- Đã hiểu!
Minh Tinh Tinh mau chóng chạy ra cửa, nó ló đầu ra, nói:
- Chị bảo không đói, anh về đi.
Nói xong, nó liếc mắt thì thầm:
- Anh đúng là đồ đần, cửa có khóa đâu, anh tự vào là được mà!
- Được không? Cô ấy sẽ không giận chứ?
Dạ Đình Sâm nhíu mày, lo lắng nói.
- Đồ đần, phụ nữ là động vật nghĩ một đằng nói một nẻo, điều đấy mà anh còn không biết à? Anh sống bao năm như vậy thật là vô ích!
Minh Tinh Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cũng chỉ có lúc này, nó mới dám nói Dạ Đình Sâm là đồ đần thôi.
Sau đó, nó gào lên:
- Ôi ôi ôi, anh, sao anh lại không nghe lời! Anh đừng có vào đây!
Vừa nói, nó vừa diễn sâu, liên tục lùi về sau, tay thì bám chặt vào cửa đồng thời cũng mở cửa ra, để lộ Dạ Đình Sâm đang đứng ngẩn ở ngoài.
Minh Tinh Tinh thấy ông anh còn đần độn đứng im, nó trợn trừng mắt, ra hiệu cho tên đầu gỗ kia mau bước vào.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng động bên ngoài, lại vừa lúc thấy Dạ Đình Sâm đứng đó thì tức giận quay mặt đi.
Nếu lúc này mà còn không biết đi vào thì đúng đồ đần!
Hắn mặc kệ Minh Tinh Tinh, bước vào rồi đặt khay đồ ăn trước mặt cô:
- Không thể bỏ bữa tối được, ăn hết mấy thứ này đi.
Dạ Đình Sâm nghiêm giọng.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi, cô không muốn mình bị xoay vòng vòng.
- Đã bảo không ăn là không ăn, anh mang đi đi, em muốn đi ngủ.
Cô đặt đồ đạc xuống rồi ngồi lên giường ra chiều buồn ngủ, nhưng Dạ Đình Sâm lại càng nghiêm khắc hơn:
- Em không ăn thì anh không đi.
- Anh...
Nhạc Yên Nhi giận đỏ cả mặt, lúc sáng thái độ anh cứng rắn thế này thì tốt rồi, bây giờ hung dữ cái gì?
Càng nghĩ càng ấm ức, cuối cùng, Nhạc Yên Nhi rơm rớm nước mắt lên án:
- Anh... anh mắng em!
- Anh không mắng em!
Dạ Đình Sâm thấy vợ sắp khóc thì vội vàng đi tới định lau nước mắt cho cô, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại gạt mạnh tay hắn ra.
Cô khóc đến thương tâm, nếu Dạ Đình Sâm bình tĩnh thì chắc chắn sẽ nhận ra ánh mắt giảo hoạt đang lén nhìn từ những kẽ hở giữa các ngón tay của cô.
Nhưng bây giờ hắn đang hoảng, làm sao có thể phân biệt thật giả được nữa, ngay khi Nhạc Yên Nhi lau nước mắt, hắn đã mềm lòng rồi.
Dạ Đình Sâm vội dịu giọng:
- Em đừng khóc, anh sai rồi còn không được sao?
- Anh cũng biết là anh sai à? Anh để em đi với người khác mà anh còn mắng em, anh là người xấu!
- Phải, anh là người xấu, em đừng khóc nữa.
Dạ Đình Sâm luống cuống.
Thế nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn cứ khóc mãi.
Đúng lúc này, Minh Tinh Tinh đứng cạnh đã không chịu nổi nữa, nó vỗ trán rồi im lặng tiến tới, liếc mắt ra hiệu cho Dạ Đình Sâm:
- Khổ nhục kế! Làm chị đau lòng đi!
Nó chỉ dùng khẩu hình miệng để nói chứ không phát ra tiếng.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhíu mày nhưng chỉ một giây sau, hắn giãn mày ra, tóm lấy tay Nhạc Yên Nhi rồi đánh lên người mình.
Hắn dùng lực rất mạnh, cổ tay cô bị túm đau, bàn tay nhỏ tát lên mặt hắn khiến cô giật mình vội vàng nắm tay lại, cô phải dùng hết sức mới có thể khiến nắm tay đi chệch.
Nắm đấm này không rơi vào mặt Dạ Đình Sâm nhưng lại đập vào ngực hắn, rất đau.
- Anh điên à?
Nhạc Yên Nhi vô cùng tức giận, cô gào lên, mặc kệ nước mắt còn đang chảy, vội nhào qua xem hắn.
Tay cô chấn động đến run lên, vậy cũng hiểu được lực đánh mạnh đến đâu, mong là đừng khiến hắn bị thương.
Dạ Đình Sâm thấy cô đau lòng thì không nói gì thêm mà ôm cô vào lòng.
- Anh buông ra, anh thế nào rồi, có sao không?
Cô giận dữ nói.
- Còn giận anh không?
Giọng nói trầm khàn của hắn vang bên tai khiến Nhạc Yên Nhi run lên.
Cô nghẹn lời, nói không tức giận là giả nhưng trước mặt cái tên này, có muốn giận đến mấy đi nữa cũng không giận nổi.
Nói cho cùng thì hắn cũng vì tốt cho cô mà thôi.
Thà để bản thân đau khổ, chỉ cần cô hạnh phúc.
Cô bất đắc dĩ buông tay, nói:
- Anh buông ra đi, có đau không?
- Chuyện như vậy sẽ không có lần sau đâu, nhất định anh sẽ nắm chặt tay em không buông.
- Giao em cho người khác thực sự anh không yên lòng, vậy nên anh sẽ không buông tay, sẽ không cho em có cơ hội thoát khỏi anh.
Dạ Đình Sâm nhấn mạnh từng chữ, giọng nói chắc chắn.
Nhạc Yên Nhi chẳng biết nên khóc hay cười, có đôi khi cô bị hắn làm cho tức chết, có đôi khi lại cảm động vô cùng.
- Rồi, không giận nữa, anh buông tay được chưa?
- Thế tối nay em ngủ cùng anh không?
Dạ Đình Sâm tranh thủ đưa ra yêu cầu.
- Không được, tối nay em ngủ với Tinh Tinh, đây là cái giá anh phải trả cho sai lầm của mình.
- Thế mai thì sao?
Dạ Đình Sâm vẫn cố chấp.
- Vậy được.
- Thế thì được, em ăn cơm đi, anh nhìn em ăn.
Dạ Đình Sâm buông cô ra, Nhạc Yên Nhi vội xem xét thấy ngực hắn đỏ lên, cô hỏi xem hắn có đau không nhưng hắn lắc đầu nói không làm cô chẳng biết làm sao nữa.
Sau đó, Minh Tinh Tinh trơ mắt nhìn hai vợ chồng kia tiêu tan hiềm khích, hạnh phúc đút cho nhau ăn.
Tự nhiên lại bị thức ăn cho chó đập vào mặt.
Mình là người trung gian mà?
Mình đến khuyên nhủ mà?
Vì sao tự nhiên tình hình lại thay đổi thế này, sao tên đầu gỗ kia lại có thể dùng dăm ba câu mà chinh phục được chị gái rồi? Hóa ra trước kia mình dùng sai chiêu à?
Minh Tinh Tinh cũng hay cãi nhau với con gái, cũng sẽ tự tát vào mặt mình nhưng nó sẽ tự khống chế lực, dù nghe vang nhưng không hề đau.
Hôm nay nó đã biết rồi, đàn ông phải hung ác với chính mình!
Anh Sâm cầm tay chị gái để tự đánh mình, kế hay!
Thua rồi, nó phục!
Thế này sẽ khiến chỉ số đau lòng của phụ nữ tăng cao!
Minh Tinh Tinh là thằng nhóc ranh mãnh, nó biết mình không thích hợp xuất hiện trong hoàn cảnh này nên vội vàng ra ngoài, để không gian cho đôi vợ chồng trẻ.
Hôm sau, lúc tan học, Nhạc Yên Nhi thấy chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ rất ngầu của Dạ Vị Ương đỗ trước mặt mình. Cô bé mặc đồ thể thao, bên trên là croptop, bên dưới là quần thường, dáng người chữ S được bộc lộ hoàn hảo.
Nhạc Yên Nhi vừa lên xe, Dạ Vị Ương đã phàn nàn:
- Chị dâu, chị biết em hẹn chị ra ngoài khó khăn thế nào không? Khi nãy anh cả gọi điện ra lệnh em phải quan tâm chăm sóc chị cho tốt, nếu không sẽ cho em biết tay. Em cảm thấy mình phải mua bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn để tránh bị anh ấy đánh chết!
Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp nói thì Minh Tinh Tinh đã cướp lời:
- Van xin chị đấy, chị mua cho em một phần đi!
- Cường điệu thế cơ à?
Nhạc Yên Nhi thấy hai người nói vậy thì ngượng ngùng.
- Chị thấy sao?
Dạ Vị Ương hỏi lại.
Cô bé thấy Nhạc Yên Nhi không đáp được thì cười:
- Cực phẩm như anh em thì chỉ có chị dâu đánh lại được thôi! Hôm nay sẽ tới phòng tập của nhà em, mỗi tuần được tổ chức một lần để mời bạn bè thân thiết tới nói chuyện làm ăn. Mấy người này toàn quý tộc London, bao giờ đến hôn lễ là chị sẽ được gặp. Chị không cần lo lắng đâu, mọi chuyện có em rồi, sẽ không xảy ra chuyện như trong bữa tiệc đợt rồi đâu.
- Chị không hiểu chuyện làm ăn, tới đó có được không?
Nhạc Yên Nhi do dự.
- Không có gì, đa số đều là người thích tập thể hình chứ không giống mấy bà tám trong bữa tiệc nên chị yên tâm đi, toàn bạn em hết. Với lại họ nghe nói về chị nên ngày nào cũng đòi em đưa chị tới chơi, cuối cùng bây giờ cũng toại nguyện rồi!
Dạ Vị Ương cười.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước một phòng tập thể hình.
Minh Tinh Tinh mau chóng chạy ra cửa, nó ló đầu ra, nói:
- Chị bảo không đói, anh về đi.
Nói xong, nó liếc mắt thì thầm:
- Anh đúng là đồ đần, cửa có khóa đâu, anh tự vào là được mà!
- Được không? Cô ấy sẽ không giận chứ?
Dạ Đình Sâm nhíu mày, lo lắng nói.
- Đồ đần, phụ nữ là động vật nghĩ một đằng nói một nẻo, điều đấy mà anh còn không biết à? Anh sống bao năm như vậy thật là vô ích!
Minh Tinh Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Cũng chỉ có lúc này, nó mới dám nói Dạ Đình Sâm là đồ đần thôi.
Sau đó, nó gào lên:
- Ôi ôi ôi, anh, sao anh lại không nghe lời! Anh đừng có vào đây!
Vừa nói, nó vừa diễn sâu, liên tục lùi về sau, tay thì bám chặt vào cửa đồng thời cũng mở cửa ra, để lộ Dạ Đình Sâm đang đứng ngẩn ở ngoài.
Minh Tinh Tinh thấy ông anh còn đần độn đứng im, nó trợn trừng mắt, ra hiệu cho tên đầu gỗ kia mau bước vào.
Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng động bên ngoài, lại vừa lúc thấy Dạ Đình Sâm đứng đó thì tức giận quay mặt đi.
Nếu lúc này mà còn không biết đi vào thì đúng đồ đần!
Hắn mặc kệ Minh Tinh Tinh, bước vào rồi đặt khay đồ ăn trước mặt cô:
- Không thể bỏ bữa tối được, ăn hết mấy thứ này đi.
Dạ Đình Sâm nghiêm giọng.
Nhạc Yên Nhi bĩu môi, cô không muốn mình bị xoay vòng vòng.
- Đã bảo không ăn là không ăn, anh mang đi đi, em muốn đi ngủ.
Cô đặt đồ đạc xuống rồi ngồi lên giường ra chiều buồn ngủ, nhưng Dạ Đình Sâm lại càng nghiêm khắc hơn:
- Em không ăn thì anh không đi.
- Anh...
Nhạc Yên Nhi giận đỏ cả mặt, lúc sáng thái độ anh cứng rắn thế này thì tốt rồi, bây giờ hung dữ cái gì?
Càng nghĩ càng ấm ức, cuối cùng, Nhạc Yên Nhi rơm rớm nước mắt lên án:
- Anh... anh mắng em!
- Anh không mắng em!
Dạ Đình Sâm thấy vợ sắp khóc thì vội vàng đi tới định lau nước mắt cho cô, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại gạt mạnh tay hắn ra.
Cô khóc đến thương tâm, nếu Dạ Đình Sâm bình tĩnh thì chắc chắn sẽ nhận ra ánh mắt giảo hoạt đang lén nhìn từ những kẽ hở giữa các ngón tay của cô.
Nhưng bây giờ hắn đang hoảng, làm sao có thể phân biệt thật giả được nữa, ngay khi Nhạc Yên Nhi lau nước mắt, hắn đã mềm lòng rồi.
Dạ Đình Sâm vội dịu giọng:
- Em đừng khóc, anh sai rồi còn không được sao?
- Anh cũng biết là anh sai à? Anh để em đi với người khác mà anh còn mắng em, anh là người xấu!
- Phải, anh là người xấu, em đừng khóc nữa.
Dạ Đình Sâm luống cuống.
Thế nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn cứ khóc mãi.
Đúng lúc này, Minh Tinh Tinh đứng cạnh đã không chịu nổi nữa, nó vỗ trán rồi im lặng tiến tới, liếc mắt ra hiệu cho Dạ Đình Sâm:
- Khổ nhục kế! Làm chị đau lòng đi!
Nó chỉ dùng khẩu hình miệng để nói chứ không phát ra tiếng.
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhíu mày nhưng chỉ một giây sau, hắn giãn mày ra, tóm lấy tay Nhạc Yên Nhi rồi đánh lên người mình.
Hắn dùng lực rất mạnh, cổ tay cô bị túm đau, bàn tay nhỏ tát lên mặt hắn khiến cô giật mình vội vàng nắm tay lại, cô phải dùng hết sức mới có thể khiến nắm tay đi chệch.
Nắm đấm này không rơi vào mặt Dạ Đình Sâm nhưng lại đập vào ngực hắn, rất đau.
- Anh điên à?
Nhạc Yên Nhi vô cùng tức giận, cô gào lên, mặc kệ nước mắt còn đang chảy, vội nhào qua xem hắn.
Tay cô chấn động đến run lên, vậy cũng hiểu được lực đánh mạnh đến đâu, mong là đừng khiến hắn bị thương.
Dạ Đình Sâm thấy cô đau lòng thì không nói gì thêm mà ôm cô vào lòng.
- Anh buông ra, anh thế nào rồi, có sao không?
Cô giận dữ nói.
- Còn giận anh không?
Giọng nói trầm khàn của hắn vang bên tai khiến Nhạc Yên Nhi run lên.
Cô nghẹn lời, nói không tức giận là giả nhưng trước mặt cái tên này, có muốn giận đến mấy đi nữa cũng không giận nổi.
Nói cho cùng thì hắn cũng vì tốt cho cô mà thôi.
Thà để bản thân đau khổ, chỉ cần cô hạnh phúc.
Cô bất đắc dĩ buông tay, nói:
- Anh buông ra đi, có đau không?
- Chuyện như vậy sẽ không có lần sau đâu, nhất định anh sẽ nắm chặt tay em không buông.
- Giao em cho người khác thực sự anh không yên lòng, vậy nên anh sẽ không buông tay, sẽ không cho em có cơ hội thoát khỏi anh.
Dạ Đình Sâm nhấn mạnh từng chữ, giọng nói chắc chắn.
Nhạc Yên Nhi chẳng biết nên khóc hay cười, có đôi khi cô bị hắn làm cho tức chết, có đôi khi lại cảm động vô cùng.
- Rồi, không giận nữa, anh buông tay được chưa?
- Thế tối nay em ngủ cùng anh không?
Dạ Đình Sâm tranh thủ đưa ra yêu cầu.
- Không được, tối nay em ngủ với Tinh Tinh, đây là cái giá anh phải trả cho sai lầm của mình.
- Thế mai thì sao?
Dạ Đình Sâm vẫn cố chấp.
- Vậy được.
- Thế thì được, em ăn cơm đi, anh nhìn em ăn.
Dạ Đình Sâm buông cô ra, Nhạc Yên Nhi vội xem xét thấy ngực hắn đỏ lên, cô hỏi xem hắn có đau không nhưng hắn lắc đầu nói không làm cô chẳng biết làm sao nữa.
Sau đó, Minh Tinh Tinh trơ mắt nhìn hai vợ chồng kia tiêu tan hiềm khích, hạnh phúc đút cho nhau ăn.
Tự nhiên lại bị thức ăn cho chó đập vào mặt.
Mình là người trung gian mà?
Mình đến khuyên nhủ mà?
Vì sao tự nhiên tình hình lại thay đổi thế này, sao tên đầu gỗ kia lại có thể dùng dăm ba câu mà chinh phục được chị gái rồi? Hóa ra trước kia mình dùng sai chiêu à?
Minh Tinh Tinh cũng hay cãi nhau với con gái, cũng sẽ tự tát vào mặt mình nhưng nó sẽ tự khống chế lực, dù nghe vang nhưng không hề đau.
Hôm nay nó đã biết rồi, đàn ông phải hung ác với chính mình!
Anh Sâm cầm tay chị gái để tự đánh mình, kế hay!
Thua rồi, nó phục!
Thế này sẽ khiến chỉ số đau lòng của phụ nữ tăng cao!
Minh Tinh Tinh là thằng nhóc ranh mãnh, nó biết mình không thích hợp xuất hiện trong hoàn cảnh này nên vội vàng ra ngoài, để không gian cho đôi vợ chồng trẻ.
Hôm sau, lúc tan học, Nhạc Yên Nhi thấy chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ rất ngầu của Dạ Vị Ương đỗ trước mặt mình. Cô bé mặc đồ thể thao, bên trên là croptop, bên dưới là quần thường, dáng người chữ S được bộc lộ hoàn hảo.
Nhạc Yên Nhi vừa lên xe, Dạ Vị Ương đã phàn nàn:
- Chị dâu, chị biết em hẹn chị ra ngoài khó khăn thế nào không? Khi nãy anh cả gọi điện ra lệnh em phải quan tâm chăm sóc chị cho tốt, nếu không sẽ cho em biết tay. Em cảm thấy mình phải mua bảo hiểm tai nạn ngoài ý muốn để tránh bị anh ấy đánh chết!
Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp nói thì Minh Tinh Tinh đã cướp lời:
- Van xin chị đấy, chị mua cho em một phần đi!
- Cường điệu thế cơ à?
Nhạc Yên Nhi thấy hai người nói vậy thì ngượng ngùng.
- Chị thấy sao?
Dạ Vị Ương hỏi lại.
Cô bé thấy Nhạc Yên Nhi không đáp được thì cười:
- Cực phẩm như anh em thì chỉ có chị dâu đánh lại được thôi! Hôm nay sẽ tới phòng tập của nhà em, mỗi tuần được tổ chức một lần để mời bạn bè thân thiết tới nói chuyện làm ăn. Mấy người này toàn quý tộc London, bao giờ đến hôn lễ là chị sẽ được gặp. Chị không cần lo lắng đâu, mọi chuyện có em rồi, sẽ không xảy ra chuyện như trong bữa tiệc đợt rồi đâu.
- Chị không hiểu chuyện làm ăn, tới đó có được không?
Nhạc Yên Nhi do dự.
- Không có gì, đa số đều là người thích tập thể hình chứ không giống mấy bà tám trong bữa tiệc nên chị yên tâm đi, toàn bạn em hết. Với lại họ nghe nói về chị nên ngày nào cũng đòi em đưa chị tới chơi, cuối cùng bây giờ cũng toại nguyện rồi!
Dạ Vị Ương cười.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước một phòng tập thể hình.
/1084
|