- Em kể với chị nhé, thật ra anh Sâm bị bệnh sợ không gian hẹp á, chỉ cần động tới phòng tối là sẽ ốm luôn, lần nào nằm viện cũng phải vài hôm mới đỡ! Trước kia có lần anh ấy đang dùng thì thang máy bị hỏng, mỗi mình anh ấy bị nhốt ở trong, đợi sửa xong thang máy cứu được người thì anh ấy cũng ngất mất rồi.
Minh Tinh Tinh ráng hết sức nhớ lại những gì mình được nghe người lớn kể, xong dùng cách nói của mình truyền đạt lại một lần:
- Ba em bảo khi đó suýt nữa anh ấy không về được.
Không về được…
Ý là chết ư?
Trái tim cô như bị bóp chặt, vội hỏi:
- Thế giờ thì sao?
- Giờ vẫn thế á, nhưng hình như anh ấy lớn rồi nên cũng không yếu ớt như lúc trước. Với lại ai rảnh rỗi xong tự nhốt mình trong phòng tối làm gì đâu, anh Sâm của em cũng đâu có ngốc!
- Sao anh ấy lại bị thế?
Nhạc Yên Nhi cau chặt mày lại.
Cô chưa bao giờ nghe Dạ Đình Sâm nói tới chuyện này, trước mặt cô lúc nào cũng thể hiện ra là một người mạnh mẽ kiên cường, lúc nào cũng che giấu bi thương thật sâu.
Ví như chuyện với phó chủ tịch, hay chuyện ba hắn qua đời sớm.
Dạ Đình Sâm như thể siêu nhân, tới giờ đều vô cùng mạnh mẽ nên mới khiến người ta quên mất hắn cũng có lúc yếu đuối.
Minh Tinh Tinh chống cằm nhớ lại:
- Cụ thể thì em cũng không rõ, nhưng có lần em nghe cô với ba nói chuyện thì hình như anh Sâm nhìn thấy chuyện gì đó không hay nên mới không thích con gái, lạ lắm ấy!
- Chuyện đó… xảy ra lúc nào?
Nhạc Yên Nhi giật mình, hỏi lại ngay lập tức.
- Hình như là… trước khi mười lăm tuổi thì phải… Lúc đó em còn chưa sinh ra, anh Sâm cũng mới mười mấy tuổi thôi, chuyện đó em cũng là nghe trộm cô với ba nói chuyện mới biết, cụ thể em không rõ lắm đâu.
- Em còn nghe được cô và ba nói gì nữa không?
Trái tim Nhạc Yên Nhi cứ rung lên bần bật.
Minh Tinh Tinh nhìn thẳng vào mắt Nhạc Yên Nhi, nói rất chậm:
- Lâm Viễn Đường… hình như có quan hệ gì đó với cô nữa.
Lâm Viễn Đường…
Nghe thấy cái tên này cô không tránh được ngạc nhiên.
Cô từng nghe thấy cái tên này trong miệng Lâm Đông Lục, đó là cha anh ta, chủ tịch đời trước của Bất động sản Quảng Thịnh, nhưng năm anh ta mười lăm tuổi đã qua đời, về sau do vợ ông ta là Trương Lan lên nắm quyền.
Chuyện đều xảy ra vào năm họ mười lăm tuổi, lẽ nào có bí mật gì sao?
- Nhắc tới Lâm Viễn Đường xong còn nói gì nữa không?
Cô vô cùng nghi hoặc.
- Lúc ấy ba em có vẻ rất giận, cứ luôn miệng mắng cô em làm sai. Thật ra ba em thương cô lắm nhưng không biết sao quan hệ của hai người lại không tốt, cứ gặp là lại cãi nhau, mỗi lần cãi nhau đều nhắc tới tên người kia. Họ nói gì nữa em nghe đều không hiểu nên không kể được đâu.
Nó ngây thơ nhún vai, tỏ ra hoàn toàn mù tịt.
Nhạc Yên Nhi nhíu chặt đôi mày tinh xảo lại, lẽ nào trước mười lăm tuổi đã xảy ra chuyện gì sao?
Qua những gì Minh Tinh Tinh kể thì cô chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra mới khiến Dạ Đình Sâm ghét phụ nữ đến thế, rốt cuộc… đã có chuyện gì chứ?
Cô còn muốn hỏi thêm nhưng giáo viên vừa hay vào lớp, câu chuyện dừng tại đây.
…
Đến giờ tan học Dạ Đình Sâm lại cho lái xe tới đón cả hai về nhà, còn hắn thì ở nhà làm cơm chờ sẵn.
Lúc họ về vẫn sớm nên cơm làm chưa xong, Dạ Đình Sâm vẫn đang xoay như chong chóng trong bếp.
Minh Tinh Tinh đương nhiên không ngoan ngoãn ngồi chờ ngoài phòng khách mà đã lặng lẽ chạy đi kiếm đồ ăn vặt từ lâu rồi.
Mỗi mình Nhạc Yên Nhi ngồi trên salon, nhớ lại những gì thằng bé nói với cô lúc sáng, bỗng thấy bất an.
Tính Dạ Đình Sâm kiêu căng lạnh lùng, không hề tin tưởng bất cứ ai, trong quá trình trưởng thành không biết đã trải qua những chuyện gì nhưng qua vài câu của Minh Tinh Tinh thôi cũng hiểu hắn đã phải chịu những áp lực to lớn khi còn niên thiếu.
Là một người vợ cô rất mong hắn có thể thẳng thắn với mình, để cô cùng hắn gánh vác tất cả, nhưng cô lại không biết phải nói với Dạ Đình Sâm thế nào.
Một người ngạo mạn đến thế sao có thể mong hắn chủ động dựa dẫm vào người khác chứ?
Đột nhiên lưng cô chạm vào một vòng ôm ấm áp, Dạ Đình Sâm bất ngờ xuất hiện phía sau, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm nhận sự nhỏ bé của vợ mình, như thể chỉ mạnh tay một chút là cô sẽ bị tổn thương vậy.
- Đang nghĩ gì thế?
Giọng nam quyến rũ vang lên, quanh quẩn bên vành tai cô, làm cô khẽ run lên.
Cô lắc nhẹ đầu, định tránh xa hơi thở nóng rực của hắn nhưng lại phát hiện mình không thể nào tác động tới người đàn ông này.
Cô nén tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, hào hứng như thể chưa từng có chuyện gì:
- Đang nghĩ anh làm món gì, có phải món em thích không. Nếu không thích là em với Tinh Tinh sẽ không thèm ăn đâu đấy.
- Em có ăn mà! Chị ơi, đừng quên em, Tinh Tinh không kén ăn đâu.
Tiếng Minh Tinh Tinh bất ngờ chen vào khiến Dạ Đình Sâm nhướng mày, liếc nó một cái sắc lẻm.
Quỷ tha ma bắt nó đi, lại tới phá hắn!
Ngay sau đó Nhạc Yên Nhi lập tức quay sang thằng bé, vội gạt Dạ Đình Sâm ra rồi dắt nó vào phòng ăn.
Ai đói cũng không sao chứ không thể làm trẻ con đói được!
Còn chưa đến nơi đã bị Dạ Đình Sâm kéo lại, hắn nghiêm túc bảo cô:
- Em không thấy Tinh Tinh béo quá à?
Nghe thế Nhạc Yên Nhi nhìn qua Minh Tinh Tinh tròn quay bên cạnh, đúng là so với lúc mới tới đây thì béo hơn thật, ngấn cổ sắp thành ba cái luôn rồi.
- Hình như đúng…
- Trẻ con mà ăn uống vô độ là không ổn đâu, ăn nhiều đồ ăn vặt cũng không tốt cho răng, em không thấy nó bị sâu răng rồi à?
Đôi mắt phượng nheo lại, nhẹ nhàng dừng trên đầu Minh Tinh Tinh, khiến nó căng thẳng vô cùng.
Nó lập tức mím chặt môi, hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy.
Nhạc Yên Nhi nhướng mày, cô không rõ thằng bé có sâu răng thật không nhưng đúng là hơi béo rồi, không phải nó cao hơn bạn cùng lứa một chút chắc giờ trông không khác gì quả bóng bay mất!
Dạ Đình Sâm thấy vợ mình gật đầu thì cười rất thỏa mãn, lại càng khiến Minh Tinh Tinh hoảng hơn.
Nó nghe thấy anh Sâm yêu quý của mình “tử tế” đề nghị:
- Từ giờ nên theo sát khẩu phần ăn của Tinh Tinh, cấm tất cả đồ ăn vặt, rồi còn phải tập thể dục hàng ngày, thế mới khỏe mạnh được.
- Sao ạ?
Tinh Tinh kêu lên sợ hãi, khuôn mặt nhỏ xíu trắng bệch cả ra, hướng chút hy vọng mong manh về phía Nhạc Yên Nhi, nhưng… nó không ngờ chị gái xinh đẹp vẫn thương nó nhất lại gật đầu đồng ý!
Minh Tinh Tinh ráng hết sức nhớ lại những gì mình được nghe người lớn kể, xong dùng cách nói của mình truyền đạt lại một lần:
- Ba em bảo khi đó suýt nữa anh ấy không về được.
Không về được…
Ý là chết ư?
Trái tim cô như bị bóp chặt, vội hỏi:
- Thế giờ thì sao?
- Giờ vẫn thế á, nhưng hình như anh ấy lớn rồi nên cũng không yếu ớt như lúc trước. Với lại ai rảnh rỗi xong tự nhốt mình trong phòng tối làm gì đâu, anh Sâm của em cũng đâu có ngốc!
- Sao anh ấy lại bị thế?
Nhạc Yên Nhi cau chặt mày lại.
Cô chưa bao giờ nghe Dạ Đình Sâm nói tới chuyện này, trước mặt cô lúc nào cũng thể hiện ra là một người mạnh mẽ kiên cường, lúc nào cũng che giấu bi thương thật sâu.
Ví như chuyện với phó chủ tịch, hay chuyện ba hắn qua đời sớm.
Dạ Đình Sâm như thể siêu nhân, tới giờ đều vô cùng mạnh mẽ nên mới khiến người ta quên mất hắn cũng có lúc yếu đuối.
Minh Tinh Tinh chống cằm nhớ lại:
- Cụ thể thì em cũng không rõ, nhưng có lần em nghe cô với ba nói chuyện thì hình như anh Sâm nhìn thấy chuyện gì đó không hay nên mới không thích con gái, lạ lắm ấy!
- Chuyện đó… xảy ra lúc nào?
Nhạc Yên Nhi giật mình, hỏi lại ngay lập tức.
- Hình như là… trước khi mười lăm tuổi thì phải… Lúc đó em còn chưa sinh ra, anh Sâm cũng mới mười mấy tuổi thôi, chuyện đó em cũng là nghe trộm cô với ba nói chuyện mới biết, cụ thể em không rõ lắm đâu.
- Em còn nghe được cô và ba nói gì nữa không?
Trái tim Nhạc Yên Nhi cứ rung lên bần bật.
Minh Tinh Tinh nhìn thẳng vào mắt Nhạc Yên Nhi, nói rất chậm:
- Lâm Viễn Đường… hình như có quan hệ gì đó với cô nữa.
Lâm Viễn Đường…
Nghe thấy cái tên này cô không tránh được ngạc nhiên.
Cô từng nghe thấy cái tên này trong miệng Lâm Đông Lục, đó là cha anh ta, chủ tịch đời trước của Bất động sản Quảng Thịnh, nhưng năm anh ta mười lăm tuổi đã qua đời, về sau do vợ ông ta là Trương Lan lên nắm quyền.
Chuyện đều xảy ra vào năm họ mười lăm tuổi, lẽ nào có bí mật gì sao?
- Nhắc tới Lâm Viễn Đường xong còn nói gì nữa không?
Cô vô cùng nghi hoặc.
- Lúc ấy ba em có vẻ rất giận, cứ luôn miệng mắng cô em làm sai. Thật ra ba em thương cô lắm nhưng không biết sao quan hệ của hai người lại không tốt, cứ gặp là lại cãi nhau, mỗi lần cãi nhau đều nhắc tới tên người kia. Họ nói gì nữa em nghe đều không hiểu nên không kể được đâu.
Nó ngây thơ nhún vai, tỏ ra hoàn toàn mù tịt.
Nhạc Yên Nhi nhíu chặt đôi mày tinh xảo lại, lẽ nào trước mười lăm tuổi đã xảy ra chuyện gì sao?
Qua những gì Minh Tinh Tinh kể thì cô chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra mới khiến Dạ Đình Sâm ghét phụ nữ đến thế, rốt cuộc… đã có chuyện gì chứ?
Cô còn muốn hỏi thêm nhưng giáo viên vừa hay vào lớp, câu chuyện dừng tại đây.
…
Đến giờ tan học Dạ Đình Sâm lại cho lái xe tới đón cả hai về nhà, còn hắn thì ở nhà làm cơm chờ sẵn.
Lúc họ về vẫn sớm nên cơm làm chưa xong, Dạ Đình Sâm vẫn đang xoay như chong chóng trong bếp.
Minh Tinh Tinh đương nhiên không ngoan ngoãn ngồi chờ ngoài phòng khách mà đã lặng lẽ chạy đi kiếm đồ ăn vặt từ lâu rồi.
Mỗi mình Nhạc Yên Nhi ngồi trên salon, nhớ lại những gì thằng bé nói với cô lúc sáng, bỗng thấy bất an.
Tính Dạ Đình Sâm kiêu căng lạnh lùng, không hề tin tưởng bất cứ ai, trong quá trình trưởng thành không biết đã trải qua những chuyện gì nhưng qua vài câu của Minh Tinh Tinh thôi cũng hiểu hắn đã phải chịu những áp lực to lớn khi còn niên thiếu.
Là một người vợ cô rất mong hắn có thể thẳng thắn với mình, để cô cùng hắn gánh vác tất cả, nhưng cô lại không biết phải nói với Dạ Đình Sâm thế nào.
Một người ngạo mạn đến thế sao có thể mong hắn chủ động dựa dẫm vào người khác chứ?
Đột nhiên lưng cô chạm vào một vòng ôm ấm áp, Dạ Đình Sâm bất ngờ xuất hiện phía sau, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, cảm nhận sự nhỏ bé của vợ mình, như thể chỉ mạnh tay một chút là cô sẽ bị tổn thương vậy.
- Đang nghĩ gì thế?
Giọng nam quyến rũ vang lên, quanh quẩn bên vành tai cô, làm cô khẽ run lên.
Cô lắc nhẹ đầu, định tránh xa hơi thở nóng rực của hắn nhưng lại phát hiện mình không thể nào tác động tới người đàn ông này.
Cô nén tất cả cảm xúc xuống đáy lòng, hào hứng như thể chưa từng có chuyện gì:
- Đang nghĩ anh làm món gì, có phải món em thích không. Nếu không thích là em với Tinh Tinh sẽ không thèm ăn đâu đấy.
- Em có ăn mà! Chị ơi, đừng quên em, Tinh Tinh không kén ăn đâu.
Tiếng Minh Tinh Tinh bất ngờ chen vào khiến Dạ Đình Sâm nhướng mày, liếc nó một cái sắc lẻm.
Quỷ tha ma bắt nó đi, lại tới phá hắn!
Ngay sau đó Nhạc Yên Nhi lập tức quay sang thằng bé, vội gạt Dạ Đình Sâm ra rồi dắt nó vào phòng ăn.
Ai đói cũng không sao chứ không thể làm trẻ con đói được!
Còn chưa đến nơi đã bị Dạ Đình Sâm kéo lại, hắn nghiêm túc bảo cô:
- Em không thấy Tinh Tinh béo quá à?
Nghe thế Nhạc Yên Nhi nhìn qua Minh Tinh Tinh tròn quay bên cạnh, đúng là so với lúc mới tới đây thì béo hơn thật, ngấn cổ sắp thành ba cái luôn rồi.
- Hình như đúng…
- Trẻ con mà ăn uống vô độ là không ổn đâu, ăn nhiều đồ ăn vặt cũng không tốt cho răng, em không thấy nó bị sâu răng rồi à?
Đôi mắt phượng nheo lại, nhẹ nhàng dừng trên đầu Minh Tinh Tinh, khiến nó căng thẳng vô cùng.
Nó lập tức mím chặt môi, hoảng hốt lắc đầu nguầy nguậy.
Nhạc Yên Nhi nhướng mày, cô không rõ thằng bé có sâu răng thật không nhưng đúng là hơi béo rồi, không phải nó cao hơn bạn cùng lứa một chút chắc giờ trông không khác gì quả bóng bay mất!
Dạ Đình Sâm thấy vợ mình gật đầu thì cười rất thỏa mãn, lại càng khiến Minh Tinh Tinh hoảng hơn.
Nó nghe thấy anh Sâm yêu quý của mình “tử tế” đề nghị:
- Từ giờ nên theo sát khẩu phần ăn của Tinh Tinh, cấm tất cả đồ ăn vặt, rồi còn phải tập thể dục hàng ngày, thế mới khỏe mạnh được.
- Sao ạ?
Tinh Tinh kêu lên sợ hãi, khuôn mặt nhỏ xíu trắng bệch cả ra, hướng chút hy vọng mong manh về phía Nhạc Yên Nhi, nhưng… nó không ngờ chị gái xinh đẹp vẫn thương nó nhất lại gật đầu đồng ý!
/1084
|