Nhạc Yên Nhi vội ôm đứa trẻ vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, còn không quên lườm chồng mình một cái:
- Anh to tiếng thế là muốn dọa ai hả?
- Không, tôi…
Đối mặt với cô Dạ Đình Sâm luôn không có cách nào, vội hạ giọng xuống, nhưng chưa nói dứt câu đã bị cô cắt ngang:
- Tối em bôi thuốc thay băng cho anh xong sẽ sang ngủ với nó, anh đừng nói gì nữa, em quyết rồi.
Dạ Đình Sâm cau mày:
- Nhưng mà…
- Chị tốt với Tinh Tinh quá, Tinh Tinh thích chị nhất, chị xinh đẹp nhất!
Minh Tinh Tinh cố ý cắt ngang lời hắn, khiến hắn không thể nói trọn ý mình.
Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ bé sáng bừng niềm vui trước mặt, vừa mới còn vô cùng tội nghiệp mà giờ đã cười híp cả mắt, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tròn xoe đáng yêu vô cùng.
- Vậy Tinh Tinh nhớ phải ngoan nhé!
Cô dịu dàng dặn nó.
- Vâng ạ! Tinh Tinh cực kỳ ngoan đấy chị.
Thằng nhóc chớp mắt, ghé sát tai cô, bảo:
- Chị ơi, chị làm bạn gái em nhé? Em có nhiều tiền lắm, tất cả tiền của em đều cho chị hết, chị thích làm gì em cũng chiều chị, cơm em cũng bón cho chị luôn, được không chị?
Thằng nhãi dựa sát vào Nhạc Yên Nhi, cái đầu nhỏ xíu cứ cọ cọ trước ngực cô.
Với một đứa trẻ thì đó là cách làm nũng đơn thuần, nhưng trong mắt Dạ Đình Sâm thì lại là thằng quỷ nhỏ này đang sàm sỡ vợ hắn.
Quan trọng là hắn còn không thể làm gì, muốn dạy nó một bài học nhưng Nhạc Yên Nhi lại bảo vệ nó rất kỹ, không chừa khe hở nào để hắn đánh cho nó một trận cả.
Cả đời Dạ Đình Sâm chưa có lần nào phải ấm ức như vậy.
Hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn Nhạc Yên Nhi dắt Minh Tinh Tinh đi, bỗng trong lòng lại có cảm giác không có con sớm đúng là chí lý!
- Chủ tịch…
Trần Lạc đứng im bên cạnh, thấy sắc mặt Dạ Đình Sâm lúc này không khỏi sợ sệt.
Phu nhân bảo đi là đi, để mình cậu ở lại hứng hết cơn giận của chủ tịch thế này à?
- Tôi muốn đánh thằng nhóc kia một trận, thế có phải là cậy lớn bắt nạt bé không?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn theo bóng Minh Tinh Tinh đi xa.
Trần Lạc đáp vội:
- Không phải! Chắc chắn không, đều tại thằng nhóc kia hư đốn hết!
Tự nghĩ lại chính mình, số lần cậu đến Anh không nhiều nhưng lần nào cũng bị nó phá cho rối tung lên, đã thế thân phận nó còn cao, cậu chẳng làm gì được hết. Cả nhà có đúng Dạ Đình Sâm là xử lý được nó.
Chủ tịch nhà cậu nghe thế hài lòng gật đầu:
- Vậy cậu đi đánh nó đi.
- Vâng… Dạ?
Trần Lạc gật gù theo bản năng nhưng lập tức lại giật nảy lên, giờ mới hiểu Dạ Đình Sâm vừa nói gì.
Bảo mình mình mình… đi đánh Minh Tinh Tinh á?
- Sao à?
Giọng điệu Dạ Đình Sâm cực kỳ nghiêm nghị.
Trần Lạc run lên, vội lắc đầu:
- Không… không sao hết.
Lúc này Dạ Đình Sâm mới chịu quay đi, chỉ còn mình Trần Lạc đứng tại chỗ bơ vơ đau khổ.
Mình rốt cuộc động chạm đến ai chứ?
…
Nhạc Yên Nhi đưa Minh Tinh Tinh về biệt thự, thêm một đứa trẻ trong nhà đúng là ồn ào hơn hẳn.
Vừa hay lúc nãy cô mua một đống đồ ăn vặt, hai người một lớn một bé ngồi trên salon vừa ăn vặt vừa xem phim hoạt hình, đến đoạn vui còn cùng cười phá lên, thế mà lại có cảm giác vô cùng bình an.
Nói ra thì đây cũng là lúc Nhạc Yên Nhi thấy thoải mái nhất từ sau khi đến Anh, lúc trước Dạ Đình Sâm bị thương khiến cô mất ăn mất ngủ, mấy hôm nay khỏe hơn một chút nhưng cô cũng không dám làm phiền hắn.
Với lại bình thường hắn cũng không cho cô ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này, chính hắn cũng không bao giờ động đến nên cô không có đồng bọn trong khoản ăn uống. Được ăn thả cửa thế này đúng là hạnh phúc vô cùng.
Nhưng đến giờ cơm tối không khí trong biệt thự bỗng trở lên kỳ quái.
Trên bàn ăn vốn chỉ có hai vợ chồng cô nay lại thêm một người, hơn nữa Minh Tinh Tinh lại rất hay làm nũng nên Nhạc Yên Nhi rất vui vẻ phục vụ nó.
Chỉ cần thằng bé nhỏ giọng mềm mềm gọi một tiếng:
- Chị ơi, Tinh Tinh đói lắm, muốn ăn món kia kìa…
Nhạc Yên Nhi sẽ ngay lập tức đẩy hết đồ ăn trên bàn sang cho nó.
Lại còn dịu dàng hỏi:
- Tinh Tinh còn muốn ăn gì không, nói cho chị biết nào.
Dạ Đình Sâm nhìn vợ mình hỏi han ân cần một “người đàn ông khác” như thế thì không nuốt nổi cơm nữa.
Hắn có cảm giác địa bàn của mình bị xâm phạm, thức ăn hắn vất vả nấu ra đều bị đưa sang chỗ Minh Tinh Tinh hết.
Thế còn chưa là gì, bởi Minh Tinh Tinh luôn miệng làm nũng xong Nhạc Yên Nhi bận chăm nó nên chính mình còn chưa được ăn uống gì, thử hỏi sao mà hắn chịu được?
- Minh Tinh Tinh, em đã béo lắm rồi, không được ăn nữa!
Dạ Đình Sâm híp mắt, lạnh lùng nói.
Minh Tinh Tinh đang vui vẻ cắm mặt vào bát, nghe thấy Dạ Đình Sâm nói thế cả người giật bắn lên, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn.
Đôi mắt xanh chớp một cái đã ngập nước, thức ăn trong miệng còn chưa nuốt xong đã nghẹn ngào bảo:
- Anh Sâm… Anh ghét Tinh Tinh ăn nhiều sao?
Thằng nhãi con tỏ vẻ tội nghiệp lắm.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế lập tức lườm chồng mình.
- Trẻ con đang lớn ăn nhiều một chút đã sao? Chẳng lẽ ăn thế thì anh nuôi không nổi hả?
Dạ Đình Sâm bị hỏi nghẹn lời.
- Chị ơi… chị đừng mắng anh Sâm, là… là em sai, em sẽ ăn ít một chút. Thật ra… Tinh Tinh không cố ý ăn nhiều thế đâu, nhưng mà em đói lắm…
Minh Tinh Tinh nói như thể vài ngày chưa được ăn uống gì, trong đầu Nhạc Yên Nhi lập tức hiện lên cảnh thằng bé bị ngược đãi, trái tim cũng thắt cả lại.
Cô vội gắp cho nó hai miếng thịt, thương tiếc bảo:
- Em đừng nghe anh ấy, muốn ăn gì cứ nói với chị, chị sẽ gắp cho em được không?
- Thật sao? Thế còn anh Sâm…
Nó ngẩng mặt, rụt rè nhìn Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi không buồn liếc chồng mình, cứ coi như hắn không có ở đây mà nói:
- Đừng sợ, trong nhà này chị làm chủ.
- Thế… chị ơi, em muốn ăn tôm.
Minh Tinh Tinh lập tức đưa ra yêu cầu.
- Để chị bóc vỏ cho.
Cô không nói nhiều, vội vàng giúp thằng nhóc bóc vỏ tôm.
Dạ Đình Sâm quả thực sắp ghen tị tới chết rồi, hắn chưa từng được hưởng đãi ngộ thế này bao giờ đâu!
Thôi, Minh Tinh Tinh vẫn còn nhỏ, hắn sẽ nhịn hai ngày, sau đó chắc chắn phải tống thằng quỷ này về gấp.
Nhưng câu tiếp theo của nó lại làm hắn muốn phát điên.
- Tối chị tắm cho Tinh Tinh được không?!
Nó tủm tỉm bảo.
Nhạc Yên Nhi đáp không do dự:
- Được chứ, em ăn nhanh lên xong chúng ta đi dạo cho tiêu cơm rồi chị tắm cho nhé.
- Vâng ạ, chị tốt với Tinh Tinh thật đấy!
Minh Tinh Tinh cười híp cả mắt, lại còn nhìn Dạ Đình Sâm vẻ khiêu khích, thừa dịp Nhạc Yên Nhi không để ý còn làm cái mặt quỷ chọc hắn nữa.
Ai bảo hắn lúc trước cứ bắt nạt nó cơ, giờ báo ứng cho đáng đời!
Bàn tay Dạ Đình Sâm đặt trên bàn siết chặt lại, hắn dùng hết sức mới ngăn mình không lập tức đánh thằng nhãi này một trận nên thân.
Thằng ranh con này…
- Anh to tiếng thế là muốn dọa ai hả?
- Không, tôi…
Đối mặt với cô Dạ Đình Sâm luôn không có cách nào, vội hạ giọng xuống, nhưng chưa nói dứt câu đã bị cô cắt ngang:
- Tối em bôi thuốc thay băng cho anh xong sẽ sang ngủ với nó, anh đừng nói gì nữa, em quyết rồi.
Dạ Đình Sâm cau mày:
- Nhưng mà…
- Chị tốt với Tinh Tinh quá, Tinh Tinh thích chị nhất, chị xinh đẹp nhất!
Minh Tinh Tinh cố ý cắt ngang lời hắn, khiến hắn không thể nói trọn ý mình.
Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ bé sáng bừng niềm vui trước mặt, vừa mới còn vô cùng tội nghiệp mà giờ đã cười híp cả mắt, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt tròn xoe đáng yêu vô cùng.
- Vậy Tinh Tinh nhớ phải ngoan nhé!
Cô dịu dàng dặn nó.
- Vâng ạ! Tinh Tinh cực kỳ ngoan đấy chị.
Thằng nhóc chớp mắt, ghé sát tai cô, bảo:
- Chị ơi, chị làm bạn gái em nhé? Em có nhiều tiền lắm, tất cả tiền của em đều cho chị hết, chị thích làm gì em cũng chiều chị, cơm em cũng bón cho chị luôn, được không chị?
Thằng nhãi dựa sát vào Nhạc Yên Nhi, cái đầu nhỏ xíu cứ cọ cọ trước ngực cô.
Với một đứa trẻ thì đó là cách làm nũng đơn thuần, nhưng trong mắt Dạ Đình Sâm thì lại là thằng quỷ nhỏ này đang sàm sỡ vợ hắn.
Quan trọng là hắn còn không thể làm gì, muốn dạy nó một bài học nhưng Nhạc Yên Nhi lại bảo vệ nó rất kỹ, không chừa khe hở nào để hắn đánh cho nó một trận cả.
Cả đời Dạ Đình Sâm chưa có lần nào phải ấm ức như vậy.
Hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn Nhạc Yên Nhi dắt Minh Tinh Tinh đi, bỗng trong lòng lại có cảm giác không có con sớm đúng là chí lý!
- Chủ tịch…
Trần Lạc đứng im bên cạnh, thấy sắc mặt Dạ Đình Sâm lúc này không khỏi sợ sệt.
Phu nhân bảo đi là đi, để mình cậu ở lại hứng hết cơn giận của chủ tịch thế này à?
- Tôi muốn đánh thằng nhóc kia một trận, thế có phải là cậy lớn bắt nạt bé không?
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn theo bóng Minh Tinh Tinh đi xa.
Trần Lạc đáp vội:
- Không phải! Chắc chắn không, đều tại thằng nhóc kia hư đốn hết!
Tự nghĩ lại chính mình, số lần cậu đến Anh không nhiều nhưng lần nào cũng bị nó phá cho rối tung lên, đã thế thân phận nó còn cao, cậu chẳng làm gì được hết. Cả nhà có đúng Dạ Đình Sâm là xử lý được nó.
Chủ tịch nhà cậu nghe thế hài lòng gật đầu:
- Vậy cậu đi đánh nó đi.
- Vâng… Dạ?
Trần Lạc gật gù theo bản năng nhưng lập tức lại giật nảy lên, giờ mới hiểu Dạ Đình Sâm vừa nói gì.
Bảo mình mình mình… đi đánh Minh Tinh Tinh á?
- Sao à?
Giọng điệu Dạ Đình Sâm cực kỳ nghiêm nghị.
Trần Lạc run lên, vội lắc đầu:
- Không… không sao hết.
Lúc này Dạ Đình Sâm mới chịu quay đi, chỉ còn mình Trần Lạc đứng tại chỗ bơ vơ đau khổ.
Mình rốt cuộc động chạm đến ai chứ?
…
Nhạc Yên Nhi đưa Minh Tinh Tinh về biệt thự, thêm một đứa trẻ trong nhà đúng là ồn ào hơn hẳn.
Vừa hay lúc nãy cô mua một đống đồ ăn vặt, hai người một lớn một bé ngồi trên salon vừa ăn vặt vừa xem phim hoạt hình, đến đoạn vui còn cùng cười phá lên, thế mà lại có cảm giác vô cùng bình an.
Nói ra thì đây cũng là lúc Nhạc Yên Nhi thấy thoải mái nhất từ sau khi đến Anh, lúc trước Dạ Đình Sâm bị thương khiến cô mất ăn mất ngủ, mấy hôm nay khỏe hơn một chút nhưng cô cũng không dám làm phiền hắn.
Với lại bình thường hắn cũng không cho cô ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này, chính hắn cũng không bao giờ động đến nên cô không có đồng bọn trong khoản ăn uống. Được ăn thả cửa thế này đúng là hạnh phúc vô cùng.
Nhưng đến giờ cơm tối không khí trong biệt thự bỗng trở lên kỳ quái.
Trên bàn ăn vốn chỉ có hai vợ chồng cô nay lại thêm một người, hơn nữa Minh Tinh Tinh lại rất hay làm nũng nên Nhạc Yên Nhi rất vui vẻ phục vụ nó.
Chỉ cần thằng bé nhỏ giọng mềm mềm gọi một tiếng:
- Chị ơi, Tinh Tinh đói lắm, muốn ăn món kia kìa…
Nhạc Yên Nhi sẽ ngay lập tức đẩy hết đồ ăn trên bàn sang cho nó.
Lại còn dịu dàng hỏi:
- Tinh Tinh còn muốn ăn gì không, nói cho chị biết nào.
Dạ Đình Sâm nhìn vợ mình hỏi han ân cần một “người đàn ông khác” như thế thì không nuốt nổi cơm nữa.
Hắn có cảm giác địa bàn của mình bị xâm phạm, thức ăn hắn vất vả nấu ra đều bị đưa sang chỗ Minh Tinh Tinh hết.
Thế còn chưa là gì, bởi Minh Tinh Tinh luôn miệng làm nũng xong Nhạc Yên Nhi bận chăm nó nên chính mình còn chưa được ăn uống gì, thử hỏi sao mà hắn chịu được?
- Minh Tinh Tinh, em đã béo lắm rồi, không được ăn nữa!
Dạ Đình Sâm híp mắt, lạnh lùng nói.
Minh Tinh Tinh đang vui vẻ cắm mặt vào bát, nghe thấy Dạ Đình Sâm nói thế cả người giật bắn lên, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn.
Đôi mắt xanh chớp một cái đã ngập nước, thức ăn trong miệng còn chưa nuốt xong đã nghẹn ngào bảo:
- Anh Sâm… Anh ghét Tinh Tinh ăn nhiều sao?
Thằng nhãi con tỏ vẻ tội nghiệp lắm.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế lập tức lườm chồng mình.
- Trẻ con đang lớn ăn nhiều một chút đã sao? Chẳng lẽ ăn thế thì anh nuôi không nổi hả?
Dạ Đình Sâm bị hỏi nghẹn lời.
- Chị ơi… chị đừng mắng anh Sâm, là… là em sai, em sẽ ăn ít một chút. Thật ra… Tinh Tinh không cố ý ăn nhiều thế đâu, nhưng mà em đói lắm…
Minh Tinh Tinh nói như thể vài ngày chưa được ăn uống gì, trong đầu Nhạc Yên Nhi lập tức hiện lên cảnh thằng bé bị ngược đãi, trái tim cũng thắt cả lại.
Cô vội gắp cho nó hai miếng thịt, thương tiếc bảo:
- Em đừng nghe anh ấy, muốn ăn gì cứ nói với chị, chị sẽ gắp cho em được không?
- Thật sao? Thế còn anh Sâm…
Nó ngẩng mặt, rụt rè nhìn Dạ Đình Sâm.
Nhạc Yên Nhi không buồn liếc chồng mình, cứ coi như hắn không có ở đây mà nói:
- Đừng sợ, trong nhà này chị làm chủ.
- Thế… chị ơi, em muốn ăn tôm.
Minh Tinh Tinh lập tức đưa ra yêu cầu.
- Để chị bóc vỏ cho.
Cô không nói nhiều, vội vàng giúp thằng nhóc bóc vỏ tôm.
Dạ Đình Sâm quả thực sắp ghen tị tới chết rồi, hắn chưa từng được hưởng đãi ngộ thế này bao giờ đâu!
Thôi, Minh Tinh Tinh vẫn còn nhỏ, hắn sẽ nhịn hai ngày, sau đó chắc chắn phải tống thằng quỷ này về gấp.
Nhưng câu tiếp theo của nó lại làm hắn muốn phát điên.
- Tối chị tắm cho Tinh Tinh được không?!
Nó tủm tỉm bảo.
Nhạc Yên Nhi đáp không do dự:
- Được chứ, em ăn nhanh lên xong chúng ta đi dạo cho tiêu cơm rồi chị tắm cho nhé.
- Vâng ạ, chị tốt với Tinh Tinh thật đấy!
Minh Tinh Tinh cười híp cả mắt, lại còn nhìn Dạ Đình Sâm vẻ khiêu khích, thừa dịp Nhạc Yên Nhi không để ý còn làm cái mặt quỷ chọc hắn nữa.
Ai bảo hắn lúc trước cứ bắt nạt nó cơ, giờ báo ứng cho đáng đời!
Bàn tay Dạ Đình Sâm đặt trên bàn siết chặt lại, hắn dùng hết sức mới ngăn mình không lập tức đánh thằng nhãi này một trận nên thân.
Thằng ranh con này…
/1084
|