sợi tóc của mẹ tôi thì tôi sẽ không tha cho anh! Anh có giỏi thì ra tay với tôi đây này, đừng có động vào bà ấy!
Anjoye gào lên như kẻ điên.
Dạ Đình Sâm thế mà lại động đến phu nhân Rose!
Đôi mắt phượng tối đen lóe lên ánh sáng lạnh, khí thế trên người hắn khiến người ta không thở nổi, hắn lạnh lùng đáp:
- Đó cũng là những gì tôi muốn nói với cậu!
Hắn nắm ngược lại áo Anjoye, từ từ đứng dậy, giọng đã lạnh đến không tưởng được:
- Lúc trước tôi cũng đã nói với cậu như thế, chuyện của chúng ta thì tự chúng ta giải quyết, đừng có làm ảnh hưởng đến người vô tội. Nhưng cậu dám chạm vào người phụ nữ của tôi thì cũng phải chấp nhận kết cục thế này!
Những lời này làm Anjoye nghẹn họng, chỉ có tự mình cảm nhận mới hiểu cảm giác này khó chịu đến đâu.
Anh ta nghe xong cũng chỉ có thể ủ rũ buông cánh tay đang nắm áo Dạ Đình Sâm, cả người lảo đảo lùi lại phía sau, cuối cùng ngã ngồi xuống giường.
Trong mắt anh ta không ngừng chớp lên ánh sáng, không rõ đang suy nghĩ gì. Mãi sau Anjoye chầm chầm nhắm mắt lại, cả người run lên.
Nhưng không ngờ đôi mắt đó lại lập tức mở ra, ý tứ trong đó cũng thay đổi, tất cả đều là giễu cợt.
Nhìn thẳng Dạ Đình Sâm, anh ta ung dung cười bảo:
- Thì ra… anh định gậy ông đập lưng ông à! Anh đã nói trước rồi nhưng trước đây tôi vẫn tin vào may mắn, vẫn nghĩ nếu mình nỗ lực hết sức sẽ có thể đánh bại anh. Nhưng giờ xem ra là tôi mơ tưởng rồi, anh thậm chí có khả năng bắt cóc cả mẹ tôi mà tôi còn chưa có tin gì, hẳn là thế lực riêng cũng không nhỏ nhỉ. Chỉ là tôi thấy rất ngạc nhiên, Dạ Đình Sâm anh luôn ở trên cao, chưa từng thiếu thốn gì, thế tính cách kỳ quặc này hình thành kiểu gì nhỉ?
- Không liên quan gì đến cậu.
Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp.
Anjoye cũng không quan tâm mà vẫn tự nói tiếp:
- Thật ra anh không nói thì tôi cũng biết, những năm qua quan hệ của anh và phó chủ tịch vẫn không ra sao, nghe nói… bà ấy ở ngoài có…
Còn chưa dứt lời thanh âm như từ địa ngục truyền lên đã cắt ngang những gì Anjoye định nói, lạnh lẽo như băng mang theo tràn ngập tính uy hiếp.
- Câm miệng cho tôi!
Bốn chữ như sấm rền khiến trái tim Anjoye phải run rẩy, có cảm giác như thậm chí nó còn ngừng đập trong giây lát.
Hơn nữa ánh mắt Dạ Đình Sâm càng lúc càng đáng sợ, trong đôi mắt tối đen đều là tàn nhẫn chết chóc.
Anjoye nhướng mày, anh ta tự biết mình có chọc giận Dạ Đình Sâm cũng không hay ho gì, dù sao mẹ anh ta vẫn còn trong tay hắn mà.
Chỉ là anh ta khó chịu nên mới muốn dùng lời đồn về phu nhân Minh Tú đáp trả lại việc Dạ Đình Sâm bắt cóc mẹ mình.
Anh ta đè xuống nỗi sợ trong lòng, tỏ ra vô tội nhún vai:
- Đừng nghiêm túc thế chứ, tôi cũng chỉ thuận miệng nhắc lại thôi, chuyện đó cũng có chứng cứ gì đâu. Có vẻ những năm qua không chỉ mình tôi sống dưới địa ngục thì phải, anh cũng chẳng vui vẻ gì ha, chúng ta đúng là anh em mà.
Anh ta tươi cười rạng rỡ, nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt như đóa ngọc lan nở rộ, Anjoye cười để lộ hàm răng trắng muốt như thể cực kỳ vô hại nhưng sâu trong mắt lại lạnh đến ghê người.
Dạ Đình Sâm híp mắt, bước đến trước mặt anh ta.
Anjoye lại vẫn cười không ngừng:
- Sao, định đánh tôi à? Ra tay đi nào, tốt nhất là đánh chết tôi luôn đi! Dù sao thế lực của anh đã lớn mạnh đến mức bắt cóc được cả mẹ tôi thì mấy lão già trong hội đồng quản trị chắc cũng chẳng làm gì được anh đâu, anh còn sợ cái quái gì nữa!
Anh ta nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần sẽ bị đánh cho te tua, dù gì giờ anh ta cũng yếu đến mức không có khả năng phản đòn, Dạ Đình Sâm có muốn giết anh ta cũng chỉ đơn giản như đè chết một con kiến thôi.
Ra tay đi, trút hết phẫn nộ đi, để mọi chuyện dừng tại đây thôi!
Anjoye cảm giác được Dạ Đình Sâm dừng trước mặt mình nhưng mãi mà không ra tay, cuối cùng chỉ là rút điện thoại trong tay anh ta ra.
- Chuyện này dừng ở đây, về sau đừng có động đến Yên Nhi nữa nếu không tôi sẽ khiến cậu hối hận cả đời!
Dạ Đình Sâm thản nhiên nói vài câu xong lập tức quay đi.
Lúc Anjoye mở mắt chỉ còn nhìn thấy bóng dáng hắn không hề ngoái lại một lần.
Không biết tại sao mà Anjoye nhìn bóng lưng ấy bỗng có cảm giác những năm qua Dạ Đình Sâm cũng chẳng vui vẻ gì, bóng dáng hắn cho người ta cảm giác cô đơn cùng cực…
Có Nhạc Yên Nhi mà hắn vẫn thấy cô đơn sao?
Thú vị lắm!
Anjoye nhếch môi, nghĩ tới chuyện gì đó rất hay ho.
Anh ta ngẩng lên, hô với theo bóng lưng người đang đi xa:
- Em hối hận rồi, cảm ơn anh cả tha mạng, em chẳng có gì báo đáp cả chỉ có dùng tấm thân này để đền ơn anh được thôi!
Dạ Đình Sâm không hề để ý những lời vớ vẩn của Anjoye, nhưng anh ta cũng chẳng buồn, cứ dựa vào đầu giường cười khúc khích.
Trong đôi mắt hoa đào đã có thâm ý sâu xa không ai thấu.
Anjoye xoa mũi cười, trên đôi môi tái nhợt chợt thốt lên mấy chữ:
- Phó chủ tịch có tình nhân… Đúng là thú vị…
Xem ra sau này vẫn có trò hay đây…
/1084
|