Ánh mắt của hai người đàn ông này giao nhau trên không trung, dường như có tia lửa vô hình lóe lên.
William rời ánh mắt trước, gã kéo Julia đi.
- Anh, sao anh lại xin lỗi? Người phụ nữ đó có chỗ nào xứng với Dạ đâu?
Julia không cam lòng nói.
- Em câm miệng cho anh, em quên năm đó Dạ Đình Sâm báo thù điên cuồng như thế nào rồi sao?
William phẫn nộ nói.
Câu này của gã khiến Julia nghẹn lời, dường như đang nghĩ lại chuyện trước kia, cô ta không kìm được mà rụt cổ lại.
Khi đó… bọn họ đều phải trả giá bằng máu!
Lúc này Julia mới thấy sợ hãi, cô ta nói:
- Vậy… vừa rồi em đánh cô ta một roi, Dạ có trả thù chúng ta không?
Ánh mắt của William nặng nề:
- Cậu ta nói là nể mặt anh thì chắc sẽ không ra tay đâu, em nên thấy may mắn vì người mà em đánh trúng là Dạ chứ không phải vợ của cậu ta.
Julia không phục, nói:
- Chẳng lẽ người phụ nữ yếu đuối kia còn quan trọng hơn tính mạng của anh ấy sao?
- Tuy rằng em không tin nhưng anh nói cho em biết, sự thật chính là như thế đấy.
Ngữ khí của William trịnh trọng, không hề có cảm giác đùa cợt thường ngày.
Julia không nói gì nữa, ngoan ngoãn để anh trai mình kéo đi.
Nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, trong đôi mắt cô ta lóe lên vẻ hung tàn.
Mà lúc này Nhạc Yên Nhi đang vội vàng dìu Dạ Đình Sâm ra xe, cô đã lo lắng đến mức không thốt nên nổi bất cứ lời nào được nữa, cổ họng cô nghẹn cứng, nhưng nước mắt lại không thể chảy xuống được.
Dạ Đình Sâm thấy cô buồn bã thì mỉm cười an ủi:
- Anh không sao, em không cần phải lo đâu, vết thương cỏn con này chẳng đáng là gì.
Với Dạ Đình Sâm vết thương này không đáng là gì, cô đã nhìn thấy cơ thể hắn, trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, trên ngực còn có một vết sẹo do súng bắn rất nhạt, lúc đó là do Mạnh Y Bạch cứu hắn nên hắn mới không chết.
Cô đã từng hỏi Dạ Đình Sâm nhưng hắn không nói kỹ, chỉ nói là bị thương khi nhận trừng phạt của gia tộc mà thôi.
Nhưng cô biết, mọi chuyện không đơn giản như thế.
Hắn không nói, cô không hỏi, đây là sự ăn ý giữa hai người họ.
Nhưng cô không kiên cường đến thế, hắn đã quen nhìn thấy đủ loại vết thương nhưng với Nhạc Yên Nhi, đây mới là lần đầu.
Cô chỉ hận một roi đó không đánh vào người mình, thấy Dạ Đình Sâm bị thương cô càng khó chịu hơn.
Hơn nữa, người đàn ông này lại còn không kêu đau!
- Anh còn lái xe được không? Hay là để em lái nhé!
- Không sao, em thế này anh không yên tâm để em lái xe.
Dạ Đình Sâm giúp cô thắt dây an toàn như một người khỏe mạnh bình thường, nước mắt của Nhạc Yên Nhi không thể nhịn nổi nữa mà rơi xuống.
Cô không nói thêm mấy lời thừa thãi mà chỉ giục hắn mau lái xe, không được cử động lung tung, sớm đến bệnh viện thì sớm được xử lý vết thương.
Đến bệnh viện, Nhạc Yên Nhi luôn ở bên cạnh Dạ Đình Sâm, hắn bảo cô xử lý vết thương do mèo cào trước nhưng cô không đồng ý, cô chỉ muốn được ở bên cạnh hắn.
Hắn bảo cô rời đi là vì sợ cô nhìn thấy cảnh máu me sẽ sợ hãi, nhưng cô nhóc này còn quật cường hơn tưởng tượng của hắn.
Rõ ràng mặt cô đã tái mét cả ra nhưng cô vẫn mở to mắt nhìn hết toàn bộ quá trình trị thương của hắn.
Cuối cùng, bác sĩ băng bó lại vết thương cho cô xong Dạ Đình Sâm mới quỳ bên cạnh cô, hỏi:
- Có đau không?
Nhạc Yên Nhi nhìn hắn với ánh mắt đau lòng, cô nói:
- Câu này phải là em hỏi anh mới đúng.
Một người bị mèo cào, một người bị roi quất, ai đau hơn vừa nhìn là biết.
Thế mà hắn còn hỏi cô sao?
Dạ Đình Sâm nghe thế nhếch môi mỉm cười:
- Anh là đàn ông nên phải ra dáng đàn ông chứ. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, vết thương gì cũng không đau, em chính là thuốc của anh, em có biết không?
- Anh…
Nhạc Yên Nhi nghe những lời này của hắn thì tức đến nỗi chảy nước mắt.
- Lý lẽ vô lý gì thế hả! Nếu như em ở bên cạnh anh lại hại anh bị thương thế này thì em thà rằng không ở còn hơn.
- Không được nói như thế!
Sắc mặt của Dạ Đình Sâm đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn lạnh giọng quát.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô vội nói:
- Em chỉ ví dụ thôi chứ không phải nói thật đâu…
- Ví dụ cũng không được!
Hắn cau mày, rồi hắn ôm chặt lấy cô:
- Sau này, không được nói những chuyện như thế nữa! Em chỉ có thể ở bên anh, biết không?
- Em biết rồi mà! Thế anh có đau không, nếu anh đau thì đừng có nhịn, em… em sẽ đau lòng lắm…
Cô buồn bã nói.
Dạ Đình Sâm vừa nghe giọng nói mềm mại của cô thì sắc mặt hòa hoãn lại, hắn không ngừng vuốt ve lưng cô, dịu dàng nói:
- Được, anh không nhịn nữa, đau.
- Hu hu, em… em đi tìm bác sĩ, xem xem có cách gì giảm đau không…
Nước mắt của Nhạc Yên Nhi trào ra, cô đứng dậy định đi tìm bác sĩ thì bị Dạ Đình Sâm cản lại.
Hắn nói:
- Vì em khóc nên anh đau lòng!
- Anh…
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, nước mắt đọng lại nơi bờ mi giống như những viên trân châu lấp lánh.
Cô không ngờ đến lúc này rồi mà hắn còn có tâm trạng nói lời ngon tiếng ngọt!
- Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn nói linh tinh nữa hả!
Cô tức giận gắt.
- Chỗ nào không đứng đắn, những lời anh nói đều là lời thật lòng, nếu không… em nghe này!
Hắn kéo tay Nhạc Yên Nhi đặt lên trên ngực mình, cách một lớp quần áo mỏng, cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, còn cảm giác được cả chấn động nơi ấy nữa.
Trái tim của hắn đang đập một cách mạnh mẽ.
Nhạc Yên Nhi cắn chặt môi, cuối cùng không nói gì cả, cô tránh vết thương sau lưng hắn rồi ôm lấy hắn.
- Anh đưa em đi kiểm tra sức khỏe.
- Không cần, em chỉ muốn ôm anh thôi.
Giọng nói buồn bã của Nhạc Yên Nhi truyền tới.
Trước kia Dạ Đình Sâm luôn thích yên lặng ôm lấy cô, cô vốn không hiểu lý do vì sao.
Nhưng bây giờ khi cô yên lặng ôm lấy hắn, trong lòng cô đột nhiên tràn đầy cảm giác an toàn.
Lồng ngực của hắn nóng rực ấm áp, dường như… cả đời này cô cũng ôm không đủ.
Cảm giác này thật tốt, khiến cho cô không nhịn được cứ muốn ôm mãi, không nỡ buông tay ra.
- Dạ Đình Sâm… Anh mà xảy ra chuyện em sẽ lo lắng, sẽ đau lòng, sẽ tự trách… Em muốn anh bình an! Cô gái đó rốt cuộc là ai? Tại sao cô ta ra tay nặng như thế mà anh cũng không truy cứu?
Nhạc Yên Nhi vừa nghĩ tới cô gái tự nhiên nhảy ra bới móc kia thì không nhịn được tức giận.
- Một người quen cũ mà thôi, tính cách của cô ta là vậy, dễ hành động quá khích, anh trai của cô ta và anh có chút giao tình, vì thế anh nể mặt anh cô ta một lần.
Nói xong, mắt phượng của Dạ Đình Sâm híp lại đầy nguy hiểm.
Chỉ có điều, để hắn nể mặt là phải thu lãi đấy.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nghĩ tới ý chí chiến đấu mà Julia nói, cô lưu luyến rời khỏi vòng ôm của hắn và hỏi:
- Cô gái đó nói anh có ý chí chiến đấu của riêng mình, mục tiêu của anh là gì? Ở bên em sẽ cản trở điều gì sao?
Ánh mắt của cô trong suốt, sạch sẽ thuần khiết, hắn không nỡ để cô nhiễm phải bất cứ vật dơ bẩn nào.
Nhưng mà, bị cô nhìn như thế, Dạ Đình Sâm lập tức cau mày lại, cơ thể cứng đờ.
Nhạc Yên Nhi phát hiện ra sự kỳ lạ thì trong lòng thấy nghi hoặc.
Mục tiêu của Dạ Đình Sâm..
Rốt cuộc là gì?
- Trước đây anh cố chấp muốn giành lấy một số thứ, còn bây giờ anh chỉ cần em.
Qua hồi lâu, đôi môi đỏ của hắn hơi hé ra, hắn nhấn mạnh từng chữ một.
Nhạc Yên Nhi thấy hắn không nói thẳng thì mím môi, không hỏi tiếp nữa.
William rời ánh mắt trước, gã kéo Julia đi.
- Anh, sao anh lại xin lỗi? Người phụ nữ đó có chỗ nào xứng với Dạ đâu?
Julia không cam lòng nói.
- Em câm miệng cho anh, em quên năm đó Dạ Đình Sâm báo thù điên cuồng như thế nào rồi sao?
William phẫn nộ nói.
Câu này của gã khiến Julia nghẹn lời, dường như đang nghĩ lại chuyện trước kia, cô ta không kìm được mà rụt cổ lại.
Khi đó… bọn họ đều phải trả giá bằng máu!
Lúc này Julia mới thấy sợ hãi, cô ta nói:
- Vậy… vừa rồi em đánh cô ta một roi, Dạ có trả thù chúng ta không?
Ánh mắt của William nặng nề:
- Cậu ta nói là nể mặt anh thì chắc sẽ không ra tay đâu, em nên thấy may mắn vì người mà em đánh trúng là Dạ chứ không phải vợ của cậu ta.
Julia không phục, nói:
- Chẳng lẽ người phụ nữ yếu đuối kia còn quan trọng hơn tính mạng của anh ấy sao?
- Tuy rằng em không tin nhưng anh nói cho em biết, sự thật chính là như thế đấy.
Ngữ khí của William trịnh trọng, không hề có cảm giác đùa cợt thường ngày.
Julia không nói gì nữa, ngoan ngoãn để anh trai mình kéo đi.
Nhưng ở nơi không ai nhìn thấy, trong đôi mắt cô ta lóe lên vẻ hung tàn.
Mà lúc này Nhạc Yên Nhi đang vội vàng dìu Dạ Đình Sâm ra xe, cô đã lo lắng đến mức không thốt nên nổi bất cứ lời nào được nữa, cổ họng cô nghẹn cứng, nhưng nước mắt lại không thể chảy xuống được.
Dạ Đình Sâm thấy cô buồn bã thì mỉm cười an ủi:
- Anh không sao, em không cần phải lo đâu, vết thương cỏn con này chẳng đáng là gì.
Với Dạ Đình Sâm vết thương này không đáng là gì, cô đã nhìn thấy cơ thể hắn, trên người hắn có rất nhiều vết sẹo, trên ngực còn có một vết sẹo do súng bắn rất nhạt, lúc đó là do Mạnh Y Bạch cứu hắn nên hắn mới không chết.
Cô đã từng hỏi Dạ Đình Sâm nhưng hắn không nói kỹ, chỉ nói là bị thương khi nhận trừng phạt của gia tộc mà thôi.
Nhưng cô biết, mọi chuyện không đơn giản như thế.
Hắn không nói, cô không hỏi, đây là sự ăn ý giữa hai người họ.
Nhưng cô không kiên cường đến thế, hắn đã quen nhìn thấy đủ loại vết thương nhưng với Nhạc Yên Nhi, đây mới là lần đầu.
Cô chỉ hận một roi đó không đánh vào người mình, thấy Dạ Đình Sâm bị thương cô càng khó chịu hơn.
Hơn nữa, người đàn ông này lại còn không kêu đau!
- Anh còn lái xe được không? Hay là để em lái nhé!
- Không sao, em thế này anh không yên tâm để em lái xe.
Dạ Đình Sâm giúp cô thắt dây an toàn như một người khỏe mạnh bình thường, nước mắt của Nhạc Yên Nhi không thể nhịn nổi nữa mà rơi xuống.
Cô không nói thêm mấy lời thừa thãi mà chỉ giục hắn mau lái xe, không được cử động lung tung, sớm đến bệnh viện thì sớm được xử lý vết thương.
Đến bệnh viện, Nhạc Yên Nhi luôn ở bên cạnh Dạ Đình Sâm, hắn bảo cô xử lý vết thương do mèo cào trước nhưng cô không đồng ý, cô chỉ muốn được ở bên cạnh hắn.
Hắn bảo cô rời đi là vì sợ cô nhìn thấy cảnh máu me sẽ sợ hãi, nhưng cô nhóc này còn quật cường hơn tưởng tượng của hắn.
Rõ ràng mặt cô đã tái mét cả ra nhưng cô vẫn mở to mắt nhìn hết toàn bộ quá trình trị thương của hắn.
Cuối cùng, bác sĩ băng bó lại vết thương cho cô xong Dạ Đình Sâm mới quỳ bên cạnh cô, hỏi:
- Có đau không?
Nhạc Yên Nhi nhìn hắn với ánh mắt đau lòng, cô nói:
- Câu này phải là em hỏi anh mới đúng.
Một người bị mèo cào, một người bị roi quất, ai đau hơn vừa nhìn là biết.
Thế mà hắn còn hỏi cô sao?
Dạ Đình Sâm nghe thế nhếch môi mỉm cười:
- Anh là đàn ông nên phải ra dáng đàn ông chứ. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, vết thương gì cũng không đau, em chính là thuốc của anh, em có biết không?
- Anh…
Nhạc Yên Nhi nghe những lời này của hắn thì tức đến nỗi chảy nước mắt.
- Lý lẽ vô lý gì thế hả! Nếu như em ở bên cạnh anh lại hại anh bị thương thế này thì em thà rằng không ở còn hơn.
- Không được nói như thế!
Sắc mặt của Dạ Đình Sâm đột nhiên trở nên nghiêm túc, hắn lạnh giọng quát.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô vội nói:
- Em chỉ ví dụ thôi chứ không phải nói thật đâu…
- Ví dụ cũng không được!
Hắn cau mày, rồi hắn ôm chặt lấy cô:
- Sau này, không được nói những chuyện như thế nữa! Em chỉ có thể ở bên anh, biết không?
- Em biết rồi mà! Thế anh có đau không, nếu anh đau thì đừng có nhịn, em… em sẽ đau lòng lắm…
Cô buồn bã nói.
Dạ Đình Sâm vừa nghe giọng nói mềm mại của cô thì sắc mặt hòa hoãn lại, hắn không ngừng vuốt ve lưng cô, dịu dàng nói:
- Được, anh không nhịn nữa, đau.
- Hu hu, em… em đi tìm bác sĩ, xem xem có cách gì giảm đau không…
Nước mắt của Nhạc Yên Nhi trào ra, cô đứng dậy định đi tìm bác sĩ thì bị Dạ Đình Sâm cản lại.
Hắn nói:
- Vì em khóc nên anh đau lòng!
- Anh…
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, nước mắt đọng lại nơi bờ mi giống như những viên trân châu lấp lánh.
Cô không ngờ đến lúc này rồi mà hắn còn có tâm trạng nói lời ngon tiếng ngọt!
- Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn nói linh tinh nữa hả!
Cô tức giận gắt.
- Chỗ nào không đứng đắn, những lời anh nói đều là lời thật lòng, nếu không… em nghe này!
Hắn kéo tay Nhạc Yên Nhi đặt lên trên ngực mình, cách một lớp quần áo mỏng, cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, còn cảm giác được cả chấn động nơi ấy nữa.
Trái tim của hắn đang đập một cách mạnh mẽ.
Nhạc Yên Nhi cắn chặt môi, cuối cùng không nói gì cả, cô tránh vết thương sau lưng hắn rồi ôm lấy hắn.
- Anh đưa em đi kiểm tra sức khỏe.
- Không cần, em chỉ muốn ôm anh thôi.
Giọng nói buồn bã của Nhạc Yên Nhi truyền tới.
Trước kia Dạ Đình Sâm luôn thích yên lặng ôm lấy cô, cô vốn không hiểu lý do vì sao.
Nhưng bây giờ khi cô yên lặng ôm lấy hắn, trong lòng cô đột nhiên tràn đầy cảm giác an toàn.
Lồng ngực của hắn nóng rực ấm áp, dường như… cả đời này cô cũng ôm không đủ.
Cảm giác này thật tốt, khiến cho cô không nhịn được cứ muốn ôm mãi, không nỡ buông tay ra.
- Dạ Đình Sâm… Anh mà xảy ra chuyện em sẽ lo lắng, sẽ đau lòng, sẽ tự trách… Em muốn anh bình an! Cô gái đó rốt cuộc là ai? Tại sao cô ta ra tay nặng như thế mà anh cũng không truy cứu?
Nhạc Yên Nhi vừa nghĩ tới cô gái tự nhiên nhảy ra bới móc kia thì không nhịn được tức giận.
- Một người quen cũ mà thôi, tính cách của cô ta là vậy, dễ hành động quá khích, anh trai của cô ta và anh có chút giao tình, vì thế anh nể mặt anh cô ta một lần.
Nói xong, mắt phượng của Dạ Đình Sâm híp lại đầy nguy hiểm.
Chỉ có điều, để hắn nể mặt là phải thu lãi đấy.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nghĩ tới ý chí chiến đấu mà Julia nói, cô lưu luyến rời khỏi vòng ôm của hắn và hỏi:
- Cô gái đó nói anh có ý chí chiến đấu của riêng mình, mục tiêu của anh là gì? Ở bên em sẽ cản trở điều gì sao?
Ánh mắt của cô trong suốt, sạch sẽ thuần khiết, hắn không nỡ để cô nhiễm phải bất cứ vật dơ bẩn nào.
Nhưng mà, bị cô nhìn như thế, Dạ Đình Sâm lập tức cau mày lại, cơ thể cứng đờ.
Nhạc Yên Nhi phát hiện ra sự kỳ lạ thì trong lòng thấy nghi hoặc.
Mục tiêu của Dạ Đình Sâm..
Rốt cuộc là gì?
- Trước đây anh cố chấp muốn giành lấy một số thứ, còn bây giờ anh chỉ cần em.
Qua hồi lâu, đôi môi đỏ của hắn hơi hé ra, hắn nhấn mạnh từng chữ một.
Nhạc Yên Nhi thấy hắn không nói thẳng thì mím môi, không hỏi tiếp nữa.
/1084
|