Sau khi được đưa vào phòng thử đồ, Nhạc Yên Nhi thử hai bộ liền nhưng Dạ Vị Ương vẫn không hài lòng, cuối cùng, khi cô thay tới một bộ sườn xám mang phong cách cổ điển thì cô em chồng này mới luôn miệng khen đẹp.
Bộ sườn xám này đã được cách tân, tà xẻ cao tới giữa đùi, chứng minh một cách hoàn mỹ như thế nào là một cặp đôi chân tiêu chuẩn.
Sườn xám là một bộ đồ có yêu cầu rất cao với người mặc, vậy mà Nhạc Yên Nhi mặc lên lại không thể tìm thấy bất cứ một điểm xấu nào. Trên nền vải xanh nhạt là hoa văn thêu tay, một đóa sen duyên dáng vừa chớm nở.
Màu hồng cánh sen vừa khéo nằm ở trước ngực làm nổi bật lên vẻ đẹp hệt như sen của người mặc.
- Cái này đi, chỉnh tà xẻ thấp xuống một chút chứ không thì không ổn đâu. Chị dâu, chúng ta nghỉ ngơi đã, thử đến giờ chắc chị cũng mệt rồi.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, vốn nghĩ chọn váy cưới là chuyện rất đơn giản nhưng hóa ra lại quá mệt mỏi, nãy giờ mới thử có bốn bộ thôi mà cô đã mệt không chịu nổi rồi.
Minh Tinh Tinh thấy hai người nghỉ thì vội vàng chạy tới:
- Em chưa thay quần áo này, em béo quá không kéo được khóa, hai người thay cho em đi.
Nhạc Yên Nhi nhìn sang, đúng là buồn cười thật.
Dù Minh Tinh Tinh béo nhưng nét rất đẹp, cậu bé mặc chiếc váy be bé, đầu đội mái tóc giả màu vàng, hệt như một công chúa nhỏ mập mạp.
Lúc này, Dạ Vị Ương mới chú ý bộ váy trên người bé mập, cô gật đầu lia lịa:
- Được lắm, chiếc này đi, đừng cởi cho nó, cứ để nó mặc.
- Huhu, hai người quá đáng lắm, không chơi với hai người nữa, đáng ghét.
Minh Tinh Tinh giận dữ nhưng không dám trái ý Dạ Vị Ương, nó chỉ có thể bĩu môi tránh sang một bên.
Trong lúc nghỉ, Dạ Vị Ương không né tránh mà gọi một cuộc điện thoại ngay trước mặt Nhạc Yên Nhi. Cú điện thoại này là gọi cho trụ sở LN.
Sau khi cúp máy, cô ngẩng đầu lên, khá nghi hoặc:
- Em gọi đến công ty, bên đó không có việc gấp gì cả. Cuối tuần mà anh em sang đó làm gì?
- Chị cũng không biết nữa.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu.
- Anh ấy chỉ nói vậy với chị thôi.
- Hôm nay là ngày chọn đồ cưới, dù bận cũng phải đến mới đúng, chẳng phải anh ấy yêu chị nhất còn gì? Chuyện quan trọng thế này làm sao lại bỏ lỡ được?
Dạ Vị Ương ngẩn ra.
Lời này khiến trái tim Nhạc Yên Nhi ngừng một nhịp, cô có dự cảm xấu.
Vì sao Dạ Đình Sâm không tới?
Xua đi cảm giác khác thường trong lòng, cô nói:
- Anh ấy cũng không nói với chị hôm nay là ngày chọn đồ cưới.
- Đúng, em nghi ngờ chuyện này đấy! Em cứ nghĩ chị biết, thế mà chị chẳng biết gì cả! Hai hôm trước, anh em bỗng gọi cho em để liên hệ với tiệm áo cưới, bảo hôm nay em tới đây là sợ hai người chọn áo cưới sẽ mất tự nhiên nên cần thêm một người, cũng là để có thêm người cho ý kiến. Nhưng em tới, anh ấy lại đi đâu? Chẳng lẽ quên à?
Quên...
Câu này khiến Nhạc Yên Nhi đau lòng đến sững sờ.
Dạ Đình Sâm quên ư? Chuyện quan trọng như vậy mà hắn cũng quên được sao?
Thấy vẻ mặt của Nhạc Yên Nhi, Dạ Vị Ương mới nhận ra mình lỡ lời, cô vội vàng giải thích:
- Có lẽ không phải quên mà là có việc thật thì sao?
Lời này thật ra không hề có sức thuyết phục.
Dạ Đình Sâm yêu Nhạc Yên Nhi như vậy, làm sao lại có thể vắng mặt trong một ngày quan trọng thế này? Hoặc là quên, hoặc là có chuyện quan trọng hơn xảy ra.
Có chuyện gì mà lại quan trọng hơn hôn nhân của bọn họ?
Mới đầu, Nhạc Yên Nhi còn hào hứng với việc lựa chọn áo cưới cho mình, thế nhưng nghe Dạ Vị Ương nói xong, cô hoàn toàn mất hứng, sau đó cũng chỉ chọn qua loa vài thứ.
Dạ Vị Ương nói sau đó họ sẽ đi xem giáo đường, đó là đại giáo đường Bruce nổi danh, được xưng là một trong những giáo đường đẹp nhất London.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm không ở đây, Nhạc Yên Nhi chẳng còn lòng dạ nào xem bất cứ thứ gì.
Hôn lễ vốn là việc hai người cùng chuẩn bị.
Biết tâm trạng Nhạc Yên Nhi không tốt, Dạ Vị Ương cũng không ép. Cô gọi điện cho anh trai mình nhưng điện thoại tắt máy, đây chính là lần đầu tiên.
Dạ Vị Ương biết, hiển nhiên Nhạc Yên Nhi cũng biết.
Cô cắn môi, thấy ánh mắt dè dặt của Dạ Vị Ương, cô quay lại, mỉm cười.
- Không sao, chờ tới tối anh ấy về là biết, chúng ta về trước nhé?
Dạ Vị Ương gật đầu, cô cố gắng xua tan cảm giác lo lắng trong lòng, cố gắng gợi những chủ đề nhẹ nhàng để giúp không khí sinh động hơn.
Về đến biệt thự, Dạ Đình Sâm không ở nhà, Dạ Vị Ương lo Nhạc Yên Nhi ở nhà một mình sẽ càng không vui nên chờ tới khi ăn cơm tối mới ra về.
Minh Tinh Tinh là một thằng nhóc tham ăn, đương nhiên cũng là một nhóc ham ngủ, ăn no rồi ngủ chính là một thói quen bền vững của nó. Sau khi ăn tối, nó liền kêu buồn ngủ rồi bò lên giường, không đứng dậy nổi nữa.
- Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tối muộn sẽ về, cô không cần chờ cậu ấy, cứ ngủ trước đi ạ.
Quản gia nói.
Ông nhìn Nhạc Yên Nhi ngồi co ro trên salon, thân hình nho nhỏ trông thật đáng thương.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy, đôi mắt cô sáng lên, vội hỏi:
- Dạ Đình Sâm gọi về à? Sao lại không gọi cho tôi?
Nếu thấy cuộc gọi nhỡ của mình, nhất định hắn sẽ gọi lại nhỉ?
Quản gia chậm rãi trả lời:
- Thiếu gia dùng điện thoại công ty để gọi về, có lẽ thiếu phu nhân không để ý. Ngài ấy nói di động đã hết pin nhưng còn việc cần làm, tối nay sẽ về muộn. Còn dặn tôi nói với thiếu phu nhân một tiếng, bảo cô đi ngủ sớm.
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi thoải mái hơn nhiều.
Ra là điện thoại hết pin!
Khi nãy, quả thực cô không để ý xem điện thoại bàn có reo không, vậy nên cô hoàn toàn tin lời quản gia.
Hẳn là có chuyện rất quan trọng, chỉ sợ cả Dạ Vị Ương cũng không biết, mọi thứ là do mình suy nghĩ lung tung thôi.
Nhạc Yên Nhi chán nản gõ gõ đầu, chồng ở ngoài làm việc vất vả như vậy mà mình còn phàn nàn việc người ta không đi thử áo cưới cùng, không đi xem giáo đường cùng. Đúng là không xứng làm vợ mà.
Khuôn mặt nhỏ vốn ảm đạm giờ lại tươi tỉnh hẳn lên, cô nói với quản gia:
- Tôi ở đây chờ hắn, đầu bếp đã về rồi, nhỡ anh ấy đói thì sẽ không có người làm đồ ăn cho anh ấy, tôi đi nấu chút cháo, ít ra về đến nhà cũng không đói.
Quản gia biết mình không cản được Nhạc Yên Nhi nên đành gật đầu, nhìn cô chạy nhanh vào bếp, ông mới nhíu mày.
Hôm nay thiếu gia làm sao vậy?
Điện thoại tắt máy, không ở công ty, hoàn toàn không liên lạc được. Rốt cuộc thì ngài ấy đang ở đâu?
Vì sao phải nói dối Nhạc Yên Nhi?
Nếu mình không giấu hộ cho Dạ Đình Sâm, sợ rằng bây giờ Nhạc Yên Nhi vẫn đang rầu rĩ.
Thấy hai người sắp kết hôn, như vậy nghĩa là mọi chuyện đều kết thúc, không thể để xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cả.
Bộ sườn xám này đã được cách tân, tà xẻ cao tới giữa đùi, chứng minh một cách hoàn mỹ như thế nào là một cặp đôi chân tiêu chuẩn.
Sườn xám là một bộ đồ có yêu cầu rất cao với người mặc, vậy mà Nhạc Yên Nhi mặc lên lại không thể tìm thấy bất cứ một điểm xấu nào. Trên nền vải xanh nhạt là hoa văn thêu tay, một đóa sen duyên dáng vừa chớm nở.
Màu hồng cánh sen vừa khéo nằm ở trước ngực làm nổi bật lên vẻ đẹp hệt như sen của người mặc.
- Cái này đi, chỉnh tà xẻ thấp xuống một chút chứ không thì không ổn đâu. Chị dâu, chúng ta nghỉ ngơi đã, thử đến giờ chắc chị cũng mệt rồi.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, vốn nghĩ chọn váy cưới là chuyện rất đơn giản nhưng hóa ra lại quá mệt mỏi, nãy giờ mới thử có bốn bộ thôi mà cô đã mệt không chịu nổi rồi.
Minh Tinh Tinh thấy hai người nghỉ thì vội vàng chạy tới:
- Em chưa thay quần áo này, em béo quá không kéo được khóa, hai người thay cho em đi.
Nhạc Yên Nhi nhìn sang, đúng là buồn cười thật.
Dù Minh Tinh Tinh béo nhưng nét rất đẹp, cậu bé mặc chiếc váy be bé, đầu đội mái tóc giả màu vàng, hệt như một công chúa nhỏ mập mạp.
Lúc này, Dạ Vị Ương mới chú ý bộ váy trên người bé mập, cô gật đầu lia lịa:
- Được lắm, chiếc này đi, đừng cởi cho nó, cứ để nó mặc.
- Huhu, hai người quá đáng lắm, không chơi với hai người nữa, đáng ghét.
Minh Tinh Tinh giận dữ nhưng không dám trái ý Dạ Vị Ương, nó chỉ có thể bĩu môi tránh sang một bên.
Trong lúc nghỉ, Dạ Vị Ương không né tránh mà gọi một cuộc điện thoại ngay trước mặt Nhạc Yên Nhi. Cú điện thoại này là gọi cho trụ sở LN.
Sau khi cúp máy, cô ngẩng đầu lên, khá nghi hoặc:
- Em gọi đến công ty, bên đó không có việc gấp gì cả. Cuối tuần mà anh em sang đó làm gì?
- Chị cũng không biết nữa.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu.
- Anh ấy chỉ nói vậy với chị thôi.
- Hôm nay là ngày chọn đồ cưới, dù bận cũng phải đến mới đúng, chẳng phải anh ấy yêu chị nhất còn gì? Chuyện quan trọng thế này làm sao lại bỏ lỡ được?
Dạ Vị Ương ngẩn ra.
Lời này khiến trái tim Nhạc Yên Nhi ngừng một nhịp, cô có dự cảm xấu.
Vì sao Dạ Đình Sâm không tới?
Xua đi cảm giác khác thường trong lòng, cô nói:
- Anh ấy cũng không nói với chị hôm nay là ngày chọn đồ cưới.
- Đúng, em nghi ngờ chuyện này đấy! Em cứ nghĩ chị biết, thế mà chị chẳng biết gì cả! Hai hôm trước, anh em bỗng gọi cho em để liên hệ với tiệm áo cưới, bảo hôm nay em tới đây là sợ hai người chọn áo cưới sẽ mất tự nhiên nên cần thêm một người, cũng là để có thêm người cho ý kiến. Nhưng em tới, anh ấy lại đi đâu? Chẳng lẽ quên à?
Quên...
Câu này khiến Nhạc Yên Nhi đau lòng đến sững sờ.
Dạ Đình Sâm quên ư? Chuyện quan trọng như vậy mà hắn cũng quên được sao?
Thấy vẻ mặt của Nhạc Yên Nhi, Dạ Vị Ương mới nhận ra mình lỡ lời, cô vội vàng giải thích:
- Có lẽ không phải quên mà là có việc thật thì sao?
Lời này thật ra không hề có sức thuyết phục.
Dạ Đình Sâm yêu Nhạc Yên Nhi như vậy, làm sao lại có thể vắng mặt trong một ngày quan trọng thế này? Hoặc là quên, hoặc là có chuyện quan trọng hơn xảy ra.
Có chuyện gì mà lại quan trọng hơn hôn nhân của bọn họ?
Mới đầu, Nhạc Yên Nhi còn hào hứng với việc lựa chọn áo cưới cho mình, thế nhưng nghe Dạ Vị Ương nói xong, cô hoàn toàn mất hứng, sau đó cũng chỉ chọn qua loa vài thứ.
Dạ Vị Ương nói sau đó họ sẽ đi xem giáo đường, đó là đại giáo đường Bruce nổi danh, được xưng là một trong những giáo đường đẹp nhất London.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm không ở đây, Nhạc Yên Nhi chẳng còn lòng dạ nào xem bất cứ thứ gì.
Hôn lễ vốn là việc hai người cùng chuẩn bị.
Biết tâm trạng Nhạc Yên Nhi không tốt, Dạ Vị Ương cũng không ép. Cô gọi điện cho anh trai mình nhưng điện thoại tắt máy, đây chính là lần đầu tiên.
Dạ Vị Ương biết, hiển nhiên Nhạc Yên Nhi cũng biết.
Cô cắn môi, thấy ánh mắt dè dặt của Dạ Vị Ương, cô quay lại, mỉm cười.
- Không sao, chờ tới tối anh ấy về là biết, chúng ta về trước nhé?
Dạ Vị Ương gật đầu, cô cố gắng xua tan cảm giác lo lắng trong lòng, cố gắng gợi những chủ đề nhẹ nhàng để giúp không khí sinh động hơn.
Về đến biệt thự, Dạ Đình Sâm không ở nhà, Dạ Vị Ương lo Nhạc Yên Nhi ở nhà một mình sẽ càng không vui nên chờ tới khi ăn cơm tối mới ra về.
Minh Tinh Tinh là một thằng nhóc tham ăn, đương nhiên cũng là một nhóc ham ngủ, ăn no rồi ngủ chính là một thói quen bền vững của nó. Sau khi ăn tối, nó liền kêu buồn ngủ rồi bò lên giường, không đứng dậy nổi nữa.
- Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tối muộn sẽ về, cô không cần chờ cậu ấy, cứ ngủ trước đi ạ.
Quản gia nói.
Ông nhìn Nhạc Yên Nhi ngồi co ro trên salon, thân hình nho nhỏ trông thật đáng thương.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy, đôi mắt cô sáng lên, vội hỏi:
- Dạ Đình Sâm gọi về à? Sao lại không gọi cho tôi?
Nếu thấy cuộc gọi nhỡ của mình, nhất định hắn sẽ gọi lại nhỉ?
Quản gia chậm rãi trả lời:
- Thiếu gia dùng điện thoại công ty để gọi về, có lẽ thiếu phu nhân không để ý. Ngài ấy nói di động đã hết pin nhưng còn việc cần làm, tối nay sẽ về muộn. Còn dặn tôi nói với thiếu phu nhân một tiếng, bảo cô đi ngủ sớm.
Nghe vậy, Nhạc Yên Nhi thoải mái hơn nhiều.
Ra là điện thoại hết pin!
Khi nãy, quả thực cô không để ý xem điện thoại bàn có reo không, vậy nên cô hoàn toàn tin lời quản gia.
Hẳn là có chuyện rất quan trọng, chỉ sợ cả Dạ Vị Ương cũng không biết, mọi thứ là do mình suy nghĩ lung tung thôi.
Nhạc Yên Nhi chán nản gõ gõ đầu, chồng ở ngoài làm việc vất vả như vậy mà mình còn phàn nàn việc người ta không đi thử áo cưới cùng, không đi xem giáo đường cùng. Đúng là không xứng làm vợ mà.
Khuôn mặt nhỏ vốn ảm đạm giờ lại tươi tỉnh hẳn lên, cô nói với quản gia:
- Tôi ở đây chờ hắn, đầu bếp đã về rồi, nhỡ anh ấy đói thì sẽ không có người làm đồ ăn cho anh ấy, tôi đi nấu chút cháo, ít ra về đến nhà cũng không đói.
Quản gia biết mình không cản được Nhạc Yên Nhi nên đành gật đầu, nhìn cô chạy nhanh vào bếp, ông mới nhíu mày.
Hôm nay thiếu gia làm sao vậy?
Điện thoại tắt máy, không ở công ty, hoàn toàn không liên lạc được. Rốt cuộc thì ngài ấy đang ở đâu?
Vì sao phải nói dối Nhạc Yên Nhi?
Nếu mình không giấu hộ cho Dạ Đình Sâm, sợ rằng bây giờ Nhạc Yên Nhi vẫn đang rầu rĩ.
Thấy hai người sắp kết hôn, như vậy nghĩa là mọi chuyện đều kết thúc, không thể để xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào cả.
/1084
|