Dạ Đình Sâm nghe thế cũng tỏ ra kinh ngạc, sau hắn gật đầu đồng ý:
- Ừ, để tôi mở ra cũng được.
Cái gì là để anh mở ra cũng được hả, đồ đần này!
Trong lòng Nhạc Yên Nhi thầm mắng nhưng thấy động tác của hắn vẫn không tránh được hồi hộp.
Trong lúc cô đang mong chờ, chiếc hộp cuối cùng được mở ra…
- …
Không phải nhẫn mà là…
Vòng cổ?!
Nhạc Yên Nhi bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở!
- Đây… đây là gì thế?
- Quà muộn của Dạ Vị Ương, nó bảo hôm nay không dẫn em đi trường đua được nên rất ngại, lúc chiều mới cho người đưa cái này đến, tôi quên không nói với em. Lúc nãy tôi sờ túi mới nhớ ra, giờ đưa cho em đấy.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc giải thích.
Nhạc Yên Nhi nhìn chiếc vòng kia mà dở khóc dở cười, sao vòng cổ không để trong hộp vòng mà lại để vào hộp nhẫn chứ?!
Còn nữa, hồi nãy sao cô có thể nghĩ Dạ Đình Sâm có chỉ số EQ cao được?
Cô thu hồi hết những lời này, về sau có đánh chết cô cũng không thèm nói nữa!
Nhạc Yên Nhi nghiến chặt răng, có thế cô mới kìm được để không xông lên cắn chết Dạ Đình Sâm!
- Em không cần, anh tự cầm đi!
Cô không kìm được lườm hắn một cái, dường như cô còn nghe được tiếng cười rúc rích của người xung quanh, dù họ không hiểu tiếng Trung nhưng khi thấy trong hộp là vòng cổ chứ không phải nhẫn thì cũng đã rõ mọi chuyện rồi.
Nhạc Yên Nhi không cầm chiếc hộp, cô xoay người, cúi gằm mặt rời khỏi nhà hàng giữa hàng loạt tiếng bàn tán xôn xao.
Trên đường về cô không buồn nói với hắn lời nào, Dạ Đình Sâm cũng bực bội, lúc hắn nắm tay cô còn bị cô hất ra.
Hắn tỏ ra vô cùng mờ mịt.
Lúc này Nghiêm lão vừa hay lên sân khấu, phụ trách vai ‘tri tâm tiền bối’:
- Thiếu gia, có chuyện gì à? Sao trông thiếu phu nhân lại có vẻ không vui thế?
- Tôi cũng không rõ nữa, lúc ăn tối xong cô ấy đã thế rồi, chẳng lẽ tôi làm sai gì à?
Dạ Đình Sâm vô cùng nghi hoặc.
- Tôi thấy cô ấy cầm một bó hoa, là ngài tặng à?
- Đúng thế.
- Thế… không đúng, ngài thay đổi thế mà thiếu phu nhân còn giận gì nhỉ, lúc ngài tặng hoa cô ấy có vui không?
Nghiêm lão cũng tỏ ra không hiểu gì hết.
Dạ Đình Sâm nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, dù Nhạc Yên Nhi có rơi nước mắt nhưng cô vẫn tỏ ra rất cảm động chứ không hề tức giận gì cả.
- Lúc tặng hoa thì không sao, có lẽ là chuyện gì đó xảy ra sau nữa.
Hắn cau mày, nghiêm túc đáp lời.
- Thế sau đó đã có chuyện gì?
Nghiêm lão vẫn kiên nhẫn hỏi từng chút một.
- Sau tôi làm đúng lời ông dặn, đàn một bản tặng cô ấy, lúc đó cô ấy cũng tỏ vẻ rất vui. Xong lúc định về tôi mới nhớ ra món quà của Dạ Vị Ương gửi nên mới đưa cho cô ấy. Đúng rồi, chính là lúc đưa món quà này thì Yên Nhi tỏ ra không vui.
Dạ Đình Sâm lôi ra nguồn gốc tội ác, chiếc hộp nhung đỏ vừa mở ra đã thấy một sợi dây chuyền nằm yên trong đó.
Nghiêm lão vừa nhìn đến chiếc hộp khác biệt này đã lập tức hiểu ra sai lầm ở chỗ nào.
Ông bất đắc dĩ lắc đầu, có cảm giác thiếu gia nhà mình không có thuốc nào cứu được nữa rồi!
Bỏ một cái hộp thế này ra chắc chắn thiếu phu nhân sẽ cho rằng thiếu gia cuối cùng cũng muốn cầu hôn mình, nhưng vừa mở hộp lại thấy một cái vòng cổ nằm chình ình bên trong, càng mong chờ bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu.
- Thiếu gia, chuyện này rất phức tạp, chắc tôi có giải thích ngài cũng không hiểu nổi, cứ để tôi đi nói với thiếu phu nhân cho vậy.
Nghiêm lão cười hiền, nhưng ánh mắt lại bán đứng suy nghĩ thật trong lòng ông.
Đáy lòng ông rõ ràng là đang tan vỡ!
Có một thiếu gia EQ thấp thế này ông cũng rất khổ sở đó!!!
Lát sau Nghiêm lão đến gõ cửa phòng ngủ của đôi vợ chồng trẻ:
- Thiếu phu nhân, là tôi đây.
Cửa nhanh chóng được mở ra, thấy ông đến dù Nhạc Yên Nhi không vui vẻ gì nhưng cũng không thể hiện ra mặt:
- Ông đến nói đỡ cho Dạ Đình Sâm à?
Ông cười gượng, bảo:
- Thiếu phu nhân đừng nói thế, tôi sẽ ngại lắm. EQ của thiếu gia không cao… làm cô tức giận, lại vụng về không biết giải thích nên tôi mới đứng ra giảng hòa thôi mà.
- Sao anh ấy không tự đến nói.
- Tôi sợ giải thích cho ngài ấy chuyện cái hộp kia phải để nhẫn mới đúng thì ngày mai cô sẽ nhận được một cái luôn mất. Như thế màn cầu hôn cô mong chờ đã lâu cũng không thành nữa!
Nghiêm lão cũng rất khổ tâm, dù sao việc xử lý khủng hoảng tình cảm cũng không thoải mái gì.
Nhạc Yên Nhi nghe xong càng nhăn nhó hơn, cô thấy lời ông nói có nhiều khả năng sẽ thành sự thật!
- Tôi sợ ông không nói thì đến nhẫn kết hôn tôi cũng không có ấy! Nghiêm lão, ông có thấy không, có thấy không?!
Cô giơ cả mười ngón tay ra, trên đó đều trống rỗng như một:
- Kết hôn phải có nhẫn chứ, dù không làm hôn lễ cũng phải có nhẫn chứ, nhưng nhẫn của tôi đâu rồi? Hồi trước phó chủ tịch cho tôi quà gặp mặt là một chiếc nhẫn, tôi cứ tưởng anh ấy thấy sẽ biết nghĩ một chút, nhưng đều là do tôi tự suy diễn hết! Anh ấy có phải đến việc kết hôn cần có nhẫn cũng không biết không?!
Cảm xúc của Nhạc Yên Nhi lúc này có chút quá khích, Nghiêm lão nghe cô hỏi cũng chỉ đành gật đầu xấu hổ:
- Thiếu gia… chắc là không biết thật!
Cô hoàn toàn nản lòng rồi:
- Thôi, coi như tôi chưa nói gì đi, đều là tự tôi mua dây buộc mình, có phải không biết tính anh ấy đâu mà còn mong chờ xa xôi chứ. Giờ anh ấy yêu thương tôi thế lẽ ra tôi phải biết đủ rồi mới phải.
Lời này dù rất đúng nhưng Nghiêm lão biết, cô gái nào trên đời cũng mong chờ lãng mạn bất ngờ, nhất là khi người đàn ông họ yêu tạo ra hành động đó các cô ấy sẽ càng hạnh phúc hơn.
Nhạc Yên Nhi cũng hết cách rồi nên mới nói ra những lời như thế.
Bỗng nhiên ông thấy thương cô vô cùng.
- Thiếu phu nhân, tôi sẽ chỉ cho ngài ấy dần dần.
Ông nghiêm túc hứa hẹn với cô.
Nhưng cô cũng chỉ xua tay bảo:
- Thôi thôi, đừng để tôi mong đợi lao đến lại thấy anh ấy đưa quà cho người khác. Mọi chuyện cứ để tự nhiên đi, cùng lắm thì tôi đi mua nhẫn bắt anh ấy đeo, tôi không tin đến thế mà tôi còn không có một chiếc nhẫn nữa! Đúng rồi, tôi sẽ tự đi mua nhẫn, không cần anh ấy cho tôi bất ngờ nữa, tự tôi sẽ cho anh ấy một điều bất ngờ!
Nhạc Yên Nhi bất thình lình nghĩ ra một ý hay, vui đến mức nhảy cẫng lên.
Nghiêm lão thấy cô vui vẻ cũng không nhịn được cười.
Ngay lúc Nhạc Yên Nhi đang vui vẻ bỗng lại nghe thấy tiếng của Dạ Đình Sâm.
- Em nói bất ngờ gì thế?
Nhạc Yên Nhi vốn đang rất hào hứng nhưng vừa nhìn thấy Dạ Đình Sâm lại nhớ đến hắn làm cô mất hết mặt mũi trong nhà hàng, đã thế còn tỏ ra không hiểu lý do nên trong lòng cô lập tức lại nghẹn ứa lên.
Cô tức anh ách nhưng vẫn nói:
- Không có gì, anh nghe nhầm thôi. Cũng muộn rồi, Nghiêm lão về nghỉ sớm đi, làm phiền ông nhiều quá rồi.
- Vâng, thế tôi không làm phiền nữa, hai người ngủ ngon.
Ông cười nói xong liền quay người đi.
Nhạc Yên Nhi cũng không buồn để ý tới Dạ Đình Sâm, cô tự lấy áo ngủ trong tủ ra rồi đi thẳng vào phòng tắm, hoàn toàn không hề nhìn đến ông xã nhà mình.
- Ừ, để tôi mở ra cũng được.
Cái gì là để anh mở ra cũng được hả, đồ đần này!
Trong lòng Nhạc Yên Nhi thầm mắng nhưng thấy động tác của hắn vẫn không tránh được hồi hộp.
Trong lúc cô đang mong chờ, chiếc hộp cuối cùng được mở ra…
- …
Không phải nhẫn mà là…
Vòng cổ?!
Nhạc Yên Nhi bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở!
- Đây… đây là gì thế?
- Quà muộn của Dạ Vị Ương, nó bảo hôm nay không dẫn em đi trường đua được nên rất ngại, lúc chiều mới cho người đưa cái này đến, tôi quên không nói với em. Lúc nãy tôi sờ túi mới nhớ ra, giờ đưa cho em đấy.
Dạ Đình Sâm nghiêm túc giải thích.
Nhạc Yên Nhi nhìn chiếc vòng kia mà dở khóc dở cười, sao vòng cổ không để trong hộp vòng mà lại để vào hộp nhẫn chứ?!
Còn nữa, hồi nãy sao cô có thể nghĩ Dạ Đình Sâm có chỉ số EQ cao được?
Cô thu hồi hết những lời này, về sau có đánh chết cô cũng không thèm nói nữa!
Nhạc Yên Nhi nghiến chặt răng, có thế cô mới kìm được để không xông lên cắn chết Dạ Đình Sâm!
- Em không cần, anh tự cầm đi!
Cô không kìm được lườm hắn một cái, dường như cô còn nghe được tiếng cười rúc rích của người xung quanh, dù họ không hiểu tiếng Trung nhưng khi thấy trong hộp là vòng cổ chứ không phải nhẫn thì cũng đã rõ mọi chuyện rồi.
Nhạc Yên Nhi không cầm chiếc hộp, cô xoay người, cúi gằm mặt rời khỏi nhà hàng giữa hàng loạt tiếng bàn tán xôn xao.
Trên đường về cô không buồn nói với hắn lời nào, Dạ Đình Sâm cũng bực bội, lúc hắn nắm tay cô còn bị cô hất ra.
Hắn tỏ ra vô cùng mờ mịt.
Lúc này Nghiêm lão vừa hay lên sân khấu, phụ trách vai ‘tri tâm tiền bối’:
- Thiếu gia, có chuyện gì à? Sao trông thiếu phu nhân lại có vẻ không vui thế?
- Tôi cũng không rõ nữa, lúc ăn tối xong cô ấy đã thế rồi, chẳng lẽ tôi làm sai gì à?
Dạ Đình Sâm vô cùng nghi hoặc.
- Tôi thấy cô ấy cầm một bó hoa, là ngài tặng à?
- Đúng thế.
- Thế… không đúng, ngài thay đổi thế mà thiếu phu nhân còn giận gì nhỉ, lúc ngài tặng hoa cô ấy có vui không?
Nghiêm lão cũng tỏ ra không hiểu gì hết.
Dạ Đình Sâm nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, dù Nhạc Yên Nhi có rơi nước mắt nhưng cô vẫn tỏ ra rất cảm động chứ không hề tức giận gì cả.
- Lúc tặng hoa thì không sao, có lẽ là chuyện gì đó xảy ra sau nữa.
Hắn cau mày, nghiêm túc đáp lời.
- Thế sau đó đã có chuyện gì?
Nghiêm lão vẫn kiên nhẫn hỏi từng chút một.
- Sau tôi làm đúng lời ông dặn, đàn một bản tặng cô ấy, lúc đó cô ấy cũng tỏ vẻ rất vui. Xong lúc định về tôi mới nhớ ra món quà của Dạ Vị Ương gửi nên mới đưa cho cô ấy. Đúng rồi, chính là lúc đưa món quà này thì Yên Nhi tỏ ra không vui.
Dạ Đình Sâm lôi ra nguồn gốc tội ác, chiếc hộp nhung đỏ vừa mở ra đã thấy một sợi dây chuyền nằm yên trong đó.
Nghiêm lão vừa nhìn đến chiếc hộp khác biệt này đã lập tức hiểu ra sai lầm ở chỗ nào.
Ông bất đắc dĩ lắc đầu, có cảm giác thiếu gia nhà mình không có thuốc nào cứu được nữa rồi!
Bỏ một cái hộp thế này ra chắc chắn thiếu phu nhân sẽ cho rằng thiếu gia cuối cùng cũng muốn cầu hôn mình, nhưng vừa mở hộp lại thấy một cái vòng cổ nằm chình ình bên trong, càng mong chờ bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu.
- Thiếu gia, chuyện này rất phức tạp, chắc tôi có giải thích ngài cũng không hiểu nổi, cứ để tôi đi nói với thiếu phu nhân cho vậy.
Nghiêm lão cười hiền, nhưng ánh mắt lại bán đứng suy nghĩ thật trong lòng ông.
Đáy lòng ông rõ ràng là đang tan vỡ!
Có một thiếu gia EQ thấp thế này ông cũng rất khổ sở đó!!!
Lát sau Nghiêm lão đến gõ cửa phòng ngủ của đôi vợ chồng trẻ:
- Thiếu phu nhân, là tôi đây.
Cửa nhanh chóng được mở ra, thấy ông đến dù Nhạc Yên Nhi không vui vẻ gì nhưng cũng không thể hiện ra mặt:
- Ông đến nói đỡ cho Dạ Đình Sâm à?
Ông cười gượng, bảo:
- Thiếu phu nhân đừng nói thế, tôi sẽ ngại lắm. EQ của thiếu gia không cao… làm cô tức giận, lại vụng về không biết giải thích nên tôi mới đứng ra giảng hòa thôi mà.
- Sao anh ấy không tự đến nói.
- Tôi sợ giải thích cho ngài ấy chuyện cái hộp kia phải để nhẫn mới đúng thì ngày mai cô sẽ nhận được một cái luôn mất. Như thế màn cầu hôn cô mong chờ đã lâu cũng không thành nữa!
Nghiêm lão cũng rất khổ tâm, dù sao việc xử lý khủng hoảng tình cảm cũng không thoải mái gì.
Nhạc Yên Nhi nghe xong càng nhăn nhó hơn, cô thấy lời ông nói có nhiều khả năng sẽ thành sự thật!
- Tôi sợ ông không nói thì đến nhẫn kết hôn tôi cũng không có ấy! Nghiêm lão, ông có thấy không, có thấy không?!
Cô giơ cả mười ngón tay ra, trên đó đều trống rỗng như một:
- Kết hôn phải có nhẫn chứ, dù không làm hôn lễ cũng phải có nhẫn chứ, nhưng nhẫn của tôi đâu rồi? Hồi trước phó chủ tịch cho tôi quà gặp mặt là một chiếc nhẫn, tôi cứ tưởng anh ấy thấy sẽ biết nghĩ một chút, nhưng đều là do tôi tự suy diễn hết! Anh ấy có phải đến việc kết hôn cần có nhẫn cũng không biết không?!
Cảm xúc của Nhạc Yên Nhi lúc này có chút quá khích, Nghiêm lão nghe cô hỏi cũng chỉ đành gật đầu xấu hổ:
- Thiếu gia… chắc là không biết thật!
Cô hoàn toàn nản lòng rồi:
- Thôi, coi như tôi chưa nói gì đi, đều là tự tôi mua dây buộc mình, có phải không biết tính anh ấy đâu mà còn mong chờ xa xôi chứ. Giờ anh ấy yêu thương tôi thế lẽ ra tôi phải biết đủ rồi mới phải.
Lời này dù rất đúng nhưng Nghiêm lão biết, cô gái nào trên đời cũng mong chờ lãng mạn bất ngờ, nhất là khi người đàn ông họ yêu tạo ra hành động đó các cô ấy sẽ càng hạnh phúc hơn.
Nhạc Yên Nhi cũng hết cách rồi nên mới nói ra những lời như thế.
Bỗng nhiên ông thấy thương cô vô cùng.
- Thiếu phu nhân, tôi sẽ chỉ cho ngài ấy dần dần.
Ông nghiêm túc hứa hẹn với cô.
Nhưng cô cũng chỉ xua tay bảo:
- Thôi thôi, đừng để tôi mong đợi lao đến lại thấy anh ấy đưa quà cho người khác. Mọi chuyện cứ để tự nhiên đi, cùng lắm thì tôi đi mua nhẫn bắt anh ấy đeo, tôi không tin đến thế mà tôi còn không có một chiếc nhẫn nữa! Đúng rồi, tôi sẽ tự đi mua nhẫn, không cần anh ấy cho tôi bất ngờ nữa, tự tôi sẽ cho anh ấy một điều bất ngờ!
Nhạc Yên Nhi bất thình lình nghĩ ra một ý hay, vui đến mức nhảy cẫng lên.
Nghiêm lão thấy cô vui vẻ cũng không nhịn được cười.
Ngay lúc Nhạc Yên Nhi đang vui vẻ bỗng lại nghe thấy tiếng của Dạ Đình Sâm.
- Em nói bất ngờ gì thế?
Nhạc Yên Nhi vốn đang rất hào hứng nhưng vừa nhìn thấy Dạ Đình Sâm lại nhớ đến hắn làm cô mất hết mặt mũi trong nhà hàng, đã thế còn tỏ ra không hiểu lý do nên trong lòng cô lập tức lại nghẹn ứa lên.
Cô tức anh ách nhưng vẫn nói:
- Không có gì, anh nghe nhầm thôi. Cũng muộn rồi, Nghiêm lão về nghỉ sớm đi, làm phiền ông nhiều quá rồi.
- Vâng, thế tôi không làm phiền nữa, hai người ngủ ngon.
Ông cười nói xong liền quay người đi.
Nhạc Yên Nhi cũng không buồn để ý tới Dạ Đình Sâm, cô tự lấy áo ngủ trong tủ ra rồi đi thẳng vào phòng tắm, hoàn toàn không hề nhìn đến ông xã nhà mình.
/1084
|